[Bác Chiến] Sâu Sắc

Chương 7




"Tốt..."

Tiêu Chiến nhắm mắt lại và thở hổn hển.

Sau khi thuốc gần hết tác dụng, dục vọng vẫn còn hoành hành len lỏi trong xương của anh.

Tiêu Chiến cố lấy lại tinh thần, tỉnh táo lại một chút từ trong trạng thái mê man, và cảm nhận được đồ vật của Vương Nhất Bác vẫn còn trong cơ thể, không hiểu sao lại bật cười.

"Sao anh lại cười?"

Vương Nhất Bác cảm thấy hơi bối rối.

"Không có gì."

Tiêu Chiến quay đầu lại không muốn nhìn vẻ mặt của Vương Nhất Bác, sau lưng, cúc huyệt vẫn đang nuốt chửng lấy dương v*t của hắn, hàng ngàn cảm xúc trong lòng anh có lẽ không thích hợp để bày tỏ vào lúc này.

"Hãy kết thúc nó nhanh chóng đi"

Tiêu Chiến nghĩ, và sau đó, trước cái nhìn càng ngày càng khó hiểu của Vương Nhất Bác, anh cong lưng và nói"

"Động đi."

Vương Nhất Bác gần như lập tức đâm mạnh vào như phản xạ có điều kiện.Động tác rõ ràng vẫn như vừa rồi, nhưng cảm giác lại khác. Vương Nhất Bác kiên định nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, sau khi tỉnh táo lại, Tiêu Chiến không hề trực tiếp nhìn hắn.

Người đáng lẽ ra phải rên rỉ lúc này, cũng cắn chặt răng để cố không phát ra tiếng và biến thành tiếng thút thít trong cổ họng.Vương Nhất Bác không biết tại sao, nhưng đột nhiên, một cơn tức giận bùng lên trong lòng hắn.

"A a a a a a a...."

Tiêu Chiến đột nhiên hét lên.

Vương Nhất Bác đè chân anh xuống và thúc vào như điên, mỗi lần đều đâm vào sâu đến tận cùng. Tiêu Chiến bị kích thích đến không nói nên lời, nước mắt rơi tí tách, anh đã cao trào đến lần thứ ba. Thúc thêm mười phút nữa, tinh dịch của Vương Nhất Bác phun mạnh vào cơ thể Tiêu Chiến. Tiêu Chiến rùng mình vì bị dòng tinh dịch nóng bỏng rót vào.

Khi Vương Nhất Bác xuất xong, Tiêu Chiến không kìm được bật khóc.Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc phát triển mối quan hệ đến mức này với Vương Nhất Bác.

Khoái cảm đã biến mất, bộ não của Tiêu Chiến trở nên tỉnh táo.

"Tại sao anh khóc?"

Vương Nhất Bác không thể hiểu nỗi cách nghĩ của Tiêu Chiến. Hắn nắm lấy hai tay Tiêu Chiến đang che trên khuôn mặt anh và bẻ nó ra. Đôi mắt của Tiêu Chiến đỏ ửng, nước mắt vẫn không tự chủ được mà rơi xuống.

"Em không nên... giống anh."

Sau tiếng nói khe khẽ của Tiêu Chiến, khuôn mặt điển trai của Vương Nhất Bác dần trởnên méo mó và mệt mỏi.Hắn không còn kiểm soát được bản thân.

Sự từ chối của Tiêu Chiến đối với hắn khiến hắn phát điên lên vì đau đớn.

"Vậy thì anh muốn làm điều này với ai?"

Vương Nhất Bác kéo khoé miệng ra thành một nụ cười giận dữ. Lửa giận hiện lên trên mặt hắn. Trong mắt Tiêu Chiến hiện lên một tia khiếp sợ.

"Trần Vũ sao?"

"Làm sao em biết Trần Vũ?"

Tiêu Chiến đột ngột ngồi dậy, nhưng ngay lập tức bị Vương Nhất Bác đẩy xuống.

"Tôi không chỉ biết Trần Vũ, tôi còn biết anh đang làm việc tại đâu và làm gì. Tại sao anh không nói cho tôi biết về công việc của anh? Hơn nữa, tôi nhìn thấy một người đàn ông hôn anh, khuôn mặt anh say đắm. Nó ám ảnh khiến tôi không thể quên được."

Tiêu Chiến mở to mắt nhìn hắn.

Vương Nhất Bác cảm thấy khoái cảm không hiểu vì sao len lỏi trong lòng. Hắn đột nhiên nắm lấy cổ Tiêu Chiến, siết mạnh dần trước dáng vẻ ngoan cố và bất chấp của anh.

"Hoặc là tôi đã sai."

Vương Nhất Bác dựa sát vào người anh và cười nhẹ.

"Người anh anh đang nghĩ tới, chắc vẫn là Vương Diên Chính, cha của tôi."

Đôi mắt mở to của Tiêu Chiến dần trở nên lãnh cảm sau khi nghe những lời nói của Vương Nhất Bác. Anh nhắm nghiền mắt lại, để mặc cho nước mắt tuôn rơi trên mặt.

Anh nghĩ, rốt cuộc anh vẫn không thể quên, tên người này, năm năm sau lại một lần nữa vang lên bên tai anh, từ trong miệng em trai nói ra đầy vẻ chán ghét cùng oán hận.

"Tôi không thể quên."

Vương Nhất Bác nói.Hắn nhìn vẻ mặt đau khổ không thể chịu đựng nổi của Tiêu Chiến, bản thân cũng dần dần rơi lệ.

"Anh thật tàn nhẫn. Nếu tôi để cho anh đi, anh cứ như vậy rời đi không thèm nhìn lại. Anh một chữ cũng không để lại. Anh có biết tôi tìm anh như điên như dại. Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?"

"Tôi không thể quên những ngày đó, Tiêu Chiến, tôi không thể quên."

Nước mắt rơi trên mặt Tiêu Chiến, sức lực trên cổ biến mất, Tiêu Chiến mở mắt ra, người đàn ông trước mặt anh đã không còn khóc nữa.

"Anh chưa từng yêu tôi, có thể quên tôi sạch sẽ nhiều năm như vậy."

"Đừng..."

Tiêu Chiến trong tiềm thức phản bác. Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt chứa đầy sự đau khổ và hận ý.

"Anh ở cùng tôi, là bởi vì tôi giống Vương Diên Chính?"

Tiêu Chiến cau mày nhìn hắn.

Anh không biết làm thế nào để an ủi người trước mặt. Thời gian trôi qua quá nhanh, và tất cả đều đã khác, những nỗi đau đã được trút bỏ, nhưng sự dày vò vẫn không ngừng kéo tới.Anh còn đang suy nghĩ, người trước mặt đột nhiên cúi đầu, vùi mặt vào lồng ngực trần của anh.

Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt khôi phục bình tĩnh đến đáng thương.

"Anh hai."

Hắn nói bằng giọng có lỗi.

"Em xin lỗi, em sai rồi. Vừa rồi anh không nghe thấy những lời đó, được không? Nhất Bác không nên nói như vậy. Nhất Bác yêu anh nhất. Đừng bỏ rơi em."

Sự thay đổi sắc mặt của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến có chút hụt hẫng.

Anh càng ngày càng không hiểu được suy nghĩ của người trước mặt, rõ ràng giây trước còn muốn giết chết anh, giây sau đã hoàn toàn biến thành một người hoàn toàn khác.

Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác đã trải qua những chuyện gì trong năm năm qua. Anh chỉ nhớ rằng, tính cách của Vương Nhất Bác năm năm trước hoàn toàn khác với bây giờ.

"Em..."

Tiêu Chiến muốn hỏi hắn có chuyện gì, nhưng Vương Nhất Bác lại vùi đầu vào cổ anh trước khi anh kịp hỏi. Anh cứ nằm đó, trần truồng, làn da cứng đờ.

Khi anh mở mắt, giây tiếp theo, người trong tay đột nhiên cúi đầu đứng dậy khỏi người anh, cố ý tránh đi ánh mắt thăm dò của anh và nói:

"Nếu anh thấy đói, em sẽ đi chuẩn bị đồ ăn cho anh."

Sau khi nhận được câu trả lời của Tiêu Chiến, hắn trần truồng bước ra khỏi phòng ngủ.Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn bóng lưng của Vương Nhất Bác biến mất trong tầm mắt của mình. Thắt lưng đau nhói vì vận động mạnh dường như đau nhức trở lại.

Tiêu Chiến không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình không trải qua loại chuyện như thế này. Anh xoa xoa eo lưng, nhẹ nhàng thở dài.

Nếu anh biết mối quan hệ của anh và Vương Nhất Bác đã phát triển đến mức như ngày hôm nay, ngay từ đầu anh đã không đồng ý để Vương Nhất Bác sống cùng mình.

Kết quả bây giờ chỉ có thể nói là tự làm tự chịu.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm trần nhà.

Anh nghĩ rằng mình nên để Vương Nhất Bác dọn ra ngoài. Không chỉ vì tình cảm say đắm và hoang tưởng hắn dành cho anh sau nhiều năm, mà còn bởi vì sự hoà hợp trên giường của bọn họ.

Vương Nhất Bác đã không còn là thiếu niên của ngày trước, nếu còn dây dưa sẽ hành hạ lẫn nhau. Tốt hơn hết là nên ngăn chặn kịp thời trước khi sự việc bị đẩy đi quá xa.

Lúc Vương Nhất Bác bước vào bảo Tiêu Chiến xuống nhà ăn cơm, anh đã mặc quần áo chỉnh tề. Hai người ngối đối mặt ăn mì, không biết là trưa hay tối, im lặng.

"Em..."

Hai người đột nhiên lên tiếng cùng lúc để phá vỡ sự im lặng. Tiêu Chiến tỉnh táo chờđợi những lời tiếp theo của Vương Nhất Bác trong im lặng.

"Khi nào anh có thể trở về với em?"

Vương Nhất Bác nói.

"Về đâu?"

Tiêu Chiến hỏi trong tiềm thức, ánh mắt họ giao nhau, Tiêu Chiến nhìn thấy những cảm xúc và mong đợi trong mắt Vương Nhất Bác, và ngay lập tức hiểu ý hắn.Đôi đũa trong tay anh ngưng trệ trong không khí, sau vài giây nhìn mặt bàn lạnh ngắt, anh nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cũng nhìn chằm chằm vào anh không chút ngại ngùng.

Cuối cùng, Tiêu Chiến cũng bị đánh bại. Đây là chuyện thường, giữa anh và Vương Nhất Bác, anh sẽ luôn luôn thua.

"Em về đi, anh không định quay lại nữa."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói, rằng anh chưa bao giờ nghĩ sẽ quay lại kể từ khi rời đi.