[Bác Chiến] Sâu Sắc
Cánh cửa phòng ngủ đóng lại, Tiêu Chiến vẫn còn đang sững sờ, cảm thấy Vương Nhất Bác sai sai, nhưng lại không biết sai ở đâu.
Nếu như không phải đêm nay anh cố ý dụ dỗ, quấn chặt lấy cậu, thì suy nghĩ này cũng quá tệ rồi.
Tiêu Chiến say rượu vốn đã nhức đầu, giờ lại bị hành động của Vương Nhất Bác quấy rầy, không biết phải làm thế nào. Giữa những nghi ngờ rối như mớ bòng bong, anh dần dần chìm vào giấc ngủ. Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tỉnh táo sẽ nói chuyện nghiêm túc với Vương Nhất Bác một lần nữa.
Tiêu Chiến không ngờ rằng anh định nói chuyện với Vương Nhất Bác vào ngày hôm sau, nhưng không tìm thấy hắn trong nhà.
Vương Nhất Bác bỏ đi trong im lặng, mang theo tất cả hành lý.
Tiêu Chiến sững sờ.
Có phải ông trời ban cho anh một giấc mơ không quá đẹp nhưng đủ để lấp đầy niềm khao khát của anh?
Tiêu Chiến cầm điện thoại chần chừ một hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không bấm nút gọi. Không biết Vương Nhất Bác có ở lại London hay không? Những câu hỏi thăm vui vẻ có lẽ quá đạo đức giả. Do dự hồi lâu, anh mới gửi một tin nhắn cho Vương Nhất Bác.
"Nếu em còn ở London, cho anh địa chỉ. Anh gửi cho em một ít nhu yếu phẩm hàng ngày."
Tin nhắn gửi đi thành công, mười phút sau, Tiêu Chiến liếc nhìn điện thoại, không có câu trả lời.
Tim Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy hơi nhói, anh thề rằng chỉ là một chút thôi, sẽ không ảnh hưởng đến suy nghĩ cũng như quyết định hoàn toàn vạch ra ranh giới giữa anh với Vương Nhất Bác. Vì vậy, anh tắt điện thoại, dọn dẹp rồi ra ngoài làm việc. Hôm nay, Trần Vũ muốn gặp anh, dù thế nào anh cũng sẽ phải đến gặp anh ta với tinh thần tốt nhất.
***
Lúc Tiêu Chiến đến hộp đêm, Trần Vũ đã đợi rất lâu. Trước khi anh kịp cởi áo khoác, Trần Vũ đã tiến đến chào và ôm anh vào lòng.
"Làm gì?"
Tiêu Chiến né tránh trong tiềm thức, nhưng nhanh chóng bị anh ta nắm lấy cổ tay.
"Tôi đã đợi anh lâu lắm rồi, Sean."
Trần Vũ vùi đầu vào cổ Tiêu Chiến và ngửi thấy mùi hương từ anh.
Đôi khi Trần Vũ tựhỏi, Tiêu Chiến đã dùng nước hoa của nhãn hiệu gì, tại sao một người đàn ông lại có mùi thơm như vậy mà không bị nữ tính hoá? Mùi thơm của anh khiến anh ta không thể chờ đợi được mà muốn nuốt Tiêu Chiến vào bụng mình.
"Xin lỗi, xảy ra chút chuyện, nên tôi đến muộn."
Tiêu Chiến lúng túng nghiêng đầu khi thấy Trần Vũ hít hít mũi. Anh không thích hành động này, nhưng ngoài mặt không thể hiện rõ, chỉ có thể nhích ra khi Trần Vũ tỏ ra vui vẻ.
Một lúc sau, Trần Vũ lợi dụng kéo lấy cơ thể anh, trực tiếp ngồi vào ghế sô pha, vòng tay ôm lấy anh thật chặt. Tiêu Chiến ngồi trên đầu gối Trần Vũ, trán của họ áp vào nhau, sau đó Trần Vũ giữ chặt mặt anh, cúi xuống hôn.Môi và hàm răng trắng đều của anh hé mở. Kỹ năng hôn của Trần Vũ không đủ tốt, nhưng tâm trí của Tiêu Chiến không hề dành cho nụ hôn này. Trong lòng anh đầy những thứ phức tạp, bao gồm anh, bóng đêm, hộp đêm. Và, Vương Nhất Bác.
Trần Vũ dường như cảm nhận được sự thiếu tập trung của Tiêu Chiến, cắn chặt vào môi dưới của anh như trừng phạt.
"Tiêu Chiến rất đẹp kể cả khi anh ấy tức giận, nhưng anh ấy sẽ không cho ai chạm vào. Thật tội nghiệp cho tôi."
Ngay khi nụ hôn kết thúc, Trần Vũ nói với Tiêu Chiến. Anh dường như nghe thấy sự bất mãn trong cái miệng sắc bén của anh ta, trong lòng run lên, nhìn vào khuôn mặt của Trần Vũ không khỏi có chút bất bình.
"Sĩ quan Trần đã gặp vô số người, và anh hẳn đã dành rất nhiều thời gian ở Chiba. Người quản lý nhỏ như tôi làm sao có thể khiến sĩ quan Trần cảm thấy khó chịu, nhưng điều đó thực sự bất tiện cho tôi. Nếu sĩ quan Trần thực sự không thoải mái, tôi có thểđiều một vài thanh niên trẻ mới của hộp đêm để phục vụ anh? Họ đều rất trẻ, có thểđảm bảo anh sẽ hài lòng."
"Quên đi, bọn họ dù có thế nào cũng không thoả mãn được tôi. Không cần nói đến, anh nên biết, tôi chỉ muốn có anh, không muốn bất kì ai khác."
Trần Vũ lập tức gạt phắt đi. Tiêu Chiến có chút sững sờ. Đây không phải là lần đầu tiên Trần Vũ muốn cơ thể của anh một cách thẳng thắn như vậy, cũng không phải lần đầu tiên anh mờ mịt từ chối. Không biết tại sao hôm nay Trần Vũ lại khác thường như vậy.
"Tôi nghe nói em trai của anh đã đến London, phải không?"
Trần Vũ không bận tâm nhiều đến chuyện này, liền chuyển chủ đề câu chuyện, nhưng chủ đè này khiến tim Tiêu Chiến run lên.
"À vâng, cậu ấy chỉ đến gặp tôi vài hôm rồi về."
Tiêu Chiến uyển chuyển trả lời câu hỏi của anh ta.
"Nhưng lúc được Thẩm Viễn Sơn đón từ đại lộ, không phải anh đã tự nhận mình là một cô nhi không có người thân sao? Có chuyện gì vậy?"
Trần Vũ hờ hững hỏi.
"Tôi bỏ nhà ra đi thì tự nhiên không nghĩ gì đến gia đình cả. Từ ngày đầu bị đuổi, tôi đã không có ý định quay lại. Chỉ là em trai tôi vẫn vậy thôi. Ít nhiều cũng vẫn hơi xúc động. Lần này tôi tình cờ gặp cậu ấy ở London. Sau khi gặp vài lần, cậu ấy rời đi rồi."
Lời nói của Tiêu Chiến nửa thật nửa giả, mong rằng Trần Vũ đừng hỏi thêm nữa, ánh mắt nhìn anh ta không khỏi cầu xin. Trần Vũ bị ánh mắt này làm cho mềm lòng đến mức bỏ qua ý định đuổi người.
Anh ta không tiếp tục hỏi, nhưng vẫn có ít nhiều nghi ngờ. Anh ta nghe được rằng cậu em trai không chỉ sống trong nhà Tiêu Chiến, mà còn xua đuổi người thuê chung nhà với anh. Tiêu Chiến khi đối mặt với anh ta đã nói dối, và lời nói dối đã bị phá vỡ.
"Tôi nghe nói Night Charm sẽ tổ chức một bữa tiệc trong hai ngày, phải không?"
Trần Vũ tiếp tục đổi một chủ đề khác mà không bỏ sót bất cứ thay đổi nào trên mặt Tiêu Chiến. Trái tim anh như ngừng lại giữa không trung, thật lâu mới hạ xuống hết lần này đến lần khác.
"Ừ, anh có tới không?"
"Đương nhiên, anh nhất định phải ở bên cạnh tôi."
***
Những bận rộn và mưu mô trong ngày này cuối cùng cũng kết thúc hoàn toàn sau khi tan sở.
ĐIện thoại bị tắt nguồn được Tiêu Chiến mở lên sau khi anh bước ra khỏi cửa hộp đêm. Anh gần như không còn hi vọng gì nữa. Tuy nhiên, khi màn hình điện thoại đang bật, anh nhìn thấy trên điện thoại có một tin nhắn.Anh không thể biết được cảm xúc của mình lúc đó. Anh mở tin nhắn ra, trên đó in rõ ràng một dòng địa chỉ.
Rốt cuộc Vương Nhất Bác đã nhắn tin cho anh. Hắn không thểdứt khoát bỏ đi như Tiêu Chiến. Tiêu Chiến muốn cười nhưng lại không cười, anh do dự một chút, cuối cùng lái xe đi về phía địa chỉ Vương Nhất Bác gửi tới.
Đó là một toà nhà rất bình thường.
Tiêu Chiến đứng trước cửa gõ cửa, một lúc lâu sau mới có người xuất hiện. Vương Nhất Bác để mặt mộc ra mở cửa. Sau khi Tiêu Chiến bước vào nhà, hắn đóng cửa lại, và Tiêu Chiến không hề hay biết, cánh cửa đã được khoá trái sau lưng anh.
"Em... sống ở đây?"
Sau khi nhìn rõ nhà của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tròn mắt ngạc nhiên.
Căn phòng sạch sẽ, không có tivi và ghế sô pha. Phòng ngủ gần như trống trơn chỉ có một chiếc giường. Thậm chí anh còn nghĩ rằng Vương Nhất Bác không thể sống ở đây được. Mọi thứ đều không giống như anh mong đợi.
"Ừ, chỉ là nơi ở thôi, sao phải quan tâm nhiều như vậy."
Vương Nhất Bác thờ ơ ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ trên sàn, cầm lấy ly nước trên bàn nhỏ đưa qua.
"Anh đã làm việc cả ngày rồi, uống chút nước rồi nghỉ ngơi đi."
Tiêu Chiến cầm lấy ly nước không chút đề phòng, uống sạch sẽ trước mặt Vương Nhất Bác.
"Chờ anh kêu người mang cho em một ít đồ đạc."
Tiêu Chiến vừa uống vừa nói.