[Bác Chiến] Tôi Không Thể Sống Thiếu Em
" Không phải anh nên đi du học ở Mỹ sao? "
Lưu Hải Khoan ngồi bên cạnh hắn, nghe hỏi vậy cũng thành thật trả lời.
" Anh xin dời lại hai năm, học hết đại học anh sẽ đi! "
Sự kiến tốt như vậy lại dời lại, Tiêu Chiến nhất thời thắc mắc nhưng cũng không hỏi, chắc chắn mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó.
Chỉ không nghĩ rằng Lưu Hải Khoan lại chủ động giải thích.
" Anh có một người em họ, ba mẹ em ấy đi làm ăn xa nên anh sợ không có ai chăm sóc nó, quyết định ở lại đợi nó 20 tuổi rồi cùng đi luôn!"
Tiêu Chiến ngồi dựa vào thân cây, thuận miệng hỏi:" Em họ anh là ai vậy? "
Lưu Hải Khoan cười cười, nét mặt mang vẻ tự hào hiếm có.
" Là Vương Nhất Bác! "
" A! "
Tiêu Chiến nghe thì có phần sửng sốt.
" Thật ra lúc nãy anh tính đi tìm Vương Nhất Bác, lại thấy em cùng A Bác nói chuyện. "
Tiêu Chiến nhìn Lưu Hải Khoan, chờ anh nói tiếp.
" Từ nhỏ, Vương Nhất Bác lớn lên trong hoàn cảnh không được tốt cho lắm nên ảnh hưởng đến tính cách như bây giờ, em ấy đối với em có hơi vô lễ, anh thay mặt em ấy xin lỗi nhưng anh đảm bảo, Vương Nhất Bác hoàn toàn không phải là một người xấu tính. "
Tiêu Chiến nghe vậy thì cười khổ, nói:" Em biết chứ! Có xấu cũng không xấu bằng Uông Trác Thành nhà em đâu, chỉ là em cũng hay trêu cậu ấy! "
Lưu Hải Khoan nghe vậy thì thở phào, nguyên lai là vì anh sợ Vương Nhất Bác học trong môi trường mới mà bị ghét, sẽ rất khó hòa nhập.
" Anh cũng chỉ là hỏi ý kiến em thôi, nếu được...hãy làm bạn với A Bác! "
Tiêu Chiến kinh diễm nhìn Lưu Hải Khoan, rồi tự chỉ vào mình, cười rõ khổ.
" Em sao? Thật ra em không phải là người tốt đâu! Loại người như em lại là loại điển hình mà Vương bát đảng ghét nhất đấy! Anh muốn em làm bạn với cậu ấy cũng quá khó rồi! "
Lưu Hải Khoan tất nhiên biết Tiêu Chiến là người như thế nào. Nhưng có lẽ cũng chỉ có người như Tiêu Chiến mới có thể làm thay đổi Vương Nhất Bác thôi.
" Thật ra thì anh cũng không nghĩ như vậy...mà lát nữa anh có giờ học bổ túc Anh văn nên không cùng Nhất Bác về được, em nhắn lại cậu ấy giúp anh nhé! "
Tiêu Chiến gật đầu rồi tạm biệt đàn anh.
Đến lúc hắn ra về thì Uông Trác Thành cũng đã bỏ về từ trước, lại trùng hợp nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng ở cổng chờ.
Chạy đến vỗ vai y một cái, hắn lớn giọng:" Chào! Đợi tôi sao? "
Vương Nhất Bác khó chịu hất tay ra, phun ra hai chữ.
" Dư thừa! "
Thế mà lại không nghĩ Tiêu Chiến lại hiểu theo nghĩa khác, " Dư thừa " mà Tiêu Chiến cố ý hiểu là " Tất nhiên là như vậy, hỏi một câu quá dư thừa rồi "
Bỉ ổi đáp lại.
" Ừ nhỉ? Vương bát đảng của chúng ta xưa nay sỉ diện hàng đầu, chỉ âm thầm hành động chứ quyết không hô hào nói to! "
Hắn nói tiếp, còn giơ hẳn 3 ngón tay lên:" Được! Từ nay tôi hứa không hỏi một câu dư thừa như vậy nữa! "
Vương Nhất Bác biết câu nói của mình đã bị tên này xuyên tạc thành một ý nghĩa khác, đành im bặt không hé một tiếng nữa.
Tiêu Chiến mím môi cười thầm, tên này đúng là dễ bị chọc ghẹo mà.
" Anh họ cậu ở lại học bổ túc rồi, không cần đợi anh ấy, chúng ta về trước! "
Vương Nhất Bác nhíu mày hỏi:" Sao cậu biết? "
Tiêu Chiến nghe vậy thì tự hào vỗ ngực:" Anh cậu tin cậy tôi, giao cho tôi hộ tống cậu về nhà đấy! Đi tôi đưa cậu về! "
Vương Nhất Bác lập tức từ chối:" Không cần! "
Tiêu Chiến nói một câu " Vô Nghĩa " rồi một mạch cưỡng ép y đi về cùng.
Bất lực nhìn Tiêu Chiến, y thật sự không hiểu con người này có bao nhiêu vô sỉ, bật bội hừ một tiếng.
Trên đường, Tiêu Chiến kể đủ chuyện trên trời dưới đất, kể cả chuyện con mèo nhà hàng xóm mới đẻ hắn cũng kể cho y nghe.
Chỉ là y một chữ cũng chưa từng hé ra cho đến khi về tận nhà, Tiêu Chiến vẫy vẫy tạm biệt y rồi quay lưng đi về nhà mình.
Hai nhà ở đối diện nhưng lại hoàn toàn trái ngược nhau, hai số phận hoàn toàn khác nhau.
Vương Nhất Bác đứng ở lầu hai nhìn xuống căn nhà thấp của Tiêu Chiến, lại thấy hắn từ nhà lon ton chạy sang nhà của Uông Trác Thành, gương mặt rõ vui vẻ.
Nhất thời trong lòng nổi lên tia ghen tị, cuộc đời hắn chưa từng được thoải mái và tự do như vậy.
Rũ mắt bước vào phòng của mình.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày mai lại, vừa mới mở cửa ra thì đã thấy Tiêu Chiến đứng ở ngoài cổng, còn có Uông Trác Thành.
Lưu Hải Khoan thấy vậy, cười nhẹ nói:" Chào buổi sáng! "
Uông Trác Thành cúi đầu:" Buổi sáng tốt lành đàn anh! "
Vương Nhất Bác nhìn Uông Trác Thành, gật đầu một cái tỏ vẻ chào buổi sáng. Uông Trác Thành tất nhiên hiểu, cũng gật lại với Vương Nhất Bác một cái.
Nhìn một màn này, Tiêu Chiến bĩu môi.
" Sao không ai chào tôi hết vậy? "
Lưu Hải Khoan bật cười, nhìn Tiêu Chiến:" Sáng Hảo, A Chiến! "
Tiêu Chiến cười lớn:" Được đàn anh chúc chắc chắn hảo an! Ha ha! "
Uông Trác Thành có phần kinh diễm, tên ngốc Tiêu Chiến ấy thế mà lại quen biết Lưu Hải Khoan, đã vậy có vẻ rất thân thiết.
Sáng nay khi nghe Tiêu Chiến nói muốn rủ Vương Nhất Bác cùng đi học thì một phen khinh bỉ, nói:" Mày thật sự không biết chữ liêm sỉ viết như thế nào sao? Hôm qua chọc cậu ấy cho đã rồi giờ lại muốn rủ đi học cùng? Mày có muốn người ta chắc chắn cũng không thích gặp mày! "
Tiêu Chiến tỉnh bơ trả lời:" Vương bát đảng không muốn không có nghĩa Lưu Hải Khoan cũng vậy! "
Nghe đến Lưu Hải Khoan thì Uông Trác Thành còn chấn động gấp bội, hôm qua bỏ về sớm một chút thôi mà tên này đã thay đổi 360 độ như vậy rồi. Đã vậy còn quen cả đàn anh Lưu Hải Khoan.
Uông Trác Thành cũng được tính là người kiệm lời, chuyện không tiện hắn cũng sẽ không hỏi.
Về nhà ép cung sau cũng được.