Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký

Chương 34





Buổi chiều tôi cầm lấy một nghìn tệ chạy ra ngoài mua đồ, có một cửa hàng bán đồ kim loại to nhất ở Thuận Đức ở phía sau cách trường Tam Trung Thuận Đức hai trăm mét.
Tôi nói thẳng với ông chủ, tôi muốn mua đèn pin chiếu sáng chống nước tốt nhất.
Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên, ông ấy có chút ngạc nhiên: “Bạn học nhỏ à, đèn pin chống nước tốt nhất là hàng của nước Đức đó, hàng quân sự, cũng không rẻ đâu phải hơn hai trăm đó.”
Lúc này tôi móc một tập tiền, “Cháu muốn mua bốn chiếc.”
“Bốn chiếc!” Chủ tiệm trừng mắt nói: “Cậu nhóc cậu thật nhiều tiền, cậu đợi chút, tôi đi lấy cho cậu.”
“Hạng Vân Phong!”
“Cậu làm gì ở đây thế!” Một âm thanh quen thuộc truyền đến từ sau lưng, tôi quay đầu nhìn lại, là Lý Tĩnh là một bạn học nữ của cô ấy.
Nhìn xấp tiền dày trên tay tôi, Lý Tĩnh ngạc nhiên nói: “Hạng Vân Phong cậu có nhiều tiền thế .....!nhà cậu kinh doanh gì à?” Lý Tĩnh vừa dứt lời, cô bạn học kia của cô ấy cũng tò mò dò xét tôi.
“Tôi .....tôi.....” Tôi ấp úng nín đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, trong lúc nhất thời chả nghĩ ra từ gì để nói, tôi không nghĩ sẽ đụng phải Lý Tĩnh khi đến đây.

Tôi xua tay nói dối: “Không có gì, bố mẹ tôi làm kinh doanh quần áo nhỏ mà thôi, ha ha.”
“Ồ, vậy hả.”
“Lý Tĩnh chạy ra khỏi cửa hàng bán đồ kim loại, cô ấy nhìn xung quan rồi vẫy tay với tôi nói: “Hạng Vân Phong cậu ra đây, tôi có lời muốn nói với cậu.”
“Lý Tĩnh sao thế?” Cô ấy kéo tôi đến chỗ góc tường.
Không nghĩ tới Lý Tĩnh bỗng nắm chặt tay tôi.
Cô gái ngẩng đầu, nhìn tôi bằng đôi mắt tràn đầy nước mắt hỏi tôi: “Hạng Vân Phong, tôi biết nhà cậu có tiền, cậu .....!cậu có thể cho tôi mượn năm vạn tệ được không......” nói xong chữ cuối cùng, giọng của cô ấy càng nói càng nhỏ.
Chưa chờ tôi nói chuyện, Lý Tĩnh cắn môi nói: “Chỉ cần cậu cho tôi mượn tiền, tôi ....!tôi chính là người của cậu .....”
“A?” Lúc ấy tôi cảm thấy như bị sét đánh.
Cô ấy đột nhiên ôm lấy cổ tôi, khóc nói: “Tôi xin cậu đấy, tối qua bọn đòi nợ lại đến còn đánh mẹ tôi, nói nếu tôi không trả tiền sẽ vứt mẹ tôi xuống sông.”
Đây là lần đầu tiên tôi ôm con gái, nhưng không nghĩ tới sẽ theo cách này.
Lý Tĩnh khóc càng ngày càng lớn, cô ấy thực sự sợ hãi, dù sao khi đó cô ấy chỉ là một cô gái còn chưa đến mười tám tuổi.
Cô ấy thấy tôi dễ dàng móc ra một nghìn tệ, còn cho rằng nhà tôi làm ăn lớn.
Thấy tôi mãi không nói lời nào, Lý Tĩnh cắn răng nói: “Nếu cậu không muốn giúp tôi, vậy thì tôi đi bán thân, tôi đi làm đi3m! Tôi đi ngủ cùng lão nam nhân!”
Tôi sợ nảy người, vội vàng nói với cô ấy: “Dù thế nào cũng đừng làm như vậy! Tôi giúp cậu là được.”
Nghe được tôi sẽ giúp, Lý Tĩnh không khóc nữa, cô ấy vuốt tay tôi nói: “Vậy .....vậy khi nào cậu cho tôi mượn năm vạn tệ vậy......”
“Đợi một tuần được không?” tôi nghĩ xuống huyệt trước, đợi sau khi tìm được nhị ca thì đi mượn tiền của thủ lĩnh.
Lý Tĩnh lập tức gấp giọng nói: “Không được! Những người kia nói chỉ cho nhà chúng tôi thời gian ba ngày! Hiện tại cũng đã qua hai ngày! Tôi đêm nay phải dùng.”

Sau khi tạm biệt Lý Tĩnh, tôi xách theo đồ đã mua, tâm trạng nặng nề quay trở về, tôi không biết phải mở miệng như thế nào với thủ lĩnh.
Bởi vì tôi không có tiền, càng không có năm vạn tệ.
Nhưng Lý Tĩnh và mẹ cô ấy đã cứu tôi.
“Về rồi sao Vân Phong, đồ đã mua xong cả chưa?” Sau khi trở về thủ lĩnh hỏi tôi.
“Ừm, đã mua xong rồi”, gật gật đầu, tôi đặt túi ở trên bàn.
Thủ lĩnh ngồi trên ghế, đang uống trà thổi khí vù vù.
Tôi mấy lần định mở miệng nói rồi lại thôi, không nói ra được.
———————————————
Chuyên mục giải thích
Dương Tràng Đề Thấu là gì? ^-^
“Đề thấu” là một hình thức chôn cất, bắt đầu từ thời thượng cổ, thấy nhiều từ thời Xuân Thu đến thời nhà Hán, sau đời nhà Hán rất ít dùng.


Dương tràng đề thấu (còn gọi là Hoàng Tràng Đề Thấu) là cách xây lăng tẩm vua chúa của đế vương Tây Hán, bốn phía dùng gỗ bách chồng chất thành khung kết cấu.

“Hoàng Tràng” để chỉ gỗ bách vàng (một loại gỗ thơm vô cùng quý hiếm), “đề” ám chỉ phần đầu gỗ sát với gốc, “thấu” chỉ sự tập trung vào bên trong.

Tức là gỗ bách vàng xếp chồng lên nhau ở bên ngoài quan tài, đầu gỗ hướng về bên trong phía quan tài.

Đến thời Đông Hán, người ta dùng đá thay cho gỗ, phương thức chôn cất này cũng dần biến mất.
***Được dịch và biên bởi iinatrans