Bác Sĩ Có Độc

Chương 17




Thuốc nước bôi được một nửa, chuông điện thoại của Lục Gia Xuyên chợt vang lên.

Anh hơi ngừng lại vài giây nhưng vẫn giúp cô thoa xong thuốc, sau đó mới vứt bông ngoáy tai đi mà nghe điện.

Chu Sênh Sênh không nghe thấy đối phương ở đầu bên kia đang nói gì, chỉ nghe thấy anh đáp “Dạ”, “Được”, “Con biết rồi” suốt cả cuộc điện thoại.

Câu cuối cùng anh nói: “Chúc ngủ ngon, mẹ.”

Sau đó Chu Sênh Sênh mới biết, à, thì ra anh ta đang nói chuyện với mẹ mình.

Gọi xong cuộc điện thoại, bác sĩ Lục ngồi xuống ghế, từ từ đút di động vào trong túi áo rồi tựa lưng vào ghế ngồi không lên tiếng. Chu Sênh Sênh lén lút nhìn gương mặt anh, mới phát hiện vẻ mặt của anh đang có chút… cô đơn.

Cô ngẩn người chớp mắt không thôi, còn tưởng là mình đang hoa mắt nhìn nhầm.

Cô dè dặt duỗi tay tới chọc chọc mấy cái lên mặt Lục Gia Xuyên. Người kia mặt chẳng chút cảm xúc quay đầu lại nhìn cô, trên trán là hàng dãy dấu hỏi chấm.

“Cô chọc tôi làm gì ?Thấy tôi đẹp trai quá nên không nhịn được à?”

“Không không không, nhìn mặt anh như kiểu vừa nhìn thấy thần chết ấy, tôi sợ anh chết ở đây thì sao ?.”

“…”

Thấy anh chẳng có hứng muốn cãi nhau với mình, cô bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.

Một năm trước, vào cái ngày cô cho Lục Gia Xuyên leo cây, hôm đấy là cô định theo anh về nhà ông ngoại cùng đón giáng sinh. Mẹ anh một lòng trông ngóng anh tìm bạn gái có có người bầu bạn, còn anh thì không muốn để mẹ mình thất vọng, nên đã nhờ cô đảm nhiệm chức vụ “bạn gái tạm thời” của mình.

Cô luôn tuân theo nguyên tắc của một người đổi mặt là đổi cuộc sống, những ngày tháng không thể quay lại thì cũng không quá luyến tiếc nhưng một năm qua cô luôn nhớ về cái ngày hôm đó. Hiếm có lần nào cô trang điểm xinh đẹp, cô chờ mong trong lòng đến vậy, lúc ấy còn đang trên đường tới nơi hẹn trước với anh nữa.

Thậm chí cô còn nhìn thấy chiếc xe ô tô màu đen của Lục Gia Xuyên đang đỗ ngoài đầu đường lớn chờ cô, chỉ cần đi thêm mấy bước nữa thì cô có thể tặng anh một niềm vui bất ngờ rồi.

Sự tiếc nuối ấy cũng biến mất theo gương mặt đó mà trở thành niềm hối hận vĩnh viễn.

Chu Sênh Sênh bỗng nhiên tiến lại gần anh, nháy mắt mấy cái với anh “Bác sĩ Lục, khi còn bé ba tôi đã từng nói với tôi rằng, ông ấy cảm thấy tôi có năng lực nhìn thấu lòng người, anh có dám để tôi xem lòng bàn tay của mình một chút không? Nói không chừng tôi có thể nhìn ra nỗi phiền muộn của anh đấy.”

Lục Gia Xuyên tặc lưỡi không mặn không nhạt nói : “Phải, khi còn bé mẹ tôi cũng từng nói với tôi, bà cảm thấy tôi có khả năng nhìn thấu suy nghĩ của người khác, cô có dám để tôi nhìn não cô một chút không ? Nói không chừng tôi có thể nhận ra cô thiếu mấy chiếc dây thần kinh não đấy.”

“…”

Chu Sênh Sênh không thèm để ý cú phản đòn của anh, cứ kéo thẳng tay anh qua, giả vờ chỉ chỏ vào lòng bàn tay anh.

Lục Gia Xuyên chẳng nói gì chỉ lẳng lặng mà nhìn cô coi tướng.

Tay anh rất đẹp, cô sớm đã biết điều đó, nhưng có thể cầm tay anh nhìn lại một cách cẩn thận thì mới thấy hai chữ rất đẹp ấy vẫn chưa đủ để mô tả bàn tay này. Từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấy một đôi tay thon dài mịn màng thế này, mỗi đốt ngón tay cũng như ngọc thạch được chạm khắc rất tinh tế, từng mảnh móng tay cũng đều sáng bóng, mang theo chút màu hồng nhạt.

Một lát sau, bà bói Chu cũng hồi hồn lại sau cơn mê mẩn, cô ho khan hai tiếng, ngẩng đầu chắc nịch nói: “Giờ anh đang rất phiền muộn vì mình không có bạn gái.”

Chủ nhân của bàn tay kia khẽ cười mỉa rồi thu tay về không nói lời nào.

“Sao, lẽ nào tôi nói sai à?” Cô đoán nhất định là mẹ anh lại muốn anh dẫn bạn gái về nhà ăn cơm, mà anh thì không tìm được bạn gái tạm thời.

Lục Gia Xuyên đút hai tay vào trong túi áo, thờ ơ gật đầu: “Đúng vậy, cô nói không sai. Chuyện này thì có gì khó đoán ? Đêm Giáng sinh còn một mình cô đơn, hiển nhiên là dân FA rồi. Mẹ tôi gọi điện tới nhắc tôi ngày mai về nhà ăn cơm. Nhà thì toàn người lớn tuổi, mục tiêu cuộc sống từ giờ đến hết đời của họ chính là liên tục nhắc nhở tôi phải kết hôn kết hôn kết hôn. Nếu tôi không kết hôn sớm sức khỏe sẽ càng lúc càng đi xuống, đẻ con ra có thể bị tự kỷ nữa, nên điều tôi đang lo lắng dĩ nhiên là ngày mai phải làm thế nào dể tránh được kiếp nạn này.”

Ha ha ha, xem đi, cô biết ngay mà! Chu Sênh Sênh rất đắc ý nở nụ cười tươi như hoa.

Ngay khi anh vừa dứt lời thì bà bói kia đã cười ha ha bước đến trước mặt anh, chỉ chỉ vào mũi của mình: “Bác sĩ Lục, anh thấy tôi thế nào?”

“Đoán đúng đấy, muốn tôi gọi cô một tiếng Chu đại tiên à?” Anh rất phối hợp trả lời.

Nào ngờ “Chu đại tiên” bĩu môi: “Ai cần anh nói cái đó ? Ý tôi hỏi là anh thấy tôi thế nào, có đủ tư cách theo anh về nhà ăn bữa cơm giáng sinh, giúp anh tránh được kiếp nạn này không?”

“…” Lục Gia Xuyên ngẩn người, dĩ nhiên anh không ngờ cô lại có ý đó.

“Anh nhìn mình xem, anh đang thiếu một cô bạn gái, tôi thì lại lẻ loi một mình trải qua đêm giáng sinh.” Chu Sênh Sênh ngẩng mặt ra sức chớp mắt lấy lòng anh: “Nhìn đi, nhìn sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn này, đôi mắt to chớp chớp này, làn da trắng mịn này, sống mũi cao cao xinh đẹp —— “

Cô còn chưa nói xong chữ “Này”, bác sĩ Lục đã đột nhiên giơ tay lên che hết mặt cô rồi đẩy sang một bên.

“Tối nay tôi chẳng ăn được bao nhiêu, xin cô thương hoa tiếc ngọc để tôi bảo vệ cái bụng nhỏ bé của mình đi.”

Một tay của anh che kín mặt cô khiến cô tức đến nổ phổi muốn ăn miếng trả miếng lại anh, nhưng vì tay quá ngắn, hai tay quẫy liên tục trong không trung nhưng lại không thể chạm vào mặt anh.

Cuối cùng cô đập đập vào tay anh tức giận nói: “Tôi chỉ muốn giúp con người bận rộn như anh, báo đáp ân tình anh vừa cứu tôi trong rạp chiếu phim! Hơn nữa người nhà anh muốn anh dẫn bạn gái về nhà ăn cơm, vừa đúng lúc tôi không có người nhà cùng nhau ăn cơm trong đêm giáng sinh, vẹn toàn cả đôi đường sao lại không làm chứ? Không làm thì thôi, ai mà thèm! Cô gái vô cùng xinh đẹp siêu cấp vũ trụ như tôi đây, còn đầy người muốn mời tôi ăn cơm đấy nhé!”

Cô lườm anh một cái, đứng dậy quay đầu bỏ đi.

Nào ngờ phía sau bỗng truyền đến một giọng nói lười biếng: “Mẹ tôi nấu ăn ngon lắm đấy.”

Cô dừng chân quay đầu nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.

Vị bác sĩ kia đang ngồi ngả lưng trên ghế dài, nheo mắt nhìn cô: “Tuy là tính cách hơi tệ, đầu óc cũng không thông minh lắm, thế nhưng tấm lòng không tệ, gương mặt cũng tạm, mũi ra mũi, mắt ra mắt đâu ra đó —— “

“Với người khác thì chỗ nào cũng khuynh quốc khuynh thành, còn với anh thì mũi là mũi, mắt là mắt đâu ra đó thế thôi à! ? Vậy anh thử tìm cho tôi xem có người nào mũi là mắt, mà mắt là mũi không hả ?” Dừng lại một chút, Chu Sênh Sênh liếc mắt nhìn anh, “Cho nên?”

“Cho nên tôi đành miễn cưỡng dẫn cô về nhà ăn một bữa vậy.”

Dáng vẻ của anh trông cũng giống “miễn cưỡng” thật!

Chu Sênh Sênh vừa bực mình vừa buồn cười đứng đó nhưng trong lòng bỗng dịu dàng lại hẳn. Cô đứng nơi đầu đường người qua người lại mà nhìn anh, anh vừa thở thì bên môi liền xuất hiện một làn sương trắng, cô nghĩ thầm, sự tiếc nuối chưa hoàn thành của năm ngoái cuối cùng có thể viên mãn vào năm nay rồi?

***

Đêm đó, hai người đi dọc con phố cùng nhau lắng nghe hết khúc Thánh ca rồi mới về nhà.

Tính lại xem, Lục Gia Xuyên đã đưa cô về nhà nhiều lần rồi, từ lúc cô vẫn còn là Chu Sênh Sênh cho tới bây giờ cô đã là Chu An An.

Cô không dám để lộ quá nhiều tin tức, nên khi thay một thân phận mới cô liền dẫn anh đi một vòng quanh khu nhà mình ở, vẫn đứng xa xa ngoài phố nơi cách con ngõ nhà mình một con đường rồi chỉ lung tung đại vào một căn nhà rồi nói đó là nhà mình.

Dưới ánh đèn đường vàng bóng dáng Lục Gia Xuyên đổ dài trên mặt đất, trong không gian im ắng xung quanh bỗng nhiên anh mở miệng hỏi cô: “Tôi nói này, cô sẽ không bỏ bom tôi đấy chứ?”

Chân trái cô bỗng khuỵu xuống một cái: “… sao cơ?”

Người bên cạnh liếc cô một cái lạnh lùng nói: “Năm ngoái cũng có một cô gái đã đồng ý theo tôi về nhà ăn cơm, hôm sau cô ấy đã bỏ bom tôi cũng tại đầu con đường cách đây hai dãy phố, đồng thời cũng bốc hơi khỏi nhân gian cứ như chưa từng xuất hiện vậy.”

“…”

“Ngày đó tôi đã hứa chắc nịch với mẹ là sẽ dẫn bạn gái về nhà, cô dì chú bác cả nhà đều có mặt rất đầy đủ, mọi người ngồi nghiêm chỉnh trên bàn ăn chuẩn bị xem mắt bạn gái của tôi. Sau đó cô ấy bỏ bom tôi, một mình tôi về nhà, cơm chưa ăn được miếng nào đã phải nghe một trận rửa tội yêu thương, cả người như muốn bay lên vậy.”

Chu Sênh Sênh bật cười thành tiếng, cô ngẩng đầu nhìn vị bác sĩ hơi nheo mắt lại kia, sắc mặt anh có vẻ không vui lắm, cô liền mau chóng trở về trạng thái nghiêm túc.

“Tôi không phải người như vậy!” Cô chột dạ liếc mắt sang chỗ khác, cố gắng thể hiện mình là con người rất có chí khí, “Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là nói được thì làm được, không nói suông cho qua chuyện. Bác sĩ Lục anh yên tâm, ngày mai dù tôi có chết ở giữa đường biến thành quỷ cũng phải bò tới ăn bữa cơm này với anh. Coi như không thể khiến ông ngoại anh có chút yên tâm với việc hôn nhân đại sự của anh, thì chí ít cũng có thể dọa bọn họ từ nay về sau không dám làm lễ rửa tội cho anh nữa!”

“…” Lục Gia Xuyên không nói gì nhưng theo sự quan sát của Chu Sênh Sênh mà nói, cô có thể chắc chắn khóe miệng của anh có xu hướng hơi cong lên.

“Vẻ mặt gì vậy? Muốn cười thì cười đi có ai cấm anh đâu.” Chu Sênh Sênh khịt mũi coi thường, “Bác sĩ Lục anh chính là tên sĩ diện thế đấy, muốn khóc thì khóc, thích cười thì cười, cuộc sống như thế mới thú vị chứ! Cứ cố nhịn để làm gì?”

“Được! Lần sau tôi sẽ thử làm một người điên vừa cười ha ha vừa chạy như bay giữa đêm khuya ngoài đường xem sao.”

“…”

Cuối cùng, anh cũng đứng trước nơi mà cô gọi là “Cửa nhà”, ngẩng đầu nhìn khu chung cư kia: “Ngày mai chúng ta hẹn nhau ở đây à?”

Chu Sênh Sênh gật đầu: “Ở đây đi.”

“Chiều tôi phải tới bệnh viện một chuyến, năm giờ sẽ có mặt ở đây đón cô.”

“Được.”

“Cô… nhớ ăn mặc cho đàng hoàng nhé.”

“Phụt——” Chu Sênh Sênh bật cười sau đó mới gật đầu, “Được.”

“Mặc bộ khác đi, tay áo đen xì rồi kìa!” Anh liếc mắt một cái rồi bất mãn nói.

“Được, được được.” Cô nghe lời răm rắp.

Lục Gia Xuyên bỗng cảm thấy nghi ngờ, sao hôm nay con nhỏ này tự nhiên lại nghe lời anh như thế ? Trước đây mỗi lần thế này không lườm nguýt anh không cãi lại anh khiến anh tức chết thì cô sẽ không dừng hay sao?

“Cô chắc chắn sẽ không cho tôi leo cây đấy chứ?” Anh xác nhận lại lần nữa.

Dưới bầu trời đầy sao, cô gái nhỏ kia cười đến mức đôi mắt cũng cong lên như vầng trăng khuyết, miệng toe toét giơ tay xin thề: “Tôi hứa sẽ không tiếp tục—— “

Hơi ngừng lại rồi cô nói tiếp: “Tôi hứa nhất định sẽ không cho anh leo cây.”

Cô đã theo dõi dự báo thời tiết hết rồi, trong vòng một tuần tới sẽ không có mưa. Lần này, cô nhất định sẽ theo anh về nhà ăn bữa cơm, hoàn thành lời hẹn của một năm trước.

Chu Sênh Sênh vẫy tay tạm biệt anh, dõi theo bóng dáng người đàn ông trẻ tuổi biến mất ở đầu con phố.

Ánh đèn đường phản chiếu bóng lưng anh chạy dài trên mặt đất, vừa cô đơn lại thẳng tắp kiên cường như những cây bạch dương trước gió. Có vài khoảnh khắc, cái bóng của anh chồng lên bóng của cô, khiến cô có chút hoảng hốt.

Trên đời này người cô đơn thực ra không chỉ có mình cô, chắc hẳn mỗi người đều có một niềm cô đơn của riêng mình nhưng tất cả rồi cũng sẽ như trăm sông mà đổ ra một biển.

Dù nói thế nào, cô vẫn vô cùng mong chờ bữa cơm giáng sinh cùng bác sĩ Lục vào ngày mai!