Bác Sĩ Có Độc

Chương 37




Trên xe bus đi tới quán bar ở phía Tây thành phố, Chu Sênh Sênh ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng.

Bên trong xe không khí quá ngột ngạt, cô cảm thấy không thở nổi, bèn mở hé cửa sổ ra một chút.

Thấy vậy nữ sinh trẻ tuổi ngồi ghế trước liền quay đầu mất hứng nói: “Gió thổi vào gáy cháu.”

Chu Sênh Sênh vẫn luôn là người rất tốt tình, nhưng vừa nhìn cô gái trẻ đẹp trước mặt thì thấy thế nào cũng không vừa mắt, nên chẳng thèm quan tâm đến cô bé.

Nữ sinh kia càng tức giận hơn, giọng điêu trở nên gay gắt hơn: “Tôi nói với dì đấy, dì ạ, dì không nghe thấy sao? Hôm nay trời rất lạnh, dì mở cửa sổ làm gì !”

Chu Sênh Sênh bỗng dưng quay lại nhìn chằm chằm cô nàng: “Lạnh thì chuyển chỗ khác ngồi, đâu có ai ép cô phải ngồi đây.”

“Dì ——” nữ sinh kia khó chịu , nhưng xem ra cũng không phải người thích cãi nhau, lúc này liền đứng dậy đổi chỗ ngồi, vừa đi vừa cố ý lẩm bẩm để những người xung quanh có thể nghe thấy, “Ra oai cái gì chứ? Thời mãn kinh đến rồi sao!”

Vẻ mặt Chu Sênh Sênh lại càng khó coi hơn, tay nắm chặt di động, im lặng không nói.

Tiếng rung chấn động nãy giờ đã kết thúc, ngay sau đó di động báo có ba tin nhắn wechat mới.

Tin thứ nhất: Vừa rồi đang phẫu thuật nên không thể nghe điện thoại.

Tin thứ hai: Tìm tôi có chuyện gì?

Tin thứ ba: Được rồi, xét thấy tôi đã bỏ lỡ ba cuộc gọi của em, cho phép em từ chối không nghe ba lần nhưng không được nhiều hơn nhé.

Cô cúi đầu nhìn màn hình, lộp bộp, một giọt nước mắt đã rơi xuống màn hình.

Trên màn hình hơi xước phản chiếu gương mặt cô lúc này, thật sự là một bà dì mặt vàng khè, trông rất khó coi, tầm thường. Mà avatar của anh vẫn yên tĩnh nằm trên cái bóng của cô, khẽ mỉm cười, dường như sắp hòa vàng màn hình xanh thẳm kia.

Bạn xem, khi hai người họ đặt cạnh nhau, quả thực không phải là một bức tranh ổn.

Chu Sênh Sênh do dự một lúc, cuối cùng cũng chạm nhẹ lên màn hình một cái.

【 Tôi phải đi xa】 Xa xa ngàn dặm, không biết ngày nào mới về.

【 Vốn muốn gặp anh nói tạm biệt, nhưng không còn kịp nữa. 】 Bởi vì trời mưa rồi.

【 Cán ơn anh, bác sĩ Lục. 】 Đã cho em ký ức về khoảng thời gian đẹp đến thế.

Ngay sau đó, di động lại rung lên lần nữa.

Chu Sênh Sênh cúi đầu nhìn bốn chữ kia, cái tên cô đặt riêng cho anh: Bác sĩ núi lửa.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bốn con chữ. Ngón cái dài chạm tới nút bấm ngay cạnh di động. Tắt máy.

Tha thứ cho em vì em không đủ can đảm.

Chỉ sợ vừa mở miệng, nước mắt đã rơi.

***

Chu Sênh Sênh không chần chừ, đi xuyên qua đại sảnh sa hoa trụy lạc, tiến thẳng tới quầy bar.

Đứng sau quầy bar là một anh chàng bartender tóc vàng cười hì hì nhìn cô: “Chị gái, lên bar mà ăn mặc nhà quê thế à?”

“Tôi tìm Trịnh Tầm.”

“Trịnh Tầm sao?” Tên tóc vàng nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, có chút chần chừ, “Dì là mẹ cậu ấy ạ?”

“… … …” Mẹ cậu thì có!

Quả là biết chọc đúng nỗi đau người khác mà.

Chu Sênh Sênh đen mặt nhẫn nại hỏi thêm câu nữa: “Rốt cuộc cậu ta đang ở đâu?”

“Dạ, đang ở cửa sau, cua gái trong ngõ.” Tên tóc vàng vươn tay chỉ ra cửa sau.

Chu Sênh Sênh chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đi ra cửa sau.

Đang là buổi chiều, mà quán bar mờ ảo như ban đêm. Cô đẩy cửa ra, liền nhìn thấy đôi nam nữ đang đứng ở ngõ đối diện.

Cô gái kia vẫn còn trẻ chắc hẳn mới chỉ mới hơn hai mươi, nàng ta lôi kéo góc áo Trịnh Tầm: “Sao anh hung dữ với em thế, không phải em đã nghe lời anh nhuộm lại tóc rồi đó sao?”

“Dù cô có chặt đầu xuống tôi vẫn hung dữ như thế.”

“Không được hung dữ với bạn gái của mình thế!”

“Ai nói cô là bạn gái tôi? Tôi đã nhận lời chưa mà cô đã tự mình đa tình như thế?” Trịnh Tầm gạt tay cô nàng, “Buông tay, đừng kéo tôi, tôi phải quay lại làm việc .”

” Lần trước anh đã hôn em, còn dám nói không thích em?” Cô gái trẻ bực mình, lại kéo kéo góc áo anh.

Vành tai Trịnh Tầm bỗng đỏ rực, giọng cũng không còn kiến nhẫn như trước nữa: “Cô có nói trăm lần nữa cũng vậy thôi, con người tôi không phải là người tốt, chỉ yêu đương chơi bời không xác định quan hệ lâu dài, nếu muốn xác định quan hệ đứng đắn thì cô tìm người khác đi.”

“Không xác định lâu dài thì không lâu dài.” Cô gái trẻ nhún nhún vai, “Anh chỉ coi em là gái, em cũng chả quan tâm.”

Trịnh Tầm phút chốc nhìn cô nàng chằm chằm , hung dữ nói: “Cô nói gì đó? Nói lại lần nữa xem?”

“Em nói nếu anh chỉ coi em là *** em cũng chả quan tâm—— “

“Im miệng.” Hai chữ ấy thật lạnh lùng.

“…”

“Con gái nhà gia giáo, tốt nhất không nên nói những lời thiếu đứng đắn như thế.”

Bọn họ đứng ở ngõ bên kia cãi nhau trông thật buồn cười, Chu Sênh Sênh nhìn từ phía xa xa, chậm chạp dấu mình vào thế giới mờ ảo bên trong cánh cửa này.

Trịnh Tầm chắc hẳn cũng chẳng nhận ra, khi anh hung dữ với một người, thật ra không có nghĩa là anh ghét cô ấy, mà ngược lại, nếu anh chẳng quan tâm cô ấy, tại sao có thể dễ dàng bị kích động như vậy?

Hơn nữa, trên đời này chắc hẳn cũng chỉ một mình Chu Sênh Sênh mới biết, Trịnh Tầm kiên trì không tìm bạn gái là vì sao. Anh từng nói anh sẽ không bỏ lại cô một mình , suốt tám năm qua, anh chưa nuốt lời bao giờ.

Cô từ đâu tới thì lại trở về nới đó.

Ngồi trên xe bus công cộng, dừng lại ở điểm đỗ gần nhà trọ, bước vào quán ăn thường xuyên hay ghé, gọi một bát bún măng cay, ngồi xuống bàn gần cửa sổ mà ăn.

Trước kia cô cũng không cảm thấy bát bún này lại cay như thế, cay đến mức cô phải há miệng để thở, nước mắt cũng rơi rồi.

Bà chủ không nhận ra cô, vẻ mặt lo lắng nói: “Nếu không, chị hai à chị ngồi vào trong ăn đi…”

Bà có vẻ muốn nói lại thôi, hiển nhiên là lo lắng vì Chu Sênh Sênh ăn một bát bún cay mà ra vẻ khổ sở lắm sẽ khiến những khách hàng muốn vào quán bà bỏ chạy.

Chu Sênh Sênh lau nước mắt, ăn miếng bún cuối cùng, rồi đặt tiền lên bàn và đi ra.

Về đến nhà trọ, mọi thứ vẫn y nguyên như thế. Thành phố này cũng được coi là nơi cô và Trịnh Tầm ở lại lâu nhất, bỗng nhiên phải dứt bỏ ra đi, quả thật là có chút khó khăn.

Cô bước vào căn phòng nhỏ của Trịnh Tầm, đi vòng qua một đống quần áo vứt lung tung dưới đất, nhanh chóng làm cho mình một chiếc chứng minh thư mới.

Chụp ảnh, chỉnh ánh sáng, sửa ảnh, đóng dấu.

Bạn xem đó, khi một người đã quyết tâm muốn làm gì đó, sẽ chẳng thể thất bại được, đúng không?

Cô cầm chứng minh thư mới, cúi đầu gom hết đống quần áo bẩn dưới đất, bỏ vào trong máy giặt, sau đó vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho Trịnh Tầm.

Bởi vì tính chất công việc nên phải gần sáng anh mới về ăn cơm.

Cô làm xong mọi thứ, xếp hết đồ ăn vào trong nồi cơm điện, sau đó đi vào phòng tắm một trận thật thoải mái.

Trước mười hai giờ đen, cô thu dọn xong hành lý, tắt đèn rồi chui vào trong ổ chăn.

Chắc khoảng một giờ, cô nghe thấy tiếng mở cửa, Trịnh Tầm đã về.

Trong đêm tối, cô nhắm mắt lại, nằm im không nhúc nhích nghe tiếng anh mở nồi cơm điện, ăn cơm, xem tivi, sau đó tắm rửa… Một loạt tiếng động ấy không khiến cô cảm thấy phiền phức, bởi vì chắc hẳn đây là lần cuối cùng cô được nghe thấy.

Di động bên gối đã bị cô tắt tiếng từ lâu, thỉnh thoảng màn hình tối đen lại đột nhiên vụt sáng, trên màn hình vẫn luôn là bốn chữ.

Chu Sênh Sênh không nghe máy.

Cô không biết mình ngủ lúc mấy giờ. Nhưng khi tỉnh dậy hai mắt mệt mỏi, trời đã sáng.

Cô yên lặng xuống giường đi rửa mặt, khi đi ngang qua phòng Trịnh Tầm, xuyên qua khe cửa khép hờ, liền thấy anh đang nằm lỳ trên giường, tiếng ngáy vang phòng.

Cũng không biết cô gái kia có thể chịu được thói quen xấu này của cậu ta không đấy.

Cô cười cười, kéo rương hành lý trong phòng ra, lặng lẽ mà ra đi. Cửa lớn mở, bên ngoài đã tạnh mưa, mặt trời mọc từ phía đông, trông trời đất cũng rực rỡ hẳn lên.

Khi xe bus đi ngang ngã rẽ, cô bỗng nhiên nhìn thấy một người đang đứng bên cạnh cột đèn giao thông..

Cô ngồi ngay bên cửa sổ, nhìn anh từ phía xa, đến khi đi ngang qua mặt anh, rồi đến khi xe bus đã đi xa, hoàn toàn không thấy bóng dáng anh nữa.

Cứ như một bộ phim thời xưa, dù phim đã chiếu vô số lần, nhưng lần nào cũng khiến người ta cảm động không thôi.

Chu Sênh Sênh nhìn anh lần cuối, rồi lôi di động ra bật lên, dừng một chút, nhắn hai tin. Cuối cùng cô mở khe đựng sim, tháo chiếc sim kia rồi vứt ra ngoài cửa sổ.

***

Sáng sớm bảy rưỡi, hai tin nhắn được gửi đến di động của Trịnh Tầm và Lục Gia Xuyên.

“Trân trọng.”

Hai chữ ngắn gọn, giấu giếm tương tư, coi như lời từ biệt cuối cùng.

***

Nơi làm việc mới của cô là một siêu thị mini.

Nơi ở mới là một dãy nhà trọ, chủ nhà biến căn nhà thành vô số phòng đơn, cho rất nhiều người thuê, tiền thuê nhà mỗi tháng chỉ mất tám trăm tệ.

Giá rẻ là chuyện tốt, chuyện không tốt là đêm nào Chu Sênh Sênh cũng nghe được màn vận động kịch liệt về đêm của đôi tình nhân hàng xóm. Nam thanh niên hàng xóm nhìn tuổi vẫn còn trẻ, chẳng hiểu sao lại có dục vọng mãnh liệt đến thế, cãi nhau với bạn gái cũng được, yêu đương ân ái cũng được, nhưng một lời không hợp thì xách súng lên chính là làm.

Được rồi, người trẻ tuổi mà, mới nếm thử trái cấm, nên rất khao khát làm chuyện đó cũng không có gì đáng trách.

Nhưng xấu là ở chỗ dục vọng quá mạnh, còn không biết tiết chế để ý xung quanh. Mỗi ngày Chu Sênh Sênh từ siêu thị tan làm trở về đều đã chín mười giờ tối, vừa định xuống phòng bếp nấu mì thì lại thấy bọn họ vận động trong phòng không đóng cửa, hình ảnh ấy quả thật chói mắt quá mà.

Còn có một lần cô từ phòng bếp bưng chén mì đi về phòng, nam thanh niên vừa vận động xong bỗng nhiên đẩy cửa bước ra, cả người không mặc quần áo, Chu Sênh Sênh sợ tới mức suýt chút nữa rơi luôn bát mì xuống đất.

Cậu ta còn bình tĩnh tự nhiên nhìn cô cười: “Chị gái, muộn thế rồi còn ăn mì sao?”

Mắt cô sắp không còn phải là của cô nữa rồi, cứ như thế nhìn chằm chằm vào giữa không trung không dám nhìn xuống dưới, cười trông còn khó coi hơn cả khóc: “Đúng vậy, ăn mì. Cậu…. cậu muộn thế rồi vẫn tập thể dục à?”

Nam thanh niên nhìn cô cười cười: “Chuyện tập thể dục, chẳng cần phân biệt ngày đêm vẫn làm được mà. Chỉ là tối muộn nên hơi đói.”

Cậu ta bình chân như vại khỏa thân đứng ở đó, ánh mắt dừng lại ở bát mì của Chu Sênh Sênh .

Chu Sênh Sênh quả thực đã toát mồ hôi toàn thân rồi, cô vội vàng đóng vai Lôi Phong  [1] sống, cầm chén mì đút vào tay cậu ta: “Đây cho cậu, mau vào nhà mà ăn đi, làm chuyện đó rất tốn sức đấy …”

[1] Lôi Phong : là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc

Cô cũng không biết bản thân vừa nói gì nữa, vội vàng xoay người lại phòng bếp, hít sâu một hơi định nấu thêm bát nữa.

Đến khi cô quay lại phòng mình, chợt nghe thấy tiếng cặp tình nhân nói chuyện ngay bên tai.

Nam thanh niên nói: “Chị gái ấy là người rất tốt .”

Cô gái thì xem thường: “Thấy dáng anh đẹp mới cho anh mì chứ gì? Mấy bà dì mãn kinh đầy ham muốn ấy em gặp nhiều rồi. Lần sau anh nên chú chút đi! Đừng khỏa thân ra ngoài thế nữa.”

“Sao nào, em lo chị ta có ý xấu với anh à?”

“Ai biết được?”

Chu Sênh Sênh xì xụp húp mì, trong lòng có chút cảm giác khó chịu.

Dáng người hắn ta có gì gọi là tốt chứ? Đêm nào cũng chơi trò vận động pít tông, ngay cả cô cũng có cảm giác cơ thể bị vét sạch hết rồi ? Còn không biết bao người đã dùng thứ đó rồi, dù cô có ham muốn cỡ nào cũng chẳng thèm tìm tới hắn ta!

Cô thầm tiếc rẻ bát mì rồi đi xuống phòng bếp rửa bát.

Đang rửa đến một nửa, thì cô gái trẻ kia cầm bát không đi vào, thấy cô đang rửa bát, thì cười tủm tỉm đưa bát cho cô: “Chị gái, cám ơn mì của chị nhiều nha.”

Muốn gì muốn gì đây? Ăn mì của cô, ngay cả bát cũng không định rửa luôn?

Chu Sênh Sênh tức giận nhìn chằm chằm cô nàng, khẽ nhếch môi nở nụ cười coi thường: “Xấu hổ quá, phiền cô rửa sạch bát rồi hãy trả cho tôi.”

Cô nàng kia nhìn cô, nụ cười vụt tắt, vứt chiếc bát vào bồn rửa rồi lắc mông bỏ đi : “Hừ, thích rửa thì chị tự đi mà rửa, dù sao cũng chẳng phải bát nhà tôi.”

Chu Sênh Sênh nhìn chằm chằm chiếc bát bẩn thỉu kia, quyết định ngày mai sẽ mua hai gói thuốc xổ, tiếp tục làm Lôi Phong sống tặng mì.