Bác Sĩ Hưng, Xin Dừng Bước!

Chương 16: Trước giông bão thường là những ngày nắng đẹp




Sáng nay gặp chuyện như vậy, chân cũng đau lại nên cô gọi cha mình đến đón. Ông Dũng chạy chiếc xe honda cũ đến, Thiên Di thấy bóng dáng quen thuộc liền vui vẻ đi ra ngồi lên xe.

“Cha!”

Nhà cô cũng chỉ có mỗi chiếc xe honda cũ này. Lần nào đạp cho máy nổ là chiếc xe nổ phành phạch nghe rất buồn cười.

Mạc Thiên Di ngồi ở yên sau ngửa mặt lên:

“Ha… Ha…”

Ông Dũng cũng cười theo: “Sao nào? Vui không? Nó cho cha tập thể dục đó!”

“Cha mệt không?”

“Mệt cha mày! Bác sĩ bảo cha mày phải tập thể dục đó!”

Mạc Thiên Di trề môi: “Cha ốm thế này còn phải tập thể dục sao?”

“Ai nói? Người ốm cũng có mỡ xấu đó! Nên con cũng vậy, phải thường xuyên tập thể dục nghe chưa?”

“Dạ"

“Ìn … Ìn…”, cuối cùng xe cũng nổ máy, ông Dũng thở phào quay đầu xe chạy về nhà. Trên đường đi, ông căn dặn Mạc Thiên Di rất nhiều.

“Con gái lớn rồi phải biết chăm chút cho bản thân. Còn nữa, đừng đặt tình cảm quá sớm vào ai đó. Nếu không mai gặp người xấu, con sẽ đau khổ!”

“Cha! Sao hôm nay cha dặn dò nhiều thứ vậy?”, Thiên Di thắc mắc.

Ông Dũng cười phì: “Lỡ như một ngày nào đó cha biến mất. Còn ai lo cho con? Dặn dò trước cho chắc! Không biết với cái đầu óc hậu đậu như con có nhớ không nữa…”

“Cha này, đừng nói như vậy sẽ không may mắn đâu! Cha nhất định sẽ sống với con đến 100 tuổi!”

Ông Dũng cười tít cả mắt: “Rồi mày nuôi nổi cha mày không? Đến lúc đó lại nói cha mày phiền phức!”

“Con không có!”, Thiên Di lắc đầu.

Cô chỉ muốn cha với mẹ ở mãi với cô thôi. Con cái ai mà không nghĩ như vậy?

Ông Dũng quay ra phía sau nói với cô:

“Di Di, chúng ta dấu mẹ con đi ăn hủ tiếu đi!”

“2 tô!”, Mạc Thiên Di ra giá.

“Được! Con muốn gì cũng được hết!”

Thế là hai cha con đi ăn hủ tiếu. Không phải vì bà Tuyết nấu ăn không ngon mà là do lâu rồi hai cha con không đi ăn ngoài. Hơn nữa, cảm giác trốn vợ đi ăn nó vui nên ông Dũng rất thích.

Hai cha con ăn no rồi lại đèo nhau trên chiếc xe đi về nhà. Trên đường về, ông Dũng còn hát cho Mạc Thiên Di nghe.

Buổi chiều dần buông, mặt trời tròn như lòng đỏ trứng gà, màu của rám chiều đẹp vô cùng. Đây có lẽ là một ký ức đẹp mà cô không bao giờ quên.

Ông Dũng đưa con gái bé nhỏ của mình về nhà, một tay lấy cái bịch nhỏ treo trên xe đưa cho Mạc Thiên Di rồi căn dặn:

“Ngoan! Cha đi giải quyết công việc. Con nhớ đưa bịch hủ tiếu này cho mẹ! Còn nữa, đồ cha giặt rồi. Con nhớ phơi cho mẹ nghe hong. Mẹ con á, hay cáu gắt la lối vậy đó, chứ rất là thương yêu con! ”

“Dạ", Mạc Thiên Di gật đầu, nhíu mày. Thật sự lâu rồi mới thấy ông Dũng nói nhiều như vậy. Nghe ông Dũng đạp xe nổ máy cô quay người đi vào trong.

Vừa đi được vài bước lại nghe tiếng ông Dũng gọi:

“Di Di! Cha quên mất!”

“Sao vậy cha?”

Ông Dũng bước xuống xe, lấy từ trong biếc túi quai chéo đang mang trên người ra một chiếc túi màu đỏ nhỏ:

“Cái này cha cho con! Con cất cho kĩ biết chưa!”

“Cái gì vậy cha?”, Thiên Di tò mò nhận lấy định mở ra xem nhưng liền bị ông Dũng ngăn lại.

“Suỵt! Dấu đi! Chút lên phòng rồi con hả mở ra! “Quỷ đen" của cha đó! Đừng để mẹ con biết!”

Thiên Di gật đầu cất chiếc hộp nhỏ vào trong balo rồi vào nhà. Trước khi đi ông Dũng còn không yên tâm căn dặn:

“Nhớ không được làm mẹ buồn nghe hong!”

“Cha này, cha nói làm như sắp đi đâu xa lắm?"

Thiên Di đi nhanh vào nhà, nếu còn đứng đây nữa chắc chắn cha sẽ nói hoài không chịu đi.

“Thưa mẹ con đi học mới về!”

Bà Tuyết đang nấu cơm trong bếp liền hỏi:

“Cha con đâu?”

“Cha đi công chuyện rồi! Cha có mua cái này cho mẹ nè!”, Thiên Di tay đưa bịch hủ tiếu cho mẹ rồi tiện tay lấy miếng ổi đã được gọt sẵn vừa ăn vừa nói.

Bà Tuyết nhéo má của cô: “Con gái con lứa ăn vậy đó! Rồi mai mốt ai lấy? Rồi hai cha con giấu mẹ đi ăn đúng không?”

“Sao mẹ biết con với cha ăn rồi?”

“Làm gì có thể qua mặt được mẹ!”, bà Tuyết ngừng tay quay sang lấy chén đũa, ngồi xuống ăn hủ tiếu mua mới được mua về.

“Cha con lúc nào cũng dặn không hành cho mẹ. Được nha! Tạm tha lỗi cái tội giấu mẹ đi ăn ngoài!”

Mạc Thiên Di hai tay chống cằm ngồi nhìn bà Tuyết ăn:

“Sao mẹ lại lấy cha?”

“Ma che mắt!”

Mạc Thiên Di cười phì. Ở đâu ra cái câu trả lời như vậy chứ!

Bà Tuyết vừa ăn vừa nói: “Mẹ chỉ mong ông ấy khỏe mạnh thôi. Giàu hay không giàu không quan trọng. Quan trọng nhất là lúc mẹ mở mắt ra vẫn nhìn thấy ông ấy ở bên cạnh mình là được rồi!”