Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Chương 55




Trình Dịch An đặt sữa đậu nành và bánh quẩy vào phòng khách, gọi Sở Thanh vào ăn mau để còn đi làm. Mặc dù nhà cũ này cách công ty cô không xa, nhưng trên đường lại ách tắc, phải mất chừng nửa tiếng mới đến nổi.

Sở Thanh vừa uống được nửa cốc nước ấm đã nhét bánh quẩy vào, nhưng vừa mở miệng thì cô đột nhiên nhớ đến thông báo mấy ngày trước, lại đặt xuống, "Hôm nay em phải kiểm tra sức khỏe, không ăn được."

"Lấy ít bánh quy bỏ vào túi, lấy máu xong thì ăn lót dạ." Trình Dịch An cầm bánh quẩy của Sở Thanh, "Mặc áo khoác vào rồi cầm chìa khóa ra ngoài chờ anh."

Lên xe, Trình Dịch An đánh tay lái đi ra, "Biết phải đến bệnh viện nào không?"

"Không biết, chắc là bệnh viện các anh đấy, năm ngoái cũng làm ở đấy." Trong nhóm chat đồng ý tập hợp vào buổi sáng, sau đó cùng nhau đi xe buýt đến.

"Kiểm tra xong thì đến văn phòng ăn cơm chung với anh, tối hôm nay anh không về ăn được đâu."

Trước khi xuống xe, Trình Dịch An lại dặn dò: "Lấy máu xong nhớ phải ăn gì đó đấy, buổi tối anh về sẽ mua hạt dẻ cho em."

Sở Thanh vẫy tay tạm biệt với anh, sau đó lần theo bảng số xe ở ven đường tìm được xe buýt. Cô vừa lên đã bị mấy người trong xe chọc ghẹo, cô chắp tay trước ngực xin tha rồi đi thẳng đến hàng ghế sau cùng, tìm vị trí gần cửa số ngồi xuống.

Rất nhanh mọi người đã đến đủ, cả người cả xe liên miên đi về phía bệnh viện. Vừa qua được mấy đường giao thì Sở Thanh nhận ra con đường này hết sức quen thuộc, cô mở cửa sổ ra nhìn một lúc, quả nhiên thấy tòa bệnh viện của Trình Dịch An cách đây không xa.

Sau khi phát danh sách kiểm tra sức khỏe rồi thì ai đường nấy đi, các mục kiểm tra nhiều, giải tán ra thì sẽ đạt được hiệu quả cao hơn.

Sở Thanh chụp X-quang lồ.ng ngực xong thì cầm tờ đơn đến chỗ lấy máu. Khó khăn mãi mới xếp hàng xong, vừa ngồi xuống ngẩng đầu lên thì đã thấy Diêu Vũ Thành đang ngồi ở đấy cười với cô.

"Kiểm tra sức khỏe hả?"

"Đại Diêu? Cậu còn biết cái này nữa à?" Sở Thanh xắn ống tay áo lên.

"Không đủ người nên qua đây giúp đỡ." Diêu Vũ Thành gắn mã lên trên ống nhựa lấy máu để thử máu, "Nắm tay."

Sau khi buộc đai ép mạch lên rồi, Diêu Vũ Thành nhìn trái nhìn phải, lộ ra vẻ mặt khó xử, "Cậu chờ tẹo nhé, tớ tìm người khác lấy máu cho cậu." Kinh mạch của Sở Thanh mảnh đến độ hoàn toàn không thấy đâu, làm anh ta không dám đâm kim. Giả như mà không tiêm chuẩn phải tiêm tận mấy lận, quay đầu một cái kiểu gì Trình Dịch An cũng bắt anh ta đi luyện cách tiêm cho xem.

Sau khi tìm một vị bác sĩ lớn tuổi có kinh nghiệm lấy máu hơn hai mươi mấy năm, Diêu Vũ Thành ngoan ngoãn đứng bên cạnh xem. Tuy vị bác sĩ kia tuổi tác đã lớn nhưng hoàn toàn không lật đật chút nào, sau khi đâm kim vào rồi thì cũng không vội, nhẹ nhàng rút ra bên ngoài một chút rồi chuyển vị trí của kim tiêm, sau đó bắt đầu lấy máu.

Sau khi hút xong ba ống thì Sở Thanh ấn vào nơi tiêm đứng dậy rời đi, phút cuối cùng trước khi đi còn không quên trừng mắt nhìn Diêu Vũ Thanh, tiện thể oán thầm anh ta kỹ thuật chẳng tốt gì cả.

Báo cáo kiểm tra sức khỏe được thống nhất sẽ gửi về công ty, sau khi mọi người kiểm tra xong ai thích thì về xe buýt chờ, không muốn thì về thì cứ tản ra.

Sở Thanh đến thẳng văn phòng của Trình Dịch An, lúc này cũng đến giờ cơm rồi mà ai ngờ lại không thấy Trình Dịch An trong văn phòng.

Trong phòng có một vị bác sĩ Sở Thanh chưa từng gặp bảo Sở Thanh cứ ngồi chứ, rồi bảo Trình Dịch An đi chuyển giao ca bệnh rồi sẽ về.

Cô ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại một chốc thì vị đồng nghiệp kia cầm điện thoại của Trình Dịch An đến, "Cô nhận đi này, điện thoại của anh trai cậu ta."

"Được, cảm ơn." Sở Thanh ấn nghe, nói vài câu với Trình Dịch Sênh rồi cúp máy. Trong lúc vô tình nghiêng mắt thì cô nhìn thấy thông báo hiện trên màn hình, "Ngài đã đặt trước thành công phòng ở nhà hàng XXX..." Thời gian viết là tối nay lúc sáu giờ.

Nhà hàng kia Sở Thanh vô cùng quen thuộc, nơi đó được vinh dự nêu danh là một trong ba nhà hàng lớn thích hợp để cầu hôn nhất thành phố M. Đẹp nhất là cảnh đêm, ngồi ở vị trí gần cửa sổ thì có thể thu hết vào tầm mắt khung cảnh thành phố M đèn đuốc sáng rỡ.

Hồi thực tập Sở Thanh cũng đã đến đó với đồng nghiệp một lần rồi, đồ ăn lên bàn là bắt đầu chụ-p ảnh, chờ đến lúc họ chụp ảnh xong xuôi thì đồ ăn cũng nguội lạnh cả rồi. Năm người chia nhau hai phần ăn, đĩa ăn nhiều rau mà chỉ được tí thịt, mỗi món cô chỉ ăn đúng một miếng. Tuy chỉ là một miếng bé thôi nhưng cũng đủ để Sở Thanh nhớ thương hơn năm trời, nơi đó xa hoa tiêu tốn quá cô không đnế nổi, chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn ảnh chụp trong điện thoại mà thèm nhỏ dãi.

Sở Thanh đặt điện thoại xuống bàn, thầm ăn mừng trong lòng. Bình thường trông Trình Dịch An âm thầm như thế thôi chứ đến lúc mấu chốt thì vẫn rất đáng tin cậy đấy chứ, bữa ăn ở nhà hàng này khiến cô vô cùng hài lòng. Sáng sớm còn nói với cô là không về ăn cơm, hóa ra là vì muốn tặng cô một niềm vui bất ngờ mà lặng lẽ meo meo tính toán.

"Vừa nãy anh cả gọi điện thoại, bảo anh tối về thì đến nhà bà ngoại lấy hai cân đậu nành." Sở Thanh thành thành thật thật đưa điện thoại cho Trình Dịch An.

"Em ngồi kia đợi một lát nhé." Trong tay Trình Dịch An vẫn còn chút việc, anh giơ đồng hồ lên nhìn, còn chưa đến giờ cơm, "Chờ anh khoảng bốn mươi phút, lát nữa đưa em đi ăn."

Còn chưa đến bốn mươi phút thì Trình Dịch An đã bị gọi đi cấp cứu, Sở Thanh chỉ có thể cầm thẻ cơm của anh đến nhà ăn, ăn xong thì ngồi xe buýt về công ty.

Buổi chiều này Sở Thanh trôi qua một cách vô cùng giày vò, nội tâm cô như bị mèo cào, chỉ hận không thể lập tức đến năm rưỡi để tan làm đến nhà hàng nhận lời cầu hôn của Trình Dịch An.

Cô thầm mường tưởng khung cảnh Trình Dịch An cầu hôn, càng nghĩ càng Cocacola[1], mặt và cổ đỏ bừng, tai cũng đỏ lên nóng bừng như thể sắp nứt ra vậy.

[1] Ý là càng nghĩ càng hưng phấn, giống Cocacola lắc lắc rồi bật lên vào bùm, phun trào =))

Vất vả mãi mới nhịn được đến năm giờ hai mươi chín phút, Sở Thanh tắt máy tính, mở đồng hồ trên điện thoại ra nhìn chăm chăm vào kim giây.

Đúng năm giờ rưỡi, Sở Thanh cầm túi và thẻ rồi chạy ngay đi, nóng lòng như lửa thiêu, chỉ hận không thể nhảy phắt ra ngoài. Cô hào hứng hớn hở bước vào thang máy, cứ một tí là Sở Thanh lại ngẩng đầu nhìn tầng thang máy, cảm thấy chiếc thang máy này hình như hôm nay chưa được ăn cơm hay sao mà chạy cực chậm.

Đến cửa công ty, không hề có người nào đó đứng chờ mình như trong dự liệu. Sở Thanh cắn c.ắn môi dưới, hơi thất vọng. Cô quay đầu đi đến quán cà phê sát vách, gọi một ly latte đá, vừa uống vừa chờ.

Mãi đến sáu giờ cô vẫn không thấy bóng dáng Trình Dịch An đâu, ngay cả tin nhắn cũng không nốt. Sở Thanh chắc mẩm rằng bữa cơm này mình không ăn được rồi, thanh toán hóa đơn xong thì cô rời đi luôn. Trên đường về nhà cô mua một bát mì lạnh nướng[2] rồi vừa đi vừa ăn, sau khi ăn xong thì thấy ở ven đường có bán xiên chiên, thế lại chọn chọn lựa lựa mua hết hai mươi đồng cầm ăn.

[2] Mì lạnh nướng là một món ăn nhẹ đặc sản địa phương của tỉnh Hắc Long Giang của Trung Quốc. Nó là một món ăn phụ, thường được bán ở chợ đêm hoặc các quán nước ven đường hơn là trong các nhà hàng.

"Tiêu tiền ở nhà hàng còn lâu mới ngon bằng xiên chiên nhé." Sở Thanh hung tợn ném que vào thùng rác, sau đó bước nhanh về nhà.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, Sở Thanh ngồi trên sô pha tự thanh tỉnh bản thân, cô nghĩ nhất định Trình Dịch An vì chuyện gì đó nên mới chậm trễ thế. Chung quy thì chắc chắn là anh sẽ không đưa cô gái nào khác đến đó, điểm nay thì Sở Thanh vẫn rất có lòng tin với "Trình Tiểu An" nhà mình.

Suy nghĩ rõ ràng rồi, cô vui cùng vui vẻ nằm lên giường, dù sao thì cũng không thể thiếu màn cầu hôn cho được, nhà hàng cao cấp trốn không thoát đâu, hôm nay không ăn thì chờ mấy ngày nữa ăn, không vội.

Chưa đến chín giờ thì Trình Dịch An trở về. Anh đặt túi hạt dẻ trong tay xuống bàn trà, sau đó rửa tay ngồi bóc vỏ.

Anh cầm năm miếng hạt dẻ vào phòng, sau đó nhét vào miệng Sở Thanh một miếng, "Buổi tối ăn gì thế?"

"Mì lạnh nướng, version VIP, còn ăn ba xiên thịt sương nữa." Sở Thanh được anh đút hai miếng hạt dẻ, quai hàm phồng lên nhai nhai như hamster ăn vậy.

Cô đột nhiên ngừng động tác nhai, tập trung hít hà. Miệng Trình Dịch An phả ra một hương vị của sốt teriyaki[3] hết sức đậm đà...

[3] Teriyaki (: りき;: てりやき) là một phương pháp chế biến được sử dụng trong, theo đó thức ăn được hun hoặc nướng trong khi được phết nước sốt với thành phần chủ yếu là,  và.

"Anh đến nhà hàng quốc tế kia ăn tối rồi ư?" Hương vị ấy Sở Thanh sẽ không nhớ lầm, dù đã thử một miếng vào hơn một năm trước rồi nhưng cũng là nước sốt ngon nhất trên đời này mà cô từng nếm thử.

Động tác cho ăn của Trình Dịch An cũng dừng lại, anh cúi đầu ngửi ngửi hơi thở của mình, có vị gì đâu, cô bạn gái này của anh đúng là con cún mà.

"Ừm..." Nói đến đây rồi cũng chỉ có thể thừa nhận, Trình Dịch An cúi đầu, thái độ vô cùng ngoan ngoãn, chờ Sở Thanh đưa ra câu hỏi.

"Với ai?"

"Đại Diêu."

Sở Thanh nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, cũng không phải cảm thấy Trình Dịch An nói dối, mà là thấy quá hoang đường.

"Anh và Đại Diêu, hai người cùng đến thánh địa cầu hôn ăn cơm?"

Nhắc đến cái này làm Trình Dịch An cũng hết sức bất đắc dĩ. Một đêm anh gặp phải năm đôi yêu nhau cầu hôn, từng người từng người ai ai cũng tình cảm nồng nàn say đắm, chua chết người. Còn anh thì cứ ngẩng đầu lên nhìn đối diện là chỉ thấy một tên Diêu Vũ Thành lôi tha lôi thôi, râu ria còn chưa cạo, thật sự cảm thấy hết sức cay mắt.

"Cậu ta nói nhà hàng này sang trọng." Trình Dịch An cũng không nghĩ rằng đấy là thánh địa cầu hôn.

"Anh đi nhà hàng ăn uống ngắm phong cảnh, còn em thì mang về cho túi hạt dẻ?" Sở Thanh đẩy Trình Dịch An đuổi anh ra ngoài, "Đi đánh răng, em không ngửi nổi mùi đấy đâu." Vừa ngửi là con trùng thèm ăn trong người lập tức bộc phát.

Trình Dịch An nhét hạt dẻ cuối cùng vào miệng cô, che miệng quay đầu vào nhà vệ sinh, "Cuối tuần sau anh dẫn em đi, bao ăn no."

"Em có thể gói đem về[4] nữa được không?" Sở Thanh lên giọng hỏi.

[4] 打包: từ để chỉ dạng thực phẩm mua tại một nhà hàng nhưng ăn ở đâu đó. Các nhà hàng take-out có thể phục vụ thêm dịch vụ bàn hoặc không. Ở Mỹ, Canada, Anh thực phẩm dạng này thường được gọi để mang đi và ăn bên ngoài thay vì ăn tại chỗ hoặc trong nhà.

Trình Dịch An nghĩ nghĩ một lát, "Tiết kiệm một vạn đồng, sau đó còn phải kết hôn nữa mà."