Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 31: Chuyện Không Thể Để Người Khác Biết ( H++)




15p trước

- Anh.... anh hai~

Tôi thở hổn hển nằm trên ghế sofa gọi anh hai, nghe thấy tiếng tôi gọi anh hai liền chạy ra. Thấy tôi nằm trên ghế khó chịu anh từ ngạc nhiên đến sửng sốt sau đó là sợ hãi và kinh ngạc nhìn tôi

- Mau.... giúp em.... ưm.. khó chịu quá anh~ khó chịu quá!~~

Tôi thở hổn hển nói, tôi thấy rõ trong mắt anh hai có chút bất lực pha lẫn với do dự nên hay không nên giúp. Sau đó nghe thấy tôi hô hấp ngày càng khó khăn, gương mặt ngày càng đỏ anh hai chỉ biết thở dài ngồi xuống cạnh tôi

- Ngoan, sẽ rất nhanh thôi!
Loading...

Anh xoa đầu tôi an ủi, trong đáy mắt ánh lên vẻ dịu dàng khôn xiết

- Sẽ rất đau có phải không anh. Dù sao đây cubgx là lần đầu tiên của em, anh...~~ anh nhất định phải thật nhe nhàng đấy. Em rất sợ đau

Tôi ngượng ngùng nhìn anh nói, nghe tôi noia vậy vẻ dịu dàng của anh liền biến mất ngay sau đó biến thành ranh mãnh

- Anh sẽ dịu dàng nhất có thể. Ngoan, nhắm mắt vào

Anh lại lần nữa ân cần an ủi tôi, tâm tình cũng dần được thả lỏng

- A...ưmmm....đau...đau quá~~!

Tên khốn thế mà bảo không đau, cũng không có màn dạo đầu để khiến người ta phân tâm, cứ vậy mà làm luôn. Thực sự rất đau, cảm giác giống như sắp chết vậy

- Anh.... nhẹ... nhẹ một chút... một thôi...a...ưm... chậm... ưm... châm thôi... đau quá!

Mồ hôi nhễ nhại trên trán, tôi đau như sắp ngất đi vậy mà vẫn chưa xong. Thấy mặt mày cau có anh hai liền vội vàng dừng động tác xoa đầu tôi, trên trán anh loáng thoáng xuất hiện vài giọt mồ hôi, giọng nói không khỏi mang chút đau lòng nói

- Anh làm đau em sao? Anh xin lỗi, anh... anh... đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này. Anh sẽ cố gắng nhẹ hết sức, ngoan, cố chịu thêm chút nữa là được

Anh hai nhẹ nhàng an ủi tôi, thực sự bản thân cảm thấy rất tội lỗi khi bắt anh phải làm việc này nhưng tôi thực sự không chịu đựng được cơn khó chịu giày vò, hơn nữa....

- Anh... đau...đau quá, mau rút nó ra khỏi đó đi. Khó...khó chịu quá!

Tôi thở hổn hển nói, mồ hôi trên trán lấm tấm làm ướt tóc hai bên mai.... cái đó.... thực sự rất đau. Con người này bình thường dịu dàng đã đành sao thời khắc này cũng vẫn có thể dịu dàng được cơ chứ? Đáng ra bộ dạng anh bây giờ ít nhất cũng phải giống như con mãnh thú sẵn sàng bổ nhào vào ăn con mỗi yếu ớt mới phải.... loại dịu dàng này.... càng làm tôi thêm thống khổ và khó chịu hơn mà thôi....

- Chặt... chặt quá! Em kẹp chặt quá anh không rút ra được

Gương mặt anh hai cũng lộ vẻ thống khổ nhìn tôi nói... gương mặt cũng có chút ửng đỏ ở hai bên gò má.... nhìn .. cực kì quyến rũ

- A.... ưmm..... nhanh lên, đau chết em mất. Nếu anh còn không nhanh lên người khác nhìn thấy chúng ta biết phải làm sao? Biết làm sao ăn nói với người khác đây cơ chứ?

Tôi gấp gáo nhìn anh, đúng thật... nếu để người khác nhìn thấy chúng tôi đang trong tình cảnh này thì biết ăn nói làm sao đây? Trong căn phòng một nam một nữ cơ thể gấn sát nhau, mồ hôi dính trên tóc mai nhỏ xuống thành từng giọt say mê lòng người... gương mặt hai người phớt hồng vì quá sức...hơn nữa.... chúng tôi ..còn đang...làm loại chuyện ấy. Loại chuyện ngi ngốc khiến người ta nhìn vừa nhìn vào đã mỉa mai, khinh bỉ....

- Anh cũng muốn ra lắm chứ nhưng bảo bối~ em kẹp chặt như vậy làm sao anh ra?

Anh hai vẻ mặt càng khó coi hơn nhìn tôi... tôi... cũng đâu muốn kẹp chặt như vậy? Làm sao tôi biết được nó lại chặt như vậy kia chứ?

RẦMMMMM..... cánh cửa bật mở, một người phụ nữ tức giận xông vào... chết..tiệt... chuyện chúng tôi đang làm còn chưa xong

PẶC... Tiếng kêu vang lên trong căn phòng im ắng. Anh hai nhìn tôi cáu kỉnh nói

- Đồ ngốc nhà em, ai bảo em cho tay vào trong cái bình nhỏ như vậy làm gì kia chứ?