Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 39: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân Thành Công




- A.....đừng có buông tay đó, chú mau đuổi nó đi cho tôi, mau đuổi nó đi

Hai chân tôi quắp chặt lấy người chú, ôm thật chặt chỉ sợ chú buông tay tôi sẽ rơi xuống sau đó sẽ gặp lại em gián đáng yêu kia đang bay lơ lửng trên đầu tôi

- Nhóc này, con gián đó không những không chịu đi mà còn mà còn ở lì ở đấy nữa cơ, ôi ôi...nó lại bay gần đây rồi này!

Chú hốt hoảng kêu lên, tôi cũng cất giọng lên không kém, co quắp thật chặt vào chú giống như con bạch tuộc bám vào một thứ gì đó. Mẹ kiếp tôi từ nhỏ đã là một con người hiền lành thiện lương không hề có một chút xíu ý đồ xấu xa nhưng bây giờ con người cũng có giới hạn nhé... chết tiệt tôi trù cả 18 đời nhà con gián kia!!!!

- A...mau giết nó đi, chú mau giết nó đi!

Một lần nữa tôi lại hét lên rồi nhanh chóng nhảy xuống khỏi người của chú
Loading...

- A...sao tự nhiên lại xuống?

Chú ngạc nhiên nhìn hành động của tôi

- Không cần giết nữa, tôi lập tức chuyển đi

Tôi sợ xanh mặt nhưng vẫn hùng hồn nói, gì chứ cùng lắm là không ở đây nữa, chỗ ở gì mà toàn gián là gián.... đây mà là chỗ cho người ở hay sao?

Chú vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ nhìn tôi.... sao chú lại hoảng sợ vậy nhỉ? Chẳng nhẽ chú cũng sợ gián giống tôi hay sao?

- Tại sao lại chuyển đi?

Chú hỏi tôi, hai tay bắt đầu nắm chặt... chú... sao hôm nay lại lạ như vậy nhỉ?

- Còn sao nữa chứ? Có đánh chết tôi cũng không ở nơi có gián đâu!

Tôi chỉ vào con gián nhưng nó đã biến đi đâu mất, không thấy nó tôi mới thầm thở phào nhẹ nhõm sau đó lại nhìn quanh nhà xem nó có trốn ở chỗ nào đó mà hù chết tôi hay không? Phải xem xem nó trốn ở đâu để tôi còn chuẩn bị tâm lý nữa, tôi biết tỏng nó muốn là tôi ngất lâm sàng sau đó chiếm đoạt nhà của tôi chứ gì? Còn lâu tôi mới để cho nó toại nguyện nhé!

Thấy tôi cứ lo lắng thấp thỏm mà ngó ngabg ngó dọc chú đột nhiên bật cười....chậc ông chú này toàn làm người ta tức chết mà

- Chú cười cái gì? Cười thì cười đi, cười chết chú đi. Cả nhà chú cười chết luôn

Cuối cùng cũng không thể chịu được nữa tôi đành tức giận hỏi chú, dám cười tôi hay sao? Cứ cười đi, cứ cười đi

- Con gián bị nhóc dọa sợ chạy ra ngoài rồi còn đâu. Yên tâm đi qua lần này nó sẽ không dám bén mảng tới đây thêm một lần nữa đâu.. nó sợ chết vì điếc tai đấy

Chú chỉ tay về phía cửa sổ vừa mỉa mai tôi, cánh cửa sổ rộng mở đón ánh nắng và tiễn em gián thân yêu về với gia đình về với đồng loại!

- Chú nói có thật không đấy?

Tôi không khỏi nghi hoặc nhìn chú hỏi lại, ông chú này không đến nỗi nói dối để tôi ở lại làm ôxin cho chú đấy chứ?

- Chú có thể thề!

Chú giơ ba ngón tay lên nói, được rồi người Trung Quốc rất coi trọng lời thề nên tôi tạm thời tin tưởng chú, chỉ là tạm thời mà thôi

- Được rồi, tạm thời tôi sẽ tin chú một lần nhưng tôi nói trước nếu có con gián nào xuất hiện trong phạm vi căn phòng này tôi ngay lập tức sẽ chuyển đi

Tôi nhìn chú nghiêm túc mà nói, chẳng hiểu sao...tôi có cảm giác gì đó không đúng lắm...giống như mình đang bị lừa nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra là mình bị lừa chuyện gì

- Được, nhưng mà...không phải nhóc sợ gián đó chứ?

Chú nhìn tôi thích thú cười hỏi, tên biến thái chết tiệt đã biết rồi còn cố tình hỏi, rõ ràng là cố ý châm chọc vào nỗi đau của người khác...được, được lắm...