Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 41: Vác Xác Đi Nhận Lỗi




Ngày hôm sau tôi dậy từ sớm chuẩn bị đồ tới nhà ông. Nhà của ông ngoại là một biệt thự nằm ngoại ô thành phố Tứ Xuyên, nơi này không khí thực sự rất yên bình tĩnh mịch, so với nội thành khác nhau rất nhiều.

Nhanh chân xuống lầu bắt một chiếc taxi tới đó chắc sẽ nhanh hơn, tôi cũng chưa đi xe buýt tới đó bao giờ nên cũng không biết phải đi tuyến nào.

- Taxi, cho tôi tới đường XX ngoại thành

Tôi ngồi lên taxi nói, ông ngoại tôi trước đây là một thương gia có tiếng trong thành phố cũng như cả nước, công ty ông chủ yếu làm về công nghệ thông tin, xuất nhập khẩu.... về cơ bản cũng khá bận rộn.

Bây giờ ông nhà dưỡng lão để lại công ty cho bác cả và hai anh. Lần này trở về không biết ông ngoại lại bầy trò gì nữa đây

Rất nhanh tôi đã đứng trước cánh cổng to lớn, hai cánh cổng to bằng sắt đứng sừng sững trước mắt

Tính...toong...tính...toong
Loading...

- Tiểu thư? Người cuối cùng cũng chịu về rồi

Bác quản gia mở cửa nhìn thấy tôi liền vui mừng nói

- Bác Triệu, ông ngoại cháu đâu?

Tôi chào bác rồi đi vào sân, bác Triệu đi theo sau tôi. Khu vườn trang nhã không khiến người ta cảm thấy quá khoa trương mà khiến người ta cảm thấy chủ nhà là một người vô cùng giản dị

- Lão gia đang ở sau vườn tưới hoa cũng chuẩn bị đánh cờ cùng Lục tiên sinh. Tiểu thư đến không báo trước là muốn lão gia ngạc nhiên đúng không?

Bác Triệu vừa đi vừa nói, tôi quay lại nhìn bác cười nói

- Lâu lâu cũng nên dành cho ông một bất ngờ chứ đúng không?

Bác Triệu thấy tôi cười ngây ra vài giây sau đó cười hạnh phúc nói

- Tốt quá rồi tốt quá rồi, thấy tiểu thư vui vẻ như trước đây thì lão gia sẽ rất hạnh phúc. Tiểu thư không biết đâu, lão gia nghe tin tiểu thư qua đây nhưng không tới thăm lão gia, lão gia đã rất tức giận đó

- Chẳng phải cháu tới nhận lỗi rồi thây, hơn nữa bác Triệu vốn từ Tiếng Việt của bác ngày càng tốt hơn đó nha. Nghe rất giống người bản xứ chính gốc luôn rồi đó

Tôi vừa nói vừa cười nhìn bác, người làm trong nhà ông bắt buộc phải biết hai thứ tiếng đó là tiếng Việt và tiếng Trung. Ông nói như vậy thì tôi và các anh sẽ không thấy lạc lõng nữa mà sẽ có cảm giác giống ở nhà hơn cũng vì như thế mà hai cả và anh hai tôi lười biếng không học tiếng Trung, chỉ có mỗi tôi và ba là biết tiếng.

Bác Triệu đi theo sau tôi ra sau vườn, ông ngoại đang mặc chiếc áo truyền thống của người Trung Quốc có cúc cài đang chăm chú tưới hoa... đã lâu không gặp ông ngoại cũng đã già đi ít nhiều, phong độ cũng đã giảm đi đáng kể rồi

- Ông ngoại~

Tôi chạy đến vỗ vai ông ngoại


- Tiểu thư, cẩn thận kẻo ngã

Bác Triệu ở phía sau không khỏi lo lắng nói, nghe vậy ông ngoại quay người lại nhìn tôi rất ngạc nhiên

- Tiểu Linh?

Nghe ông ngoại gọi tôi liền cười nói bằng tiếng Trung

- Gia gia, người chưa gì mà đã quên đi đứa cháu gái này rồi

Tôi nũng nịu lay tay ông nói, ông ngoại đang định nói gì đó liền cười vui vẻ, tôi biết ông đang vui vì tôi không còn lạnh nhạt như trước nữa ông đang vui vì tôi đã quay lại là tôi của ngày xưa

- Con bé này, ông còn chưa xử cháu vì sang đây mà không báo trước cho ông một tiếng. Cuối cùng xem như cháu còn chút lương tâm, vẫn còn nhớ đến người làm ông ngoại này

Ông ngoại xoa đầu tôi cười trìu mến nói

- Lão gia, hôm nay tiểu thư mới đến chắc cũng mệt rồi lão gia mau cùng tiểu thư vào nhà ngồi đi. Tôi sẽ xuống nhà bếp nói họ chuẩn bị vài món mà tiểu thư thích

Bác Triệu nhìn tôi và ông ngoại có chút lo lắng nói, đúng là chỉ có bác Triệu đã theo ông ngoại lâu như vậy mới hiểu rõ được tính của ông

- À.. quản gia Triệu ông nhớ gọi điện báo cho thằng cả về đấy nhé. Gọi cả hai thằng oắt con kia về nữa, chúng nó chắc cũng nhớ nha đầu này lắm rồi!

- Vâng!

Ông ngoại dặn dò xong liền kéo tôi vào trong nhà