Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 47: Giấu Nghề




- Này chú, chú nói ai là lúa tốt vì phân hả? Chú đây là có ý gì chứ?

Tôi chạy theo sau chú nói, người này cậy thế mình chân dài nên đi nhanh đó hả?

- Này, sao chú đi nhanh vậy? Đợi tôi vớiii

Tôi đi theo sau chú nói, nói là đi chứ chẳng khác mẹ nào đang chạy bước ngắn. Bỗng đâu chú dừng lại làm măt tôi va mạnh vào lưng chú

- Ai uiii~

Tôi lấy tay xoa xoa chóp mũi đau nhức của mình hậm hực ngước lên nhìn chú

- Không sao chứ?
Loading...

Chú vội vàng quay lại hỏi tôi, gương mặt có lộ chút vẻ lo lắng và cưng chiều... giống như... hai người đang yêu nhau vậy... hầyyy cái gì mà yêu nhau kia chứ? Rõ ràng là không thể mà

- Chú đang đi tự nhiên dừng lại làm gì vậy hả? Đau chết tôi rồi chú có biết không?

Tôi nhìn chú giận dỗi nói

- Được rồi, em đó đã ăn mặc như vậy rồi còn chạy nhảy. Chẳng lúc nào không khiến tôi lo lắng cả

Chú dùng giọng điệu cưng chiều nhìn tôi nói, nhưng dù đã cố thích ứng tôi vẫn không thể nà thích ứng được mấy lời lẽ hoa mỹ này của chú... nghe cứ thấy sao sao ý

- Này chú, chú không thấy ngượng hay sao mà cứ một câu em hai câu em vậy? Có thể đến lúc tới bữa tiệc kia mới gọi có được hay không vậy?

Tôi chán nản nhìn chú nói, thực sự không quen khi nghe chú gọi như vậy một chút nào hết

- Phải tập làm quen trước. Được rồi chúng ta đi thôi

Nói rồi chú cầm tay tôi dắt đi, chiếc xe BMW màu trắng tao nhã quen thuộc đậu trước cửa khu nhà trọ trông không hợp hoàn cảnh một chút nào!! Chú cẩn thận lịch sự tao nhã mở cửa xe cho tôi

- Cảm ơn!

Xuất phát từ thói quen được rèn rũa từ nhỏ tôi cũng trang nhã cảm ơn chú. Chú không nói gì chỉ nhìn tôi cười. Người này hình như hôm nay cười gấp hai lần so với mọi hôm?? Có gì mà vui như vậy chứ?

- Tiệc xã giao này là gì?

Tôi vừa thắt dây an toàn vừa hỏi chú, chú không nhìn tôi mà chỉnh lại dây an toàn của mình nói

- Tiệc bàn việc làm ăn của mấy thương nhân thôi.


Nhóc không cần phải lo lắng

- Thương gia??

Tôi ngạc nhiên nhìn chú nói,chẳng phải chú là bác sĩ hay sao?

- Không phải chú là bác sĩ hay sao? Tại sao lại tới tham gia tiệc của người trong giới kinh doanh?

Tôi ngạc nhiên nhìn chú hỏi

- Tôi chưa kể với em hay sao? Gia đình tôi là thương nhân trong giới cũng có chút thàn tựu, cũng có chút tiếng nói trong giới kinh doanh thôi. Chẳng giấu gì nhóc con, hôm nay tôi bị ba tôi bắt tới đây tham dự cũng như xem mắt luôn

Chú nhìn tôi ranh mãnh nói, ánh mắt này cứ như hổ lừa được một con mồi ngon béo ngậy vậy. Cả đời tôi sống hơn 20 năm nhưng chưa bao giờ có cảm giác mình bị lừa giống như bây giờ

- Được lắm, chú dám đem tôi ra làm bia chắn đạn cho chú? Coi như tôi xem thường chú rồi

Tôi liếc xéo chú nói, mặc dù không tìm ra điểm khả nghi khiến mình có cảm giác bị lừa nhưng những chiêu trò mánh khóe đem người khác ra làm bia đỡ đạn này tôi không còn xa lạ nữa.

- Coi như nhóc thông minh!

Chú nhìn tôi vui vẻ nói, bộ dạng này của chú thật khiến người ta mê mẩn nha. Quá phạm pháp rồi đấy

- Tôi thấy chú cũng thật khó tính nha, các tiểu thư nhà giàu tôi thấy đều rất xinh đẹp, hiểu biết lễ nghĩa có gì mà chú không thích? Còn nữa bây giờ chú đã 32 tuổi rồi đó, ở Việt Nam chú được coi là ế đấy nhé, chú không định lấy vợ hay sao?

Tôi nhìn chú cằn nhằn, nói thì nói vậy chú chẳng hiểu sao tôi có cảm giác vui mừng vì chú đem tôi ra làm bia đỡ đạn, chẳng nhẽ bây giờ tôi lại chê mình sống lâu quá hay sao? Chậc chậc đúng là con gái lớn tâm tư đều trở nên khó hiểu