Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 6: Hiểu Nhầm




Nhưng mà tôi lại không để ý rằng đằng sau mình đang có gương mặt chuyển đủ bảy màu sắc khi nghe câu nói của tôi

Về đến nhà nghe thấy tiếng bước chân của tôi chú liền mở cửa ra. Ông chú này hôm nay không đi làm sao?

- Nhóc?

Chú đút hai tay vào túi quần dựa vào cửa gọi tôi

- Chuyện gì?
Loading...


Tôi quay lại nhìn chú hỏi, 80% là không có chuyện gì hay ho đâu mà

- Tổng tài của KM Dương Việt Khải là người yêu của nhóc phải không?

Ông chú này có phải bác sĩ không vậy? Cho dù không phải là bác sĩ đi chăng nữa chỉ cần nhìn chúng tôi là biết chúng tôi là anh em rồi. Chắc chắn mắt có vấn đề rồi, nghĩ sao chúng tôi là người yêu cơ chứ

- Này ông chú, chú nghĩ sao thì nó là như vậy đấy. Hơn nữa ông chú có phải lo chuyện bao đồng quá rồi phải không?

Tôi chán nản nhìn chú nói

- Nếu là người yêu thì sao nhóc phải cực khổ đi làm thêm như vậy kia chứ. Chẳng phải bám được vào phượng hoàng thì chỉ cần nói một câu là có ngay cuộc sống giàu sang rồi hay sao? Tội gì phải cày mình đi làm thêm như thế?

Hahaha lần đầu tiên tôi bị người khác nói như vậy đấy. Cảm giác thật không tồi nha! Bộ nhìn tôi giống với loại người ham hư vinh phú quý chuyên bqsm vấu đàn ông hèn hạ như mấy loại con gái khác à? Nhưng mà nghe có vẻ giống thật, hơn nữa Việt Khải lại làm ra vẻ rất mờ ám.... khó trách mọi người hiểu nhầm như vậy

- Này ông chú, tôi nói cho chú biết Dương Kiều Linh tôi không thiếu nhất chính là tiền. Chú muốn nói tôi như nào cũng được tôi không quan tâm nhưng chú tuyệt đối đừng có gộp chung tôi vào đám phụ nữ quen chú chỉ vì tiền, tôi và họ khác nhau. Hơn nữa chuyện của tôi sau này phiền chú đừng suy đoán lung tung càng không nên xen vào thì hơn

Nói xong tôi hậm hực quay người đi về phúa căn phòng của mình, sao chú ta dám nghĩ tôi như vậy chứ? Chẳng khác nào kéo giá trị của người ta xuống... thật rẻ tiền mà, loại phụ nữ tôi ghét nhất chính là loại người coi tiền quan trọng hơn tất cả mọi thứ... đáng khinh, vô liêm sỉ.Thế mà chú ta lại.... đi được một đoạn chú liền chạy lại kéo lấy tay tôi

- Này nhóc?

Cái ông chú này... lại định nói gì tôi nữa đây? Hay là vừa nghĩ ra được những từ đồi bại hay hơn để mắng chửi tôi? Thật là không lúc nào để cho tôi yên, một ngày không kiếm cớ gây sự thì cảm thấy không thoải mái chăng??

- Lại có chuyện gì nữa? Không phải chú lại định mắng chửi tôi là đồ con gái không biết xấu hổ đó chứ? Hay là định nói tôi diễn xuất rất giỏi đây?

Tôi liếc mắt khinh bỉ nhìn chú

- Không... không phải. Chú muốn xin lỗi nhóc vì đã nói nhóc như vậy. Hay là thế này đi để tạ lỗi với nhóc chú giảm cho nhóc nửa tháng tiền phòng. Thế nào?

Nửa tháng tiền phòng à? Nhìn gương mặt chú có vẻ đã biết lỗi rồi hơn nữa chuyện này cũng không có gì to tác hết. Dùng nửa tháng tiền phòng này công với tiền lương hai tháng qua ủng hộ cho cô nhi viện nào đó cũng được. Thật ra tôi thích việc tự mình kiếm tiền rồi đem nó đi giúp đỡ những người khó khăn, cảm giác dùng chính đồng tiền mà mình kiếm được đem nó đi làn một việc tốt nào đó khiến bản thân cảm thấy rất hạnh phúc.

- Được rồi, lần này tôi tha lỗi cho chú. Khômg có chuyện gì thì tôi về phòng đây

Nói rồi tôi quay đi bỏ lại ông chú đang cười ngu ngơ một mình, bộ não của chú bị úng nước hay sao mà cười kinh vậy? Mấy đi nửa tháng tiền phòng mà vẫn cười vui vẻ, nhất định là chú cảm thấy mình vừa làm được việc tốt giúp một lưu học sinh như tôi tiết kiệm tiền. Nhất định là như vậy!! =)))