Bác Sĩ Lục! Em Đừng Hòng Chạy

Chương 14: Chương 14




Mạc Vũ Thần mặc dù có hơi khó chịu khi để Mộ Tử Hiên tự tay khám cho Lục Tĩnh Hy, nhưng anh cũng không còn cách nào khác.

Cũng may khi nãy Mộ Tử Hiên uống không nhiều nếu không thì nguy rồi cậu ta là bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện Mạc Gia.

Mộ Tử Hiên khám xong liền kê đơn thuốc cho Lục Tĩnh Hy.

“ Em ấy không sao, chỉ là dầm mưa nên bị cảm thôi, với cả đề kháng em ấy rất yếu nên đừng để bị dính mưa nữa ”.

“ Cảm ơn ” Mạc Vũ Thần thật đầu nói.

Khoé môi Mộ Tử Hiên giật giật không hiểu nổi cái tên này nữa đêm gọi anh đến khám cho vợ cậu ta xong chỉ nói một câu cảm ơn lạnh nhạt như vâyh thôi?

“ Nhạt nhẽo! Tôi về đây ” Mộ Tử Hiên anh đây không chấp.

Mạc Vũ Thần ra tiễn Tử Hiên xong liền vào trong phòng với cô, là anh để cô dầm mưa đi về, nhưng rõ ràng cô đâu có gọi cho anh đâu?

Anh nhíu mài không hiểu, lúc nãy trở về thái độ của cô rất lạ, ánh mắt nhìn anh cũng không như trước.

Lục Tĩnh Hy đến sáng hôm sau mới lờ mờ tỉnh dậy, cô nhìn xuống cổ tay liền thấy đang truyền dịch, cả cơ thể đau nhức đến mức khiến cô nhíu mày đầy đau đớn.



Tĩnh Hy khó khăn ngồi dậy.

Cánh cửa phòng mở ra, Mạc Vũ Thần mặc đồ thun ở nhà bước vào trên tay còn cầm lấy khây cháo.

Tĩnh Hy ánh mắt không chút gợn sóng nhìn anh, cô cũng không giận dỗi hay làm lớn chuyện gì.

Mạc Vũ Thần thấy vậy có hơi hoang mang.

“ Anh bế em đi vệ sinh cá nhân sau đó ra ăn cháo rồi uống thuốc ”.

“ Không cần đâu cảm ơn anh ” Lục Tĩnh Hy liền khéo léo nặn một nụ cười từ chối.

Cô khó khăn đứng dậy đu vào trong nhà vệ sinh.

Mạc Vũ Thần cảm giác cô đang vạch ra ranh giới với anh? Biểu hiện xa lạ còn thể hiện ra bên ngoài một cách rõ ràng như vậy?

Trong lòng khó chịu, không hiểu chuyện gì.

Lục Tĩnh Hy từ trong nhà vệ sinh ra thấy Mạc Vũ Thần ngồi trên giường nhìn mình, cô cũng không quan tâm mà cầm tô cháo đi lại ghế sofa ngồi.

Nhìn cô yên tĩnh đến lạ, không nói năng gì, cũng không nhìn lấy Mạc Vũ Thần.

Cô chỉ ngồi yên lặng đút từng muỗng cháo vào miệng mà thưởng thức.

Mạc Vũ Thần đột nhiên trầm mặc, anh nhìn Lục Tĩnh Hy, anh biết chắc đã có chuyện gì rồi nên cô mới như thế.

Tâm tình anh vô cùng phức tạp.



Anh đi lại sofa cầm lấy tô cháo còn phân nửa của cô dịu dàng nói “ Để anh đút em ”.

“ Không cần đâu tôi no rồi, cảm ơn anh ” Lục Tĩnh Hy mỉm cười từ chối, cô đứng dậy đi lại giường.

Nhìn cô cứ thấy rất bình thường, nhưng chỉ cần để ý thì liền biết được cô đã thay đổi rồi, nói chuyện cũng khách sáo với anh hơn.

Mạc Vũ Thần ngẩn người, nhìn Lục Tĩnh Hy lên giường nằm quay lưng lại với anh.

Không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, anh càng không muốn cô dùng thái độ này đối với anh thật sự rất khó chịu.

Anh đi lại kéo cô ôm vào lòng Lục Tĩnh Hy không phản kháng, cô nằm im mặc cho anh ôm, cứ như khúc gỗ không hề động đậy..

Chẳng hiểu sao Mạc Vũ Thần càng tốt với cô, cô càng cảm thấy sợ hãi anh, cô không phân biệt được thật giả, không phân biệt được anh là có thật lòng thích cô không.

Nổi sợ hãi này khiến Lục Tĩnh Hy không thể bước ra khỏi suy nghĩ tiêu cực, cô muốn rời khỏi anh, thật sự không muốn nhìn thấy anh.

“ Em sao vậy? Khó chịu chổ nào nói anh nghe ” Mạc Vũ Thần hôn lên gáy của cô khiến cô ruth người lại.

“ Không sao đâu anh đừng nghĩ nhiều, tôi buồn ngủ rồi tôi muốn ngủ ” Lục Tĩnh Hy nhè nhẹ lắc đầu nói.

Mạc Vũ Thần cũng chiều theo ý cô mà ôm cô ngủ một giấc.

Lục Tĩnh Hy cảm thấy ngực trái bản thân nhói lên một cách đau đớn.

Cô thật sự cảm thấy chán ghét cái bản thân ở hiện tại.

Lúc trước Lục Tĩnh Hy mạnh mẽ vượt qua tất cả, nhưng hiện tại lại cảm thấy sợ hãi vô cùng, cô sợ bản thân phải chịu tổn thương.

Cô không thể phản kháng lại Vũ Thần, chỉ đành cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh dù anh không có tình cảm của mình.

Lục Tĩnh Hy ép bản thân không được có tình cảm với anh, ép bản thân phủ nhận sự thật trong lòng, cô không muốn dính líu hay làm kẻ thứ ba giữa anh và Chu Hạ.

Nước mắt nóng hổi của Lục Tĩnh Hy rơi ra, khoé mắt cũng ướt hết cả lên.

Mạc Vũ Thần cũng chỉ yên ắng ôm lấy cơ thể Lục Tĩnh Hy, hít lấy mùi hương trên cơ thể cô.

Anh đang cố gắng nghĩ bản thân đã làm sai đều gì, cuối cùng đã làm gì mà khiến Lục Tĩnh Hy lại nhìn mặt anh bằng ánh mắt đó.

Không lẽ có người nói gì với cô rồi? Không phải chuyện này chỉ có năm người bọn anh biết, mà bọn họ chắ chắn sẽ không nói với Lục Tĩnh Hy.

Vậy rốt cuộc là chuyện gì?

Anh nằm một lúc cũng theo cô mà ngủ, mặc kệ vậy chừng nữa anh sẽ cho người đều tra xem tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Lục Tĩnh Hy như vậy anh lại cảm thấy rất khoa chịu, muốn nói chuyện nhưng thái độ khách sáo của cô khiến anh e dè hơn.