Bác Sĩ Sở, Hãy Yêu Đi!

Chương 53: Ngỏ lời tại quán lẩu




Mục đích Thư Di nói muốn đi “hẹn hò” là để Sở Trạch Hiên không cần đi theo cô nữa. Nhưng ai ngờ, cô vừa nói xong, anh chẳng những không bỏ ý định đấy mà lại càng ngày càng khẩn trương.

Thư Di “bất đắc dĩ” cúi đầu buồn rầu nói.

“Sở Trạch Hiên, tôi cũng già đầu rồi, anh nhìn xem, anh như này là đang không muốn tôi có người yêu đúng không, thật sự không tốt cho lắm đâu…”

Nói xong, cô vẫn cố gắng vặn vẹo cánh tay mình ra khỏi bàn tay của anh nhưng kết quả vẫn không khả quan cho lắm. Thư Di có chút nhụt chí nhìn Sở Trạch Hiên cất lời.

“Sở Trạch Hiên, anh rốt cuộc muốn làm gì đây?”

Sở Trạch Hiên vẫn đăm đăm nhìn Thư Di, thấy biểu cảm gương mặt cô vẫn một mực kháng cự, ý là không muốn anh đi theo.

Chẳng lẽ, thật sự là cô đi hẹn hò?!

Nhưng tại sao…

Cận Thiếu Phong đâu?!

Trước đó, cô còn cùng Cận Thiếu Phong lên trang nhất của các tờ báo có tiếng, hơn nữa Khúc Ưu Ưu cũng có nói, Cận Thiếu Phong trước đó rất thích Thư Di…

Ánh mắt của anh nhìn cô càng ngày càng thâm thuý, nghĩ đến bức ảnh cô cùng Cận Thiếu Phong đi mua đồ cho trẻ con, anh âm thầm suy nghĩ… chẳng lẽ, Cận Thiếu Phong có đối tượng kết hôn cho nên mới không có quan hệ với cô?

Nghĩ như vậy, tầm mắt Sở Trạch Hiên nhìn Thư Di ngày càng phức tạp, càng hỗn loạn đến mức đau lòng. Hai người cứ giằng co nhau trên đường như vậy, người đi ngang qua còn tò mò liếc mắt nhìn một cái. Thư Di cảm thấy không được tự nhiên, cuối cùng chỉ có thể hạ giọng nói.

“Trạch Hiên, anh có thể buông tay tôi ra được không? Anh như vậy quả thực không ổn đâu!”

Anh không nói gì, chỉ là vẫn không buông tay cô mà ngược lại còn dứt khoát kéo cô một mạch đi về phía trước. Thư Di đột nhiên bị kéo đi, vừa đi vừa ú ớ.

“Anh… anh định đưa tôi đi đâu?”

Sở Trạch Hiên không quay đầu lại, thanh âm phát ra lại càng không rõ cảm xúc phía sau.

“Dù sao cũng là hẹn hò, chi bằng em đi cùng người đang đứng sẵn ở đây luôn đi”

Thư Di có chút hoang mang: “Ai cơ?”.

Sở Trạch Hiên quay đầu lại nhìn cô: “Tôi”.

Suy nghĩ hiện giờ của Thư Di hoàn toàn đình trệ, cô chỉ biết trợn tròn mắt nhìn bóng dáng cao lớn của anh, cư nhiên quên mất phản ứng mà bị anh kéo đi về phía trước.

Đến khi hai người đến một quán lẩu gần đấy, ngồi xuống thì lúc này Thư Di mới hoàn hồn hỏi.

“Anh vừa nói cái gì cơ?”

Sở Trạch Hiên vừa tiếp nhận thực đơn từ người phục vụ, một bên làm một bên nói.

“Chẳng phải em muốn đi hẹn hò sao? Dù sao cũng là hẹn hò, tôi hiện tại cũng đang độc thân, có thể xem xét một chút”

Thư Di há hốc kinh ngạc đến nỗi có thể nhét thẳng một quả trứng cút vào miệng.

“Anh bị điên rồi sao?”

Phục vụ đứng một bên mà nhịn cười nhìn biểu cảm của Thư Di, tầm mắt lại dừng trên người của Sở Trạch Hiên. Trai tài gái sắc cùng nhau đi ăn lẩu, nhìn qua cũng thật đẹp đôi.

Sở Trạch Hiên bên này vẫn đang lật từng trang menu, sau đó liền đưa người phục vụ rồi nói.

“Cho tôi một nồi lẩu cay, cay nhiều một chút”

“Được, xin chờ một lát” Người phục vụ gật đầu, xoay người rời đi.

Thư Di vẫn đang đắm chìm trong lời nói của Sở Trạch Hiên “muốn cùng cô hẹn hò”, cả người cô dường như lâm vào sự mê loạn không lối thoát. Sở Trạch Hiên nhìn cô, một bên đeo lên cổ mình một chiếc khăn, một bên hỏi.

“Làm sao vậy?”

Dường như Thư Di không thể nhìn tiếp biểu cảm bình thản này của anh nữa liền hỏi.

“Sở Trạch Hiên, hôm nay có phải anh chịu đả kích gì hay không?”

“Phải” Anh thuận miệng đáp trả.

“Quả nhiên, tôi biết anh vốn là bác sĩ, nhưng tình trạng này tôi nghĩ anh vẫn nên đi khám tổng quát một lượt đi thì hơn…”

Sở Trạch Hiên co giật khoé miệng.

“Thư Di, có phải em lại nổi lên bệnh nghề nghiệp hay không? Nếu muốn khám, tôi không ngại cho em tự mình khám cho tôi đâu”

Thư Di bĩu môi nói.

“Tôi muốn đi hẹn hò, anh lại một hai quấy rầy, bám lấy tôi, anh có phải hay không thật sự không muốn tôi đi gặp nam nhân khác ư?”

“Sở Trạch Hiên, anh không cảm thấy anh như vậy là quá nhỏ mọn sao?”

Anh thuận tay đưa chiếc khăn còn lại cho Thư Di, còn tiếp tục nói.

“Tôi dù sao cũng đang độc thân, hẹn hò cũng chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm, chúng ta cùng nhau làm cũng đâu có sao”

“Anh đừng đem vấn đề này ra trêu chọc tôi nữa, thật sự không vui chút nào đâu”

Thư Di lẩm bẩm một mình, đột nhiên suy nghĩ với bộ dạng này của Sở Trạch Hiên chắc chắn sẽ không để cô đi dễ dàng như vậy, vậy thì cô phải tranh thủ nhân cơ hội nói với Tử Hàm một tiếng để cô ấy không phải đợi nữa.

Lúc này, Sở Trạch Hiên mới ngừng động tác.

“Thư Di, tôi không nói giỡn đâu”

“Hả?” Thư Di nghi hoặc nhìn anh.

“Tôi nói, tôi muốn hẹn hò với em không phải là nói giỡn”

Thư Di lại một lần nữa bị lời nói của Sở Trạch Hiên làm cho sợ chết khiếp, lắp bắp.

“Anh… anh… anh nói cái gì vậy?”

Tầm mắt của anh nghiêm túc nhìn cô.

“Thư Di, tôi độc thân, tôi thấy em muốn đi hẹn hò chắc chắn là cũng đang độc thân… không bằng, chúng ta thử xem đi?”

Thân thể của cô dường như bị điểm huyệt ngay tại chỗ, không tài nào nhúc nhích nổi. Thậm chí, mí mắt không hề có dấu hiệu cụp xuống mà cứ nhìn anh. Những người phục vụ đứng một bên mà không nhịn nổi cười, đảo mắt nhìn hai người, nam thì hâm mộ Sở Trạch Hiên tìm được một cô bạn gái xinh đẹp, nữ thì hâm mộ Thư Di tìm được một nam thần xuất chúng. Bỗng có người phục vụ nhỏ tiếng nói.

“Thổ lộ sao? Lần đầu tiên thấy nam đưa nữ tới tiệm lẩu để thổ lộ đó”

Sở Trạch Hiên nghe thấy cười nhạt, quay đầu nhìn về phía người phục vụ ban nãy nói.

“Bởi vì cô ấy thích ăn lẩu”

Người phục vụ kia chột dạ, biết mình vừa lỡ lời để khách hàng nghe được liền có chút đỏ mặt, cúi đầu xin lỗi rối rít.

Thư Di yên lặng nhìn Sở Trạch Hiên hỏi.

“Vì cái gì?”

Ba chữ vừa thốt ra chất chứa bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn. Không chỉ vì hành động kì lạ của anh ngày hôm nay mà còn vì cô sợ cô đang tự mơ mộng hão huyền.

Lúc sau, Thư Di rũ mắt.

“Nếu… nếu là bởi vì buổi tối ở Nam Hải, tôi… tôi cảm thấy hai chúng ta đều đã trưởng thành cả rồi, không cần phải vì ba chữ ‘chịu trách nhiệm’ mà cưỡng cầu phải ở bên nhau”

Đối với lời thổ lộ này của Sở Trạch Hiên, Thư Di không thể vui vẻ cho được, ngược lại còn cảm thấy có chút gì đó mất mát.

“Thư Di, em cho rằng tôi vì lỡ lên giường cùng nữ nhân nên mới muốn ở bên sao?”

“Nếu là như vậy, em chẳng lẽ không phải nên sớm đem tôi trói buộc bên người hay sao?”

Thư Di ngẩng đầu nhìn Sở Trạch Hiên, nhỏ giọng xấu hổ nói.

“Tôi từng trói buộc anh đấy thôi, nhưng anh cũng có bằng lòng đâu…”

Sở Trạch Hiên giật giật khoé môi. Nếu là trước kia đối mặt với tình huống như này, chắc chắn anh sẽ nổi giận lôi đình nhưng giờ khắc này, đột nhiên anh lại cảm thấy cô thật đáng yêu…

P/s: *bốp… bốp… bốp*

Các bạn đừng nghĩ đây là tiếng vỗ tay…

Chính xác là tiếng tự vả đấy… ?