Bác Sĩ Sở, Hãy Yêu Đi!

Chương 66: “Chú làm gì mẹ cháu vậy?”




Ngày hôm sau

Sở Trạch Hiên rời khỏi phòng nghiên cứu là lúc đồng hồ điểm 4h chiều. Anh có chút mệt mỏi, trở về văn phòng thay áo blouse rồi trực tiếp rời bệnh viện. Ngồi trong xe mà tâm trí anh chỉ toàn hình ảnh Thư Di cùng đứa bé kia dắt tay nhau lên xe của Cận Thiếu Phong. Cuối cùng, không biết điều gì thúc dục anh mà anh đã lái xe tới cổng nhà trẻ nơi Tâm Dao đang học. Sở Trạch Hiên lái xe một mạch đến đây mà không suy nghĩ cũng bởi trước đấy anh có nghe Cố Ngạn cũng cho Tiểu Kiệt học ở đây. Anh dừng xe bên đường, tầm mắt hướng về phía cổng trường.

Khúc Ưu Ưu lúc này đem sửa bản thiết kế trang sức cho khách hàng, vốn định đi thẳng về phòng làm việc nhưng khi đi ngang qua nhà trẻ đột nhiên tầm mắt của cô ta dừng ở chiếc xe bên đường, nhíu mày nghi ngờ.

Đây chẳng phải là xe của Trạch Hiên sao?

Khúc Ưu Ưu tiến lên một chút, cũng dừng xe ở bên đường, cô ta nhìn xe của anh hồi lâu, sau đó nhìn thời gian, phát hiện giờ tan học chỉ còn cách 1 tiếng nữa. Khoé miệng cô ta nâng lên một nụ cười lạnh, cầm di động trên tay trực tiếp gọi điện cho anh.

Điện thoại anh vang lên một hồi chuông, anh thu hồi tầm mắt, lấy di động ra, thấy người gọi là Khúc Ưu Ưu, nhíu mày bắt máy.

“Alo”

“Sao anh lại có mặt ở cổng nhà trẻ. Anh đây là đi đón con của Thư Di à?”

Sở Trạch Hiên nhíu chặt mày, theo bản năng hỏi.

“Em biết cô ấy có con?”

Khúc Ưu Ưu bắt đầu kể lể.

“Em có khách hàng ở gần đây, thường xuyên sẽ đi qua đây, có một lần nhìn thấy Tử Hàm đón một đứa bé, sau lại mấy lần bắt gặp Thư Di đưa một đứa bé đi học nên em mới chắc chắn rằng cô ấy có con”

Nghe xong, tâm tình của Sở Trạch Hiên bỗng trở nên khó chịu, hoá ra ai cũng biết cô có con. Trước kia mọi việc liên quan đến Thư Di, anh vẫn luôn là người biết đầu tiên, vậy mà đến chuyện động trời này anh lại là người biết cuối cùng.

Khúc Ưu Ưu lẩm bẩm trong điện thoại.

“Không ngờ Thư Di lại có con đã lớn như vậy… Trạch Hiên, em có chút thắc mắc, chẳng lẽ cô ấy có con như vậy anh không thấy ngại sao?”

Sở Trạch Hiên cố gắng áp chế cảm xúc phức tạp của mình xuống, chậm rãi mở miệng.

“Anh vì sao phải để ý chứ. Chỉ là một đứa bé thôi mà, Sở Trạch Hiên anh không phải là không nuôi nổi”

Khúc Ưu Ưu nghe vậy có chút ngỡ ngàng. Trước kia Sở Trạch Hiên rất ghét Thư Di, hiện tại lại cùng Thư Di đang trong một mối quan hệ yêu đương, nếu Thư Di cùng nam nhân khác có con, vì sao anh lại không ngại?! Với sự hiểu biết của Khúc Ưu Ưu dành cho anh, tại sao anh lại phản ứng như vậy?

Khúc Ưu Ưu nghiêng đầu nhìn về phía xe của anh, nghe lời nói khẩu khí phát ra, cô ta đoán hẳn là anh chưa từng nhìn thấy mặt của đứa bé kia, nếu không chắc chắn sẽ không mạnh miệng như vậy! Đáy mắt Khúc Ưu Ưu xẹt qua một tia âm trầm, cố nói.

“Được, vậy anh đợi tiếp đi, em đi trước”

“Được” Sở Trạch Hiên đáp, rồi cúp máy.

Anh nghiêng đầu, nhìn về phía xe của Khúc Ưu Ưu, chỉ thấy cô ta khởi động xe, rời đi.

Lồng ngực anh bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn, giống như trái tim có một cái gì đó đè chặt khiến anh cảm thấy thực khó chịu, hít thở cũng không thông. Anh chậm rãi dựa vào ghế xe, đáy mắt ánh lên tia rối rắm, cảm xúc phức tạp hiện tại khiến anh không cản được dòng suy nghĩ miên man.

Đứa bé kia là con của Cận Thiếu Phong sao?

Nếu người đàn ông đó là Cận Thiếu Phong, vậy tại sao anh ta lại cho phép Thư Di cùng anh dây dưa?

Nhưng nếu đứa bé kia thật sự là con của Cận Thiếu Phong, vậy anh phải làm sao đây? Chẳng lẽ tiếp tục cùng cô yêu đương? Nhưng nếu buộc phải chia tay thì thật sự anh không làm được nữa rồi…

Sở Trạch Hiên nâng khoé miệng cười tự giễu. Cái này có thể được xem là sự trừng phạt của ông trời dành cho anh bởi khi trước đã khi dễ cô không?

Suy nghĩ miên man bị cắt đứt bởi tiếng điện thoại, thấy người gọi là Thư Di, thời khắc này, anh chợt cảm thấy rối bời, không biết nên làm gì. Tiếng di động vẫn vang lên không dứt, anh lấy lại bình tĩnh sau đó mới bắt máy.

“Trạch Hiên, anh chừng nào thì qua bệnh viện?”

“Hôm nay tôi có chút việc bận, chắc là không qua được”

“Vậy sao? Vậy không làm phiền anh nữa”

“Được, tạm biệt. Nhớ ăn uống đúng giờ”

“Được”

Kết thúc cuộc điện thoại, Sở Trạch Hiên lại tiếp tục hướng mắt về phía cổng nhà trẻ, đột nhiên lại sinh ra cảm giác sợ hãi khi phải chứng kiến cảnh Thư Di đón đứa bé kia tan học. Cuối cùng anh quyết định lái xe rời đi, trực tiếp đi đến quán bar của Long Kỳ.

Đến nơi, anh đi thẳng vào hầm rượu, anh đi xung quanh một vòng, cuối cùng tự lấy cho mình 3 chai rượu vang đỏ. Anh cứ ngồi một mình ở quầy bar, uống rồi lại uống, những ly rượu vang đỏ cứ chảy thẳng xuống cổ họng, nhưng anh dường như không cảm nhận được vị ngon lúc đầu của rượu nữa mà thay vào đó là vị cay xè, đắng chát.

Ngẫm lại mấy năm trước Tinh Tuyết rời đi, Cố Ngạn dường như bị suy sụp, ngày đêm làm bạn với rượu mà không biết chán, trong cơn men say chỉ gọi tên Tinh Tuyết đến khi lịm đi, khi ấy anh còn thản nhiên cười nhạo Cố Ngạn, vậy mà giờ đây nhìn lại thì anh cũng chẳng khác gì hắn! Sở Trạch Hiên nhếch miệng cười tự giễu, tiếp tục đổ rượu vào ly nốc hết tất cả vào trong miệng…

Thư Di sau khi đón Tâm Dao từ nhà trẻ trở về, vì mấy ngày hôm nay đều không gặp được anh cho nên tâm tình có chút khẩn trương, cộng thêm cuộc điện thoại ban nãy của anh, cô dường như cảm nhận được trong giọng nói của anh có gì đó khác lạ nhưng lại không dám trực tiếp hỏi. Lúc này, cô thật sự không có tâm trạng để về nhà nấu cơm nữa, đành đưa Tâm Dao ra ngoài ăn. Tâm Dao dù nhỏ tuổi nhưng rất tinh ranh, luôn nhìn ra tâm tình mà Thư Di muốn giấu kín, con bé vừa ăn vừa ngước mắt nhìn cô.

“Mẹ… hôm nay mẹ bị sao vậy ạ?”

“Mẹ không sao, bảo bối. Con ngoan, ăn xong chúng ta về ngủ nhé!” Thư Di nở một nụ cười nhẹ nhàng trấn an con gái.

Sau khi ăn xong, suốt dọc đường về nhà, mặc cho Tâm Dao liên tục kể về những tiết học ở lớp nhưng cô lại không hề nói một tiếng nào, khiến Tâm Dao lại càng lo lắng. Về đến nhà, con bé rất muốn mở miệng hỏi Thư Di một chút nhưng khi thấy khuôn mặt mẹ cứ đăm chiêu, không vui nên cô bé lại thôi, cũng rất ngoan ngoãn đem cặp sách vào phòng ngủ.

Sở Trạch Hiên ngồi uống ở quầy bar, cứ nghĩ uống vào sẽ say, nhưng anh càng uống lại càng tỉnh, rồi lại càng bực bội không thôi. Trong đầu chỉ toàn hình ảnh cua Thư Di và con của cô. Lúc sau, anh liền buông ly rượu, đứng bật dậy, rời đi ra bên ngoài.

Giờ đã là 10h đêm. Anh không có lái xe về Sở gia, cũng không về chung cư riêng, mà trực tiếp lái thẳng đến chung cư của Thư Di. Anh cũng không biết bản thân mình phát điên cái gì, tới nơi rồi không hề nghĩ ngợi, đi thẳng lên lầu.

Thư Di đang ở trong nhà chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô thắc mắc không biết giờ này còn ai đến đây nữa. Nhưng đến khi mở cửa, thấy người đứng trước mặt mình là Sở Trạch Hiên, cô kinh ngạc mở to đôi mắt.

“Sao anh lại tới đây?”

Nhìn biểu cảm của cô, đáy mắt anh xẹt qua tia phẫn nộ, anh một tay kéo cô vào trong nhà, thuận tiện lấy chân đá cửa đóng lại.

“Trạch… a?!”

Thư Di định lên tiếng liền bị anh đẩy mạnh, ép sát vào bức tường phía sau, bởi vì lực đạo quá mạnh nên lưng cô có chút nhói.

“Hạ Thư Di… em…”

Anh chưa nói tròn câu, đột nhiên phía sau lưng truyền đến một giọng nói non nớt mang theo sự tức giận.

“Chú làm gì mẹ cháu vậy?”

Sở Trạch Hiên ngỡ ngàng ngoái đầu lại nhìn.

Tâm Dao bởi vì hôm nay thấy mẹ không được vui, cô bé cũng không đi ngủ vội, vừa mới ở trong phòng nghịch một chút chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng động lớn, cô bé tưởng mẹ mình xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy ra xem. Ngay lúc ấy liền nhìn thấy Sở Trạch Hiên đang ép sát mẹ mình vào bức tường phía sau.

Tâm Dao trừng lớn đôi mắt, nổi giận đùng đùng nhìn Sở Trạch Hiên, lúc này bởi vì bực bội mà không nhìn ra sự tức giận của anh, chỉ là trong một khoảnh khắc, chợt phát hiện ra anh chính là chú bác sĩ đẹp trai mà cô bé vẫn rất ngưỡng mộ.

Sở Trạch Hiên vì tiếng quát lớn của Tâm Dao mà quên mất phản ứng, anh đã nhìn ra được đường nét trên khuôn mặt của đứa bé khá giống với Thư Di hồi nhỏ, chính vì vậy mà đồng tử bắt đầu mở to hết cỡ.

Vì sao anh lại cảm thấy đứa bé này rất quen thuộc?

Nhìn một hồi lâu, nháy mắt Sở Trạch Hiên cảm giác dường như thấy được bóng dáng của chính mình trong đôi mắt của Tâm Dao. Tuy rằng, nó không thực sự rõ ràng nhưng phải công nhận rằng nó có đôi nét rất giống…

Nhưng… sao có thể chứ?

Từ khi nào mà con gái của anh và cô lại lớn như thế này?

Là anh đang mơ ư? Chẳng lẽ vì cú sốc cô có con mà trong tiềm thức anh lại hy vọng đứa bé đó là con của mình?

Anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt vẫn đang nhìn Tâm Dao, chuyển hướng sang nhìn Thư Di với ánh mắt nghi hoặc ý muốn nói cần một lời giải thích.