Bác Sĩ Sở, Hãy Yêu Đi!

Chương 7: Dị ứng hải sản




Viên Viên hốt hoảng khi thấy Thư Di ngã xuống nhưng cũng may Trạch Hiên đã đỡ kịp, thấy Viên Viên gấp gáp đi đến, anh mới tò mò.

“Cô ấy xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi cũng không biết nữa, cậu ấy vừa ăn trứng hấp liền thành ra thế này”

Sở Trạch Hiên lẩm bẩm trong miệng hai từ “trứng hấp” rồi liếc mắt sang bát trứng hấp trên bàn gần đó, với tay lên chiếc thìa trong bát trứng của Thư Di, bình thản múc một thìa nếm thử thì bất ngờ phát hiện trong món ăn này có hải sản. Lúc này, Viên Viên mới nhớ ra lúc trước Thư Di bị dị ứng với hải sản.

“Hải sản ư? Thư Di bị dị ứng với hải sản”

Nghe trong lời nói của Viên Viên mang thập phần lo lắng, người hướng dẫn đi qua mới bất ngờ.

“Đặc sản ở đây là món trứng hấp hải sản, tôi tưởng ai cũng đã biết rồi nên không nhắc mọi người”

Sở Trạch Hiên bên này nhìn xuống Thư Di vẫn đang cố gắng chịu đựng liền nắm chặt bả vai của cô mà buông lời trách móc.

“Thư Di, cô vì món trứng hấp hải sản này mà không cần mạng sống của mình nữa sao?”

“Tôi sẽ đưa cô ấy tới bệnh viện”

Nói rồi Sở Trạch Hiên đứng dậy bế ngang người Thư Di lên vội vàng nói với mọi người rồi gấp gáp đi ra ngoài đưa cô đến bệnh viện. Anh ôm chặt cả người cô vào lòng mà không khỏi nóng ruột, trong thâm tâm anh lúc này chỉ tồn tại đúng một lời: “Hạ Thư Di, cô đúng là đồ ngốc mà!”.

Đến bệnh viện, Thư Di được đưa vào phòng để truyền dịch, sức khoẻ đã dần ổn định trở lại, Sở Trạch Hiên đứng bên cạnh giường nhìn cô vẫn đang lịm đi thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại không biểu lộ ra bên ngoài.

Lúc sau, Thư Di từ từ mở mắt ra thấy bản thân mình đang ở trong bệnh viện truyền dịch, lại thấy Sở Trạch Hiên đứng lù lù ngay bên cạnh thì bất ngờ.

“Trạch Hiên, anh làm gì ở đây?”

Trong trí nhớ của cô chỉ còn mang máng nhớ được lời trách móc của Trạch Hiên khi nãy trước khi bất tỉnh. Trạch Hiên vẫn như vậy, dù là trước kia hay bây giờ vẫn như vậy. Cô còn nhớ có lần anh tức giận đến mặt đỏ tía tai vì trò đùa quái ác của cô hồi xưa mà bây giờ cô lại không nhịn được phì cười.

Sở Trạch Hiên đứng bên này nhìn thấy một màn như vậy liền khó chịu.

“Hạ Thư Di! Cô cố ý à?”

Thư Di đang hoang mang không biết anh đang trách mình về vấn đề gì đây, cô khó chịu nhìn thẳng anh bằng ánh mắt cương nghị.

“Anh có ý gì?”

“Cô còn giả bộ à? Trong trứng hấp có hải sản đừng nói với tôi là cô không biết” Sở Trạch Hiên cúi người xuống áp sát mặt cô mà lớn giọng.

“Giống như năm đó, cô cố tình làm vậy để thu hút sự chú ý của tôi, đúng chứ?”

Thư Di cũng chả sợ mà mắt đối mắt với anh buông lời chất vấn lại.

“Tôi phủ nhận thì anh sẽ tin à?”

“Sao tôi phải tin cô, qua bao nhiêu năm không ngờ cô vẫn trẻ con và ngu ngốc đến vậy”

Thư Di nghe lời nói của anh bỗng lòng cô trùng xuống, mí mắt cũng cụp xuống trầm buồn. Không ngờ đã qua bao nhiêu năm mà anh vẫn còn nhiều thành kiến với cô như vậy. Giờ phút này cô còn mong chờ điều gì nữa chứ? Sở Trạch Hiên anh ra tay giúp cô cũng chỉ vì làm tròn bổn phận của một người bác sĩ mà thôi.

Thư Di quay mặt đi nhưng lời nói của cô lại khiến Sở Trạch Hiên tức giận.

“Được, anh nhìn thấu tôi rồi. Nếu như biết anh quan tâm đến tôi như vậy, tôi đã ăn đồ ăn mình bị dị ứng trước mặt anh mỗi ngày”

“Thư Di, cô không nên vì sự chú ý của tôi mà liều mạng như vậy!” Sở Trạch Hiên xoay người cô lại đối diện với anh còn ôm chặt bả vai cô mắng.

Sau đó, anh bực mình vì lời nói của mình không hề có trọng lượng đối với cô liền quay người đi khỏi, trước khi đi không quên để lại những lời khiến trái tim cô tổn thương.

“Tốt nhất là cô đừng tiếp tục làm mấy trò ngu ngốc này nữa, cũng đừng có chết trước mặt tôi!”

Sau khi anh đã đi ra ngoài, Thư Di ở bên trong nghe loáng thoáng thấy giọng của Viên Viên.

“Trạch Hiên, Thư Di sao rồi?”

“Này, sao anh có thể bước đi mà không nói lời nào như vậy chứ hả?”

Thư Di buồn bã cúi mặt xuống, Trạch Hiên lại giận nữa rồi, chắc anh nghĩ cô phiền phức lắm đây. Đúng lúc này, Viên Viên hớt hải chạy vào xem tình hình.

“Thư Di, cậu sao rồi? Đều tại mình, mình thử trứng hấp trước cậu nhưng lại không biết bên trong có hải sản”

“Mình cũng thế mà, cậu cũng đừng tự trách, mình đã cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi” Thư Di trấn an tinh thần của Viên Viên vì thấy cô nàng đang đổ hết lỗi lên bản thân mình.

Viên Viên nghe Thư Di nói vậy cũng nhanh chóng quay trở lại trạng thái bình thường mà tò mò.

“Mà này, lúc nãy ra khỏi phòng, mình thấy Sở Trạch Hiên có vẻ rất tức giận. Hai người lại cãi nhau gì à?”

“Ừm, anh ấy nghĩ mình giở trò để thu hút sự chú ý của anh ấy”

“Cái gì? Sao anh ta lại có thể nghĩ như vậy chứ? Đợi đó, mình sẽ đi cho anh ta biết tay!”

Nhìn thấy biểu cảm quá khích dữ dội của Viên Viên, Thư Di liền nhoài người ra kéo cô nàng trở lại nếu không thì cô ấy sẽ đi thật mất.

“Bình tĩnh nào Viên Viên, Trạch Hiên và mình đúng là oan gia ngõ hẹp. Lúc nào gặp nhau cũng cãi nhau, điều này có lẽ không bao giờ thay đổi được. Nhưng không sao, mình quen rồi” Thư Di lại rơi vào trầm tư.

“Thư Di à…” Viên Viên gọi khẽ.

Haizzz… thời gian đúng là không chờ đợi một ai. Cho dù đã qua bao nhiêu năm nhưng Thư Di vẫn không thể buông bỏ chấp niệm về người đàn ông Sở Trạch Hiên kia, mặc dù giờ đây cô đã có với anh ta một cô con gái rồi. Sợ rằng sau này, Thư Di và Sở Trạch Hiên sẽ mãi dây dưa không dứt được mất thôi…