Bậc Thầy Chia Tay

Chương 95




Tài xế thấy tôi vẫn không nói chuyện thì im lặng, sắc mặt rất xấu.

Lúc xuống xe tôi không có tiền để trả sắc mặt anh ta càng xấu hơn.

“Sao thế, đến tìm bộ trưởng Triệu mà một đồng cũng không mang à?”

Giọng điệu anh ta trào phúng, vẻ mặt khinh thường.

Nếu là trước kia chắc chắn tôi sẽ cho anh ta cái tát nhưng đổi lại bây giờ tôi chẳng có suy nghĩ muốn làm gì.

Đang chuẩn bị gọi cho Bành Uy mang tiền qua đây, nhưng ngay lúc này một bàn tay từ bên cạnh tôi vươn ra.

“Tiền đây, cầm lấy rồi cút đi.”

Tôi xoay đầu nhìn, là Tăng Dũng.

Lâu rồi không gặp, trên mặt hắn nhiều thêm mấy vết sẹo, cả người nhìn càng thêm âm trầm.

Tôi gật đầu, sau đó đi vào trong nhà họ Triệu nhưng hắn lại kéo tay tôi lại.

“Mày đến đây làm gì? Mày nghĩ là Triệu Phong sẽ tin mày chắc.

Ông ta sẽ không dễ dàng tin tưởng mày như vậy.

Mày vào đó cũng sẽ bị ông ta lấy ra làm người chịu tội thay thôi, giống như bố Lý Tuyền năm đó vậy.”

Tôi không biết tại sao đột nhiên Tăng Dũng lại nói với tôi những lời này.

Tôi cũng không muốn nghĩ nhiều.

Tôi hất tay hắn ra muốn vào trong, nhưng thái độ của hắn rất kiên định, nắm chặt không định buông.

“Tăng Dũng, tao không biết Lâm Hải hay ai khác phái mày tới đây.

Nhưng cho dù là ai thì đi nói với người đó, chuyện của tao không cần người khác quan tâm.”

Nói xong tôi hất mạnh tay hắn ra.

Không tự mình đến đương nhiên cũng có phần thắng nhưng chỉ vậy vẫn không đủ.

Nếu Triệu Phong phát hiện ra bài báo Bành Uy đăng, lại đi ngăn cản thì sao? Nếu ông ta thấy tình hình không đúng bỏ chạy thì sao? Tôi không muốn đánh cược như vậy.

Nói đúng hơn thực ra bây giờ tôi không quan tâm đến chuyện sống chết của bản thân nữa.

Thậm chí nếu đủ thành công liền giải quyết luôn chuyện của Lý Tuyền, trong lòng tôi lại thở phào một hơi, cuối cùng tôi cũng có thể bù đắp cho chị ấy một chút.

Đến cửa lớn nhà họ Triệu, có lẽ Triệu Phong đã dặn dò họ, không có ai ngăn cản tôi, cũng không có người khám xét.

Tôi mang theo USB và súng lục vào trong.

Lần này cuối cùng cũng không nói chuyện ở phòng khách nhà họ Triệu nữa mà ở trong phòng sách.

Chỉ có mình Triệu Phong trong đó, đang nhìn sách trên giá sách phía sau ghế dựa.

Tôi không gọi ông ta, đè nén xúc động muốn rút súng trong ngực ra, không thể ông ta chết như vậy được.

Nếu là Lý Tuyền cũng sẽ không để ông ta chết dễ dàng như thế.

“A, Ngô Địch, cậu đến nhìn quyển sách này xem.”

Triệu Phong dường như biết tôi đã đến.

Ông ta vẫn quay lưng về phía tôi nhưng lại vươn tay ra hiệu cho tôi.

Tôi đến gần xem, là quyển “Bá tước Monte Cristo”.

Lúc học đại học tôi không xem sách nhưng có học một khóa giáo dục phổ thông để bổ sung học phần, cuối kì nhất định phải diễn một cảnh trong một tác phẩm nổi tiếng.

Nhóm chúng tôi diễn một cảnh trong Bá tước Monte Cristo.

Nam chính bị phản bội và trải qua cơn ác mộng mười ba năm trong tù.

Anh ta phải vứt bỏ hết tiêu chuẩn “đúng” và “sai” mà anh từng thờ phụng, cố gắng hết sức mình để trả thù những người từng phản bội anh ta.



Với sự giúp đỡ của những người bạn tù vô tội giống anh, Dantes đã lên kế hoạch và vượt ngục thành công.

Kể từ đó, Edmund Dantes trở thành “bá tước Monte Cristo” – một người đàn ông bí ẩn và giàu có.

Bằng sự thông minh và độc ác của mình, Dantes đã khéo léo chen chân vào xã hội thượng lưu nước Pháp, từng bước tiêu diệt những kẻ đã từng thao túng và nô dịch anh.

“Ông Triệu sao vậy? Ông cho rằng tôi giống như một đấu sĩ báo thù sao?”

Tôi cảm thấy tất cả những kỹ năng diễn xuất mà tôi học được trong đời đều sử dụng tại giờ phút này, rõ ràng tôi muốn gϊếŧ ông ta, nhưng tôi vẫn phải mỉm cười.

Triệu Phong đặt sách lại nói: “Hóa ra cậu đọc rồi à.

Tôi thấy cậu không giống một đấu sĩ nhưng giống muốn báo thù.”

Triệu Phong xoay đầu nhìn tôi, cười nhẹ nói: “Đúng không Ngô Địch?”

Tôi vui mừng vì ông ta kéo dài thời gian như vậy, liền tiếp tục đá đưa câu chuyện.

“Nhưng tôi không có bạn tù giúp đỡ, ngược lại còn bị rất nhiều người đánh một trận.

Xem ra tôi không may mắn như nam chính trong sách rồi.”

Triệu Phong cười ha hả, kéo thẳng tôi đến bên ghế dựa.

“Vậy để tôi đến giúp cậu thì thế nào? Bên trên có rất nhiều người, tôi đã muốn kéo họ xuống từ lâu.”

Hóa ra Triệu Phong có ý này.

Xem ra Tăng Dũng nói đúng rồi, ông ta muốn tôi chịu tội thay.

“Ý của ông là muốn lợi dụng tôi sao?”

Tôi ngồi yên ở vị trí cao, ngẩng đầu khiêu khích nhìn ông ta.

Triệu Phong chớp mắt, buông lỏng bàn tay đang đặt trên vai tôi ra.

“Đương nhiên không phải rồi.

Tôi cho cậu một cơ hội báo thù, cũng cho tôi một đường trèo lên trên.”

Triệu Phong nói thẳng ra, nếu không phải tôi hiểu rõ ông ta là người dối trá, có lẽ tôi cũng tin rồi.

Tăng Dũng nói đúng, Triệu Phong không thể nào thật sự tin tưởng người khác.

Bây giờ làm vậy chẳng qua là muốn tôi chịu chết.

Chỉ cần tôi kéo được một người xuống thì ông ta cũng trèo lên được một bậc rồi.

“Được thôi.

Nhưng để tỏ rõ thành ý, có phải ông nên nói cho tôi biết có những người nào không?”

Triệu Phong vui vẻ nói: “Sao cậu không tỏ rõ thành ý trước, giống như làm chuyện gì vì tôi vậy.”

“Lý Tuyền chết rồi, vậy còn không đủ thành ý sao?”

Tôi nói như vậy, Triệu Phong sửng sốt một chút sau đó nói: “Được rồi, cậu nói xem muốn biết những người nào?”

Tai nghe trong tai và camera mini tôi gắn trên cổ áo vẫn luôn truyền tín hiệu.

“Những người tham gia gài bẫy lô hàng mười một năm trước.”

Triệu Phong do dự một lát nói: “Bây giờ cậu biết hết tất cả mọi người cũng không thể lật đổ họ.

Tôi sẽ nói cho cậu hai người là Lý Thành và ***

Chương Minh.”

Tôi không quen biết họ, nhưng có tiếng kinh hô truyền đến từ trong tai nghe, đại khái cũng là những người có máu mặt.

Lại lôi được hai người nữa ra, hòa vốn rồi.

Tôi gật đầu nói.



“Được rồi, tôi về tìm tư liệu của hai người họ, sau đó nghĩ cách tìm bằng chứng.”

Triệu Phong gật đầu nói: “Được rồi, thiếu gì cứ nói, không cần khách khí.

Về sau đều là người một nhà rồi.”

Trong lòng tôi cười lạnh, người một nhà? “Được, vậy tôi về trước đây.

Đợi tra được tư liệu sẽ liên lạc lại với ông.”

Cũng đủ rồi, tôi định quay về nhưng lại nhìn thấy Đường Tiếu Tiếu ở cửa.

Cô cầm một khẩu súng nói: “Nếu chị tôi không muốn đến làm chuyện này thì để tôi làm vậy.”

Lúc trước vẫn luôn nhìn cô ấy ngồi.

Hôm nay đột nhiên thấy cô ấy cầm một khẩu súng đứng thế này, tôi có chút không quen.

“Có ý gì?”

“Ý là hôm nay có lẽ cậu không đi khỏi đây được rồi.”

Đường Tiếu Tiếu dịu dàng cười, sau đó giơ súng lên đầu tôi.

Tôi quay đầu nhìn Triệu Phong nói: “Ông Triệu?”

Triệu Phong mỉm cười nói: “Không có ý gì đâu, con gái tôi chỉ đùa thôi.

Nhưng mà…” Ông ta dừng một lát rồi nói tiếp: “Chỉ là muốn cậu ăn chút gì đó mà thôi.”

“Để đề phòng cậu làm ra chuyện gì không có lợi cho việc hợp tác của chúng ta, cậu Ngô hãy uống viên thuốc này đi.”

Triệu Phong nói xong cầm một viên thuốc đến đây.

Hóa ra còn có một chiêu như vậy.

Cũng được, dù sao cũng lấy được tư liệu rồi, tôi không có ý định sống sót ra ngoài.

Tôi cầm lấy viên thuốc nói: “Được rồi, ông Triệu.

Mong chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Nói xong tôi chuẩn bị uống thuốc.

Nhưng ngay thời khắc này, một loạt tiếng súng vang lên sau lưng tôi, còn có rất nhiều tiếng bước chân.

Tôi cứ nghĩ Bành Uy báo cảnh sát rồi, quay đầu nhìn chợt thấy Lý Tuyền.

Chị ấy mặc cảnh phục, áo chống đạn, tay cầm súng, đầu đội mũ nhưng chỉ cần liếc mắt tôi cũng nhận ra đó là Lý Tuyền.

Lý Tuyền chưa chết.

Sau khi nhận ra điều này, tôi không cử động nổi, chỉ đứng sững sờ nhìn chị ấy.

Bên cạnh có tiếng súng, có tiếng bước chân.

Âm thanh hỗn loạn nhưng trong mắt tôi chỉ có chị ấy.

Một lúc lâu sau, xung quanh trở nên yên tĩnh.

“Cậu không sao chứ?”

Lý Tuyền tháo mũ xuống nói chuyện với tôi, tay chị ấy vuốt ve vết sẹo trên trán tôi.

Vết sẹo này là tôi vì vội cứu chị ấy nên đâm xe mới bị thương.

Tôi lắc đầu, ôm chầm lấy chị ấy, không nói một lời.

Không biết đã ôm bao lâu, cuối cùng tôi cũng buông chị ấy ra.

“Được rồi, bậc thầy chia tay, người phụ nữ của chị quay về rồi.”

Lý Tuyền bật cười, nụ cười vui vẻ trước nay chưa từng có.