Bậc Thầy Làm Rối

Chương 2




Tháp Vi đang yêu.

Dù là ai cũng nhìn ra được, thiếu nữ mỗi ngày đều tỏa ra ánh sáng hạnh phúc đang chìm đắm trong tình yêu mộng mơ. Cô đặc biệt nhớ kỹ những ngày giữa tháng, chính là khoảng thời gian cửa hàng may mặc trên phố Đức Khắc đến giao đồ.

Không phải là Cát Tư chưa gặp Tháp Vi, nhưng hắn chỉ xem cô là một con rối xinh đẹp của Mã Cách Liệt thiếu gia. Thỉnh thoảng khi có tâm trạng tốt, hắn sẽ cười chào với con rối không hiểu tại sao lại thích nhìn lén hắn, khiến Tháp Vi đỏ mặt bỏ chạy.

Tôi lạnh lùng chứng kiến tất cả, thật sự không có một chút hảo cảm nào với cái tên Cát Tư này.

“Sao dạo này Cát Tư đến đây thường xuyên quá vậy?” Tôi thắc mắc hỏi: “Gần đây Mã Cách Liệt thiếu gia đâu có đặt may quần áo mới.”

“Là em kêu anh ấy tới.” Tháp Vi cầm một chiếc váy mới ướm thử trước gương: “Người đặt may đồ mới là em á, anh mau xem nè, cái váy này có hợp với em không?”

“Đương nhiên là Tháp Vi tiểu thư mặc gì cũng đẹp.” Tôi mỉm cười cầm lược lên, chải mái tóc dài màu nâu cho cô gái trẻ.

Nhưng Tháp Vi không nghĩ vậy. Cô đứng trước gương phát ngốc một lúc, bỗng dưng đỏ mặt: “Vẫn không được, em phải đặt may thêm một cái nữa.”

“Hay là đặt cửa hàng khác may thử xem sao?” Tôi nói.

“Không, em muốn Cát Tư cơ.” Cô nói.

Tôi đen mặt, Tháp Vi chưa bị ép đã nhảy dựng lên: “Váy của em phải do người của tiệm bọn họ may mới được.”

“Tháp Vi!” Tôi gọi với theo cô, nhưng cô đã chạy mất không thấy bóng dáng.

Tôi bắt đầu bực bội, Tháp Vi đã thay đổi, cô dần không còn ỷ lại tôi nữa.

Ánh mặt trời vẫn cứ chói sáng khắp nơi, buổi chiều những đóa hoa mỹ miều nở bung ngoài sân nhà, hương thơm nức mũi, tôi đứng giữa sân, ánh mắt suy tư.

Mã Cách Liệt vừa vượt qua thời kỳ bận rộn đặc biệt đến xem tôi.

“Càng, em đứng đây làm gì?” Ngài hỏi.

Tôi không trả lời ngài. Ngài nhìn theo tầm mắt của tôi, xuyên qua cửa kính trong suốt, thấy được Cát Tư và Tháp Vi đang trò chuyện cười đùa trong đại sảnh. Ngài sờ cằm nói lời ái muội:

“Thì ra là thế.”

“Có vẻ Tháp Vi rất thích hắn.” Tôi u ám nói.

“À, thật đúng là đau đầu.” Ngài cười ha hả, bộ dáng không lo lắng chút nào.

Tôi nhìn ngài ấy: “Ngài nói xem nên làm sao bây giờ?”

“Cái gì là làm sao bây giờ, chẳng lẽ bình thường em không dặn dò con bé, không được thích một ‘nhân loại’ à?”

“Tên Cát Tư này có gì tốt?” Tôi nghĩ trăm lần vẫn không ra: “Tại sao Tháp Vi lại ngu ngốc đến vậy!”

“Dù hôm nay không có Cát Tư, thì ngày mai sẽ có Mộ Tư Tạp Tư,” Mã Cách Liệt không cho là đúng: “Em có thể ngăn cản được bao nhiêu người?”

“Đây là lời mà một người anh trai nên nói à?” Tôi không thể tin nổi trừng mắt với ngài: “Tại sao ngài không quan tâm đến em ấy chút nào, em ấy là con rối do chính tay ngài độ sinh mà!”

Mã Cách Liệt lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta đã nói rất nhiều lần rồi, Càng, ta chỉ độ sinh một con rối duy nhất, tuyệt đối không phải Tháp Vi.”

“Còn nữa,” ngài hờ hững liếc tôi một cái: “Em không lo thừa đâu, Cát Tư dù bị ngu cũng không đến mức không biết phân biệt con rối, em nghĩ hắn sẽ thích Tháp Vi à? Nực cười.”

“Ý ngài là sao?” Tôi cực kỳ ghét vẻ mặt kiêu căng của ngài ấy: “Ý ngài nói Tháp Vi không xứng nổi với Cát Tư hả?”

“Con rối chính là con rối, con bé phải tự nhận thức được thân phận con rối của mình, ôm vọng tưởng kết giao cùng nhân loại, quả thực không biết tự lượng sức mình.”

Mã Cách Liệt thể hiện rõ thái độ khinh thường, bực tức rời đi, tôi đứng tại chỗ, trong lòng chấn động.

Thì ra ngài ấy vẫn luôn nghĩ như vậy.

Cách một lớp kính thủy tinh, tôi nhìn Tháp Vi tươi cười đầy vui vẻ trong nhà, bỗng cảm thấy bi ai khôn cùng.

Cát Tư sẽ không thích Tháp Vi, dù cô có được tên tuổi huy hoàng của gia tộc Mã Cách Liệt, thì vẫn không xứng với một kẻ hèn ở cửa hàng may mặc.

Bởi vì cô ấy là con rối, cho nên không xứng với nhân loại.

Có phải như vậy hay không?

Tôi cũng bực tức mà rời đi.

Mã Cách Liệt cho rằng tôi sẽ cực lực ngăn cản chuyện này, ít nhất ngài nghĩ rằng tôi sẽ tìm mọi cách để trừ khử Cát Tư.

Nhưng không.

Trong khoảng thời gian này, Tháp Vi vô cùng thích thú thu thập quần áo mới, đủ loại kiểu dáng váy đầm được nhét đầy phòng chứa đồ, số lần Cát Tư tới nhà chúng tôi cũng thường xuyên hơn, lần nào cũng dùng gương mặt tươi cười nịnh nọt.

Tuy nhiên trong mắt Tháp Vi, hành động của Cát Tư đều mang vẻ thân thiết, mập mờ tình cảm. 

Tôi tiếp tục lạnh mặt quan sát mọi chuyện, cái gì cũng không làm.

Có lẽ theo bản năng tôi tán đồng với cách nói của Mã Cách Liệt, căn bản Cát Tư sẽ không yêu Tháp Vi. Đúng vậy, người bình thường ai lại thèm coi trọng một con rối.

Chờ đến khi mọi chuyện đều kết thúc, Tháp Vi sẽ tự tỉnh ngộ thôi, cái gì cũng cần có lần đầu tiên, hẳn là lần này Tháp Vi sẽ yêu đương thất bại, nhưng bù lại cô sẽ học được cách bảo vệ bản thân.

Tôi chỉ hy vọng chuyện này mau mau kết thúc.

Không ngờ suy nghĩ của tôi quá đơn giản, mọi chuyện phát sinh dần vượt qua khỏi giới hạn, tiến đến kết cục không thể vãn hồi.

Vào một buổi sáng lộng gió nhẹ, cuối cùng Tháp Vi cũng chịu tâm sự với tôi.

“Càng, em nghĩ cả nhà này chỉ có anh là hiểu em nhất,” cô chân thành tha thiết mà nhìn tôi: “Có một số việc em không biết nói thế nào với anh trai, em hy vọng anh có thể giúp em…”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tháp Vi tiểu thư.” Tôi nhìn tâm hồn Tháp Vi đang bay bổng trên mây, bày ra gương mặt dịu dàng như bao ngày, tỏ vẻ không hiểu gì.

“Em biết anh thương em nhất mà.” Cô nói: “So với anh trai ruột suốt ngày lạnh lùng nhìn em… Em thấy hình như anh trai ghét em lắm.”

“Sao em lại nói anh trai mình như vậy chứ,” tôi xoa đầu cô đầy sủng nịnh: “Đương nhiên Mã Cách Liệt thiếu gia cũng giống tôi, cực kỳ yêu thương Tháp Vi tiểu thư nha.”

“Thật vậy hở?” Cô cười ha ha, người có suy nghĩ đơn giản thường rất dễ vui.

“Chuyện này em không biết tìm ai để thương lượng.” Cô kín đáo mà nói: “Càng, anh sẽ giúp em chứ?”

Tôi đã đoán được cô tính nói với tôi chuyện gì, nhìn gương mặt thẹn thùng của cô, tôi áp sự bực bội xuống đáy lòng, mỉm cười nói:

“Vậy ngài phải nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra trước chứ?”

“Em thích một người.”

“Sau đó thì sao?”

“Anh ấy cũng thích em.”

Ta ngây người, tình huống đúng là ngoài ý muốn, Cát Tư trừ việc lưu manh ham lợi nhỏ, còn là một kẻ lừa đảo.

“Tháp Vi tiểu thư có tính toán gì không?” Tôi hỏi.

“Em nghĩ em sẽ gả cho anh ấy.”

“Ngài nói cái gì?” Tôi bật dậy.

Cô ngạc nhiên nhìn ta, hỏi: “Càng, anh làm sao vậy?”

“Tháp Vi! Tên đó đang lừa ngài, sao hắn có thể nguyện ý kết hôn với ngài!” Tôi thốt lên.

“Tên đó? Anh biết anh ấy là ai?” Cô hỏi.

“Cát Tư.” Tôi nói giọng khẳng định.

“Đúng vậy, là Cát Tư.” Cô nhăn chặt mày: “Anh vẫn luôn biết?”

“Tháp Vi, ngài nghe tôi nói, hắn không phải người tốt.”

“Càng, anh không biết chút gì về anh ấy, nói như vậy quá không công bằng.”

“Hắn sẽ không bao giờ kết hôn cùng ngài! Tuyệt đối không bao giờ!”

Cô bị giọng điệu của tôi dọa sợ. Im lặng nhìn tôi trong chốc lát, cô thất vọng mà nói:

“Em cứ tưởng anh khác với anh trai, không ngờ dù em làm gì các anh cũng phản đối. Không được lên phố, không được kết bạn, không được gặp người lạ, cái này không được cái kia cũng không được, em chịu đủ rồi!”

“Tháp Vi…”

“Em đã nghĩ anh sẽ giúp em,” đôi mắt cô đẫm lệ, ai oán: “Ít nhất em đã nghĩ rằng anh sẽ đứng về phía em.”

“Không như ngài nghĩ đâu, Tháp Vi…” Tôi nóng lòng trấn an cô, nhưng cô lại kích động đẩy tôi ra.

“Em không muốn nghe các anh nói nữa! Lúc nào cũng bảo vì muốn tốt cho em, không thèm quan tâm ý kiến của em, em ghét các anh cứ tự cho mình là đúng, căn bản là các anh không chịu hiểu cho em! Một chút cũng không!”

“Tháp Vi!” Tôi vươn tay, muốn nắm lấy tay cô, nhưng cô rụt lại rồi chạy ra ngoài, một đống người hầu thường nuông chiều tiểu thư nên không ngăn nổi cô ấy. Tôi đứng gần cửa sổ, nhìn cô chạy một mạch về phía hậu viện.

Tôi không biết mình có nên cho cô thời gian để bình tĩnh lại không, vì bản thân tôi cũng vô cùng rối loạn.

Kết hôn, sao cô ấy lại có suy nghĩ kỳ quái này? Là do Cát Tư ám chỉ để cô hiểu lầm? Rõ ràng hắn biết cô chỉ là một con rối thôi mà!

Mãi đến giờ cơm trưa, Tháp Vi vẫn chưa xuất hiện.

Tôi cứ tưởng có ấy chỉ đang giận dỗi tôi. Cho đến khi đám người hầu lục tung nhà chính vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, tôi mới biết mình đã phạm sai lầm ngu xuẩn đến mức nào.

Cô ấy bỏ nhà đi rồi.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô ấy gom hết dũng khí, kiên quyết rời xa cái nhà này.

Cô có thể đến nơi nào? Thằng ngốc cũng nghĩ được, tôi tức giận phân phó người hầu dùng xe ngựa của Mã Cách Liệt đến cửa hàng may đồ mang tiểu thư về.

Người hầu đi rồi quay về, báo: “Tiểu thư không có đến cửa hàng may đồ.”

Tôi hoảng sợ: “Vậy Cát Tư ở tiệm may thì sao?”

“Hắn cũng không có trong tiệm.” Bọn họ nói.

Xong rồi. Tôi nghĩ. Đúng là kỳ quan lớn nhất thế kỷ. Một nhân loại sẽ bỏ trốn cùng một con rốt thật sao?

Nếu kể ra, nhất định sẽ bị người ta chê cười vì trò đùa quá nhạt nhẽo.

Tôi sốt ruột hỏi: “Mã Cách Liệt thiếu gia hiện tại đang ở đâu?”

Áng chừng thời gian, hẳn là ngài ấy đang ở buổi đấu giá con rối. Bọn người hầu cũng không chắc lắm.

Con rối của mình bỏ chạy mất rồi mà vẫn còn tâm tình đi xem đấu giá con rối à!

Tôi lập tức phái người chạy đi báo tin, mời ngài ấy về ngay.

Đại khái là nhìn thấy thư tôi viết, Mã Cách Liệt nhanh chóng quay về. Ngài thấy tôi đang buồn bã đứng chờ giữa sảnh, vội vàng chạy tới hỏi:

“Xảy ra chuyện gì?”

“Tháp Vi mất tích rồi.” Tôi nói.

“Mất tích?”

“Hôm nay em ấy nói với tôi rằng muốn kết hôn cùng Cát Tư!”

“Chuyện gì đã xảy ra thế này?” Mã Cách Liệt hứng thú nhướng một bên mày.

“Rối cuộc ngài có nghe tôi nói hay không?”

“Em kích động quá nên đâu có trình bày rõ ràng.”

Thế mà ngài ấy còn cười được. Ngài nói: “Đừng khẩn trương, ta nghĩ nó chỉ đang đi đâu đấy chơi với Cát Tư thôi.”

“Tháp Vi chưa bao giờ bước chân ra khỏi khu nhà này!”

“Không phải bây giờ đã ra ngoài rồi sao.”

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tôi hỏi.

“Trừ việc chờ lương tâm tên nhóc đó trỗi dậy, đưa nó về nhà, chúng ta còn có thể làm gì?” Ngài nói.

“Nhưng ngài là Mã Cách Liệt! Đối với ngài, muốn tìm một người mà nói dễ như trở bàn tay, vì sao ngài lại thờ ơ thế hả?”

Ngài ấy không đáp lời, chỉ nhìn sâu vào mắt tôi.

Đột nhiên tôi minh bạch: “Có phải ngài hy vọng em ấy đừng bao giờ quay trở về?”

Ngài nhàn nhạt đáp lời: “Ta không lừa em, Càng, ta thật sự nghĩ như vậy.”

“Em ấy là con rối mà ngài độ sinh đấy Mã Cách Liệt!” Tôi thể tin nổi hét lên.

“Ta nói rồi nó không phải!” Ngài ấy cũng nổi giận.

Từ trước tới nay ngài vẫn luôn khinh thường cô ấy.

Người đắp nặn hình thể là tôi, người ban sinh mệnh là Mã Cách Liệt. Nhưng dù vậy, chưa lần nào ngài thừa nhận sự tồn tại của cô ấy.

Vì sao lại ghét cô ấy? Khi ngài ấy phủ định Tháp Vi, thì cũng đang phủ định tôi.

Ngài ấy khinh thường con rối.

“Tôi hiểu rồi.” Tôi gạt tay ngài, đi thẳng ra cổng lớn.

“Em muốn đi đâu?” Ngài dùng một tay kéo tôi lại.

“Ngài không tìm thì tự tôi đi tìm!”

Vẻ mặt của ngài bỗng trở nên hung ác vặn vẹo: “Ý em là em cũng muốn thoát khỏi căn nhà này?”

“Buông tôi ra!” Tôi hét to.

“Không được đi!” Ngài cũng gắt lên.

“Mã Cách Liệt!” Tôi hung hăng trừng mắt.

Người luôn có thái độ ôn nhu dung túng tôi chợt trở nên lạnh nhạt sắc bén. Ngài nói với tôi:

“Em nên gọi tôi là Mã Cách Liệt thiếu gia! Càng, có lẽ em đã quên mất ai là chủ nhân nơi này, nên mới vô pháp vô thiên đến vậy! Bây giờ ta nói cho em biết, không có mệnh lệnh của ta, em đừng hòng bước ra khỏi nơi này một bước!”

Tôi còn chưa kịp phản bác, đã bị ngài thô bạo ném vào phòng sách gần nhất. Cửa phòng trước mặt tôi khép lại, phát ra tiếng ầm ầm, tôi bị sốc đến mức ngây người hồi lâu.

Phòng này không có cửa sổ, muốn trốn cũng trốn không nổi.

Không ngờ sự việc càng nháo càng lớn, tôi buồn bực suy nghĩ, đến tột cùng là từ khi nào Mã Cách Liệt bắt đầu có nhiều bất mãn với tôi như vậy.

Còn Tháp Vi, tại sao ngài ấy lại coi thường một con rối do chính tay mình độ sinh?

Tôi thật sự không hiểu. Rõ ràng trước kia mọi thứ đều tốt, cái đêm Tháp Vi được sinh ra, tôi và ngài đều rất vui vẻ. Tôi nói với ngài ấy rằng, tôi hy vọng cô ấy sẽ có một danh phận.

Mã Cách Liệt cũng rất vui lòng nhận cô làm em gái.

Rốt cuộc là sai chỗ nào? Vì sao ngài ấy không còn ôn nhu săn sóc như xưa?

Tôi trong phòng sách ngây người ba ngày, trong ba ngày này, đừng nói đi ra ngoài, ngay cả cái bóng Mã Cách Liệt tôi cũng không thấy.

Sau đó, vào ngày thứ tư, Tháp Vi trở lại.

Vào lúc cuối cùng cũng được phép ra khỏi phòng, tôi thấy cô đang ngồi trước một khung cửa sổ gần đó, ngơ ngác bần thần.

“Tháp Vi!” Tôi vừa mừng vừa sợ, quên hết chuyện không vui, chỉ cần cô trở về, dường như bất cứ chuyện gì tôi cũng sẽ tha thứ.

Cô không nghe thấy tiếng tôi gọi, vẫn nhìn chằm chằm vào tay của mình, nhìn đến vô cùng nghiêm túc. Phía trên cổ tay có một vòng cung nhàn nhạt, trước kia tôi từng nói rằng đây là khi còn nhỏ cô không cẩn thận bị phỏng để lại sẹo, cô vẫn tin là thật.

Cô chưa từng nghĩ tới việc, vì sao mỗi khớp xương trên cơ thể mình đều có một vết “sẹo”.

Có lẽ hôm nay cô đã hiểu.

Hiểu rằng bản thân mình “khác loài.”

Tay của cô hơi run rẩy, có lẽ cô cũng bắt đầu hoài nghi:

Vì sao tay mình không thể giơ cao qua đỉnh đầu ba tấc, vì sao đôi tay luôn mềm yếu vô lực, không thể nhấc nổi bất cứ món đồ nào nặng hơn một phần ba cơ thể mình, vì sao quanh năm suốt tháng gương mặt luôn cứng đờ không có nhiều biểu cảm.

Cuối cùng cô giơ tay lên, bịt kín gương mặt mình.

“Tháp Vi.” Tôi sợ kinh động cô, đành phải ngồi bên cạnh nhẹ nhàng gọi.

Cô ngẩng đầu lên, cô không thể khóc dù bi thương cỡ nào. Cô hỏi: 

“Càng, em là cái gì? Rốt cuộc em là cái gì?”

Tôi trầm mặc nhìn cô, không đành lòng trả lời.

Nhưng cô đã nhận được đáp án từ trong mắt tôi.

Dù giấu kín đến mức nào, thì bí mật cũng có ngày bị lộ tẩy.

Tháp Vi đã biết sự thật mình là một con rối. Cô vô cùng bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức làm người ta lo lắng.

Sau khi về nhà, cô không nhắc gì về Cát Tư, dường như cô đã quên mất chàng trai mà mình ái mộ một lòng hướng tới. Phần lớn thời gian cô chỉ ngồi trầm tư một mình. Cô ngồi trước cửa sổ, nhìn ra vườn hoa, trầm tư hết cả ngày.

Thời gian có thể xóa mờ nỗi đau, sự công bằng, vô tư. Tôi tin sẽ có ngày Tháp Vi tỉnh lại, chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa, tôi tin, chỉ cần vượt qua thời kỳ gian nan này là tốt rồi.

Nhưng một lần nữa tôi lại đoán sai. Vào một chiều nọ, tôi bước vào đại sảnh, vị trí cửa sổ mà Tháp Vi thường ngồi trống rỗng, màn che nhẹ nhàng đong đưa theo gió, trong lòng tôi bỗng dưng căng thẳng, vội vàng chạy lên căn phòng trên lầu hai, nhưng tất cả đã quá muộn.

Trên mặt sàn phủ kín hài cốt con rối, nằm rải rác khắp phòng, tán loạn khắp nơi.

Tháp Vi tháo gỡ toàn bộ cơ thể của mình.

Cô đã ôm tâm trạng gì, đến mức làm ra hành động đáng sợ thế này?

Tôi ngơ ngác nhìn, nhìn những mảnh linh kiện đã mất đi ánh sáng nằm trên mặt đất.

Cơ thể không còn nguyên vẹn, không khác gì đống phế liệu vô dụng.

Tôi thử lắp ghép lại cơ thể của cô, nhưng đều thất bại, có lẽ bởi vì cô không muốn.

Ý niệm còn sót lại của cô quá mãnh liệt, cô hận bản thân mình là một con rối.

Tôi ngồi bên mép giường, lòng co rút đau đớn.

Cô vốn đang sống vui vẻ trong cái nhà này, mọi thứ vốn dĩ đều rất tốt.

Vì sao lại biến thành như vậy?

Tôi gom tìm từng mảnh nhỏ cơ thể của cô. Hiện giờ chỉ có một người có thể cứu cô, vì ngài là bậc thầy làm rối chân chính.

Tôi biết ngài ấy nhất định không muốn.

Ngay từ đầu ngài đã tỏ vẻ chán ghét cô, nhưng dù như thế, tôi vẫn phải thử một lần.

Phòng làm việc của Mã Cách Liệt vẫn còn sáng, tôi lấy hết can đảm gõ cửa phòng.

Ngài ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi thì khá ngạc nhiên. Đã lâu rồi tôi không nói chuyện với ngài, ngài cho rằng chuyện này sẽ còn kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa.

“Có chuyện gì?” Gương mặt lạnh lùng của ngài hiện dưới ánh đèn, tạo cảm giác âm trầm khó nói nên lời.

Tôi cảm thấy hơi ủy khuất, tiến lên mở hộp ra, tôi hy vọng những mảnh nhỏ này có thể gợi lên chút tình nghĩa trong ngài, nhưng vừa thấy thứ bên trong hộp ngài lập tức nhíu mày.

“Em mang thứ này tới đây để làm gì?” Ngài bực bội: “Em tạo ra một con rối có tính cách kỳ quái, trình diễn một màn lâm ly bi đát, giờ còn muốn ta cứu vãn thứ đáng xấu hổ này sao?”

“Nhưng em ấy không làm gì sai.” Tôi gian nan nói.

“Đúng, người sai chính là ta.” Ngài cười lạnh: “Lẽ ra ta không nên nhất thời mềm lòng mà ban sự sống cho nó, nếu nó chỉ là một con rối tầm thường thì thôi, đằng này lại là một đứa không biết tuân thủ bổn phận, thích ai liền mắt đi mày lại, báo ứng hôm nay đều do nó tự rước lấy.”

Tôi thực sự không thể tin được ngài lại đánh giá cô khắc nghiệt đến vậy, tôi gần như tuyệt vọng hỏi: “Trong mắt ngài em ấy là một kẻ ngang bướng vậy sao?”

Ngài đứng dậy, bước đến gần tôi. Ngài hỏi: “Càng, em làm nhiều con rối như vậy, vì sao chỉ chấp nhất mỗi Tháp Vi?”

“Bởi vì…”

Vì cái gì? Sao tôi biết, đây không phải là cảm xúc bình thường của con người hay sao? Con người sống chung với nhau trong thời gian dài, dù không có máu mủ thì vẫn sinh ra cảm tình, huống chi là một con rối sống sờ sờ.

“Vậy vì sao ngài lại chấp nhất với tôi?” Tôi hỏi ngược lại.

“Sao em nghĩ ta chấp nhất với em?” Ngài nheo mắt, nửa mang trào phúng hỏi.

“Nếu không, ngài sẽ không ghét em ấy đến vậy.” Tôi đón lấy ánh mắt của ngài: “Ngài không thể chịu nổi sự tồn tại của em ấy, bởi vì ngài đố kỵ.”

Ngài nhấp khóe môi, cười cười: “Đúng không? Em cũng biết ta đố kỵ à? Ta cứ nghĩ em sẽ mặc kệ, giả ngu coi như chưa từng biết.”

“Tháp Vi vô tội.” Ta nói.

“Nhưng ta ghét nó.” Ngài căm thù mà nói: “Chỉ là ta không đoán được việc nó ảnh hưởng đến em quá nhiều, nếu không phải nể mặt em, không tới lượt nó động thủ, ta đã phế nó trước rồi.”

“Cứu Tháp Vi đi.” Tôi năn nỉ: “Về sau cái gì tôi cũng nghe lời ngài.”

Ngài bỗng thấy buồn cười: “Đây không thể xem là điều kiện trao đổi. Càng, ta là chủ nhân của em, dù ta không cứu Tháp Vi, thì em vẫn phải nghe lời ta nói.”

“Cứu em ấy,” tôi vô lực van xin: “Tôi thề sẽ không bao giờ tạo ra bất cứ con rối nào nữa.”

“Ta không phản đối việc em làm rối,” ngài nói: “Ngoại trừ Tháp Vi.”

“Cho dù tôi có tạo ra bao nhiêu con rối đi chăng nữa, ngài cũng sẽ không độ sinh cho chúng nó có phải không?”

“Đương nhiên rồi.”

Tôi khổ sở cúi đầu, Mã Cách Liệt kéo tôi ôm vào lòng, tựa như lúc trước ngài vẫn luôn ôm tôi: “Em sẽ sớm quên đi nó, đừng lo lắng.”

“Tôi sẽ không quên.” Tôi nói.

“Phải không?” Ngài cười.

Tôi chôn mặt vào áo của ngài, thanh âm rầu rĩ: “Ngài thật sự sẽ không cứu em ấy sao?”

Một lúc lâu sau không nghe thấy câu trả lời. Tôi không biết ngài có do dự hay không, nhưng rốt cuộc ngài vẫn nói:

“Càng, em chết tâm đi.”

Thân thể vốn không có mấy độ ấm dần lạnh hẳn, nhưng ngài không nhận ra.

Ngược lại, đôi mắt tôi dần dâng lên sự hận thù mãnh liệt.