Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1518-2




- A…

Lý Kỳ nói:

- Nhưng y thuật của muội cao cường như vậy, chẳng phải nói chưa tắt thở là muội sẽ cứu được ư?

- Trước tiên, ta không lợi hại như thế, tiếp theo, kể cả ta có thể cứu được, ta cũng sẽ không cứu.

- Vì sao?

- Không rảnh.

- Hả?

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Không rảnh? Muội đến đây không phải để cứu người ư?

Lưu Vân Hi lạnh lùng đáp:

- Nếu ta muốn cứu người kia, bắt buộc phải tốn rất nhiều công sức, đồng thời khi ta chữa trị cho y, sẽ càng có nhiều người vì vậy mà chết, ta chỉ có thể từ bỏ y. Huynh cũng nghĩ mà xem, những người này tại sao lại phải nằm ở đây, đều là nhờ hồng phúc của huynh đó.

Người bệnh kia không nhẫn nhịn nổi nữa, lúc này không nịnh nọt thì còn đợi đến lúc nào, lập tức viện ra lý do:

- Chúng tôi đều là binh sĩ của Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ vẫn thường dạy dỗ chúng tôi, vì để mở mang bờ cõi cho Đại Tống, đây chính là sứ mệnh của chúng ta, kể cả có chết, chúng tôi cũng không hối hận.

- Thế ư?

Lưu Vân Hi lạnh lùng nói.

- A ---!

Nguời bệnh kia bỗng hét to một tiếng.

Lý Kỳ sợ sệt cúi đầu, chỉ thấy Lưu Vân Hi một tay nắm lấy chỗ cuốn băng trên cánh tay phải của tên lính bị thương.

Đau tới mức người bệnh kia đổ những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu.

- Nếu ngươi có bản lĩnh thì đứng có hé răng kêu gào.

Lưu Vân Hi hừ một tiếng, đứng dậy nói:

- Tài bắn cung của quân Nam Ngô cũng kém cỏi quá, như thế này cũng bắn không chết.

Nói xong liền rời đi.

Ác ma!

Nữ nhân này thực sự là ác ma!

Lý Kỳ đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, biểu thị sự đau đớn tới viễn cảnh sống thử sắp tới của hai người.

- Huynh còn đứng đó làm gì, còn không mau lại đây.

Lý Kỳ ngẩn ra, chỉ thấy Lưu Vân Hi đã đi tới bên cạnh một người bị thương khác, hắn vội hướng về phía binh sĩ trước mặt, nói:

- Thật xin lỗi quá, là ta làm liên lụy đến ngươi, về kinh rồi, tự ngươi đến Túy Tiên Cư nhận thẻ hội viên hoàng kim nhé.

Người nọ nghe được mừng rỡ vô cùng, còn hơi đâu mà để ý tới vết thương trên người, lập tức vui vẻ ra mặt, nói:

- Đa tạ Xu Mật Sứ, đa tạ Xu Mật Sứ.

- Được rồi, ta đi trước đã, ngươi dưỡng thương cho tốt.

Lý Kỳ vội vã đi tới phía sau Lưu Vân Hi.

Lưu Vân Hi thực sự coi Lý Kỳ như tôi tớ, không ngừng sai bảo. Hiển nhiên nàng đã quên luôn lời hẹn ước sống thử với Lý Kỳ.

Lý Kỳ lại chẳng giận, ngoan ngoãn đi theo sau nàng, đằng nào hắn cũng chẳng ngủ được.

Một lúc lâu sau.

Lưu Vân Hi vốn không hề có ý định dừng lại, nhưng Lý Kỳ đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không khỏi lo âu nhìn Lưu Vân Hi, thì thầm:

- Muội có cần đi nghỉ một lát trước không?

Lưu Vân Hi ngẩn ra, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lý Kỳ:

- Ta còn nhiều cơ hội nghỉ ngơi, còn bọn họ chỉ có 1 cơ hội, nếu đôi mắt này khép lại, thì sẽ không mở ra được nữa.

Nói xong nàng đột nhiên cầm lấy kéo và băng gạc trên tay Lý Kỳ, cao giọng nói:

- Đuổi hết toàn bộ người không liên quan ra.

Người không liên quan?

Lý Kỳ dáo dác nhìn, thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng nói ta?

Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh đều dùng ánh mắt có lỗi nhìn về hướng Lý Kỳ.

Xem ra đúng là ta rồi. Lý Kỳ cũng biết thật ra Lưu Vân Hi có ý tốt, để hắn quay về nghỉ ngơi, nhưng nàng không giỏi nói những lời tốt đẹp. Hắn không nhịn được lại liếc nhìn Lưu Vân Hi, bỗng phát hiện ra khi chữa bệnh cho người khác mới là lúc Lưu Vân Hi hấp dẫn nhất. Hắn ngây ra một hồi, gật gật đầu nói:

- Không cần đuổi, muội nói 1 câu thì ta nào dám không tuân theo, vậy---vậy được, ta đi trước đây, muội---.

Vốn dĩ Lý Kỳ còn muốn nhắc Lưu Vân Hi chú ý giữ gìn sức khỏe, nhưng lời này của hắn chắc Lưu Vân Hi sẽ không để ý, nên cũng không nói ra nữa. Chỉ dùng ánh mắt nhờ Hoắc, Hồ hai người họ chăm sóc Lưu Vân Hi, sau đó liền quay người rời đi.

Sau khi hắn đi, Lưu Vân Hi chợt ngẩng đầu liếc nhìn về phía cánh cửa, kỳ thực trong lòng nàng rất hi vọng sẽ được nghe thêm 1 câu quan tâm mình của Lý Kỳ.

Đáng tiếc là, Lý Kỳ không phải tên Cao đần độn, sự hiểu biết đối với phụ nữa vẫn chưa đạt đến mức độ thuần thục.

...

...

- Cha à, có phải con rất vô dụng không, đêm nay đã có bảy người chết trên tay con rồi.

Lý Kỳ vừa ra khỏi cửa liền nghe thấy một âm thanh vô cùng não nề, quay đầu nhìn, chỉ thấy hai cha con Quái Cửu Lang đang đi về phía này.

- Văn nhi, chúng ta chỉ là lang trung, không phải thần tiên, làm hết sức mình là được rồi, có một số việc không thể cưỡng ép được, con đã làm rất tốt rồi, cha rất tự hào về con.

Trước giờ Quái Cửu Lang chưa từng hết lời dùng ngôn từ hoa mỹ khen ngợi con.

Phương thức giáo dục này, Lý Kỳ vô cùng tán thưởng, sự tự tin của một người là vô cùng quan trọng, cho dù là tự đại, vậy vẫn còn tốt hơn so với tự ti.

Thẩm Văn lại nói:

- Nhưng cha, chiến tranh chết nhiều người như vậy, tại sao Lý thúc bọn họ vẫn còn đánh giặc?

Cậu ta tuy rằng không còn nhỏ, nhưng vẫn luôn sống trong cốc, chuyện bên ngoài tất thảy đều không hay biết.

- Cái này…

Quái Cửu Lang chần chừ một hồi, không biết phải trả lời làm sao, bỗng vừa ngẩng đầu nhìn liền thấy ánh mắt của Lý Kỳ, nói:

- Vấn đề này e là con phải đi hỏi Lý thúc con.

- Lý thúc.

Thẩm Văn nhìn theo hướng ánh mắt của cha, thấy Lý Kỳ cũng ở đó, còn cảm thấy có chút kinh ngạc.

Điều này quả thật là một vấn đề nan giải? Nhân loại tìm tòi mấy ngàn năm còn chưa tìm ra được lời giải đáp. Lý Kỳ đi tới, cười nói:

- Tiểu Văn, những chuyện trên thế gian rất khó để chuyện nào cũng có thể giải thích rõ ràng, ví dụ như là có gà trước rồi mới có trứng, hay có trứng rồi mới có là, hoặc là tại sao con người lại có sinh lão bệnh tử, có người sống lâu, có người chết sớm, những điều này đều rất khó trả lời rõ ràng.

Nhưng ngươi nhất định phải biết rõ mình là ai, mình nên làm gì, ngươi là một lang trung, chức trách của ngươi là cứu giúp người bệnh, ngươi có thể căm ghét Lý thúc, căm ghét chiến tranh, căm ghét tất cả những thứ này, đây là quyền lợi về tư tưởng của ngươi, nhưng cứu người vẫn là thiên chức của ngươi, từ bỏ người bệnh của mình, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp diễn, ngươi phải cố gắng để trở thành một lang trung khiến người đời kính nể, ngươi có thể dùng y thuật để bày tỏ sự bất mãn, có thể dùng một biện pháp lương thiện để phản đối chiến tranh, nói cho Lý thúc rằng ngươi mới là người làm đúng, để càng nhiều người biết điều này là đúng hay sai.

Thẩm Văn nghe xong trầm tư hồi lâu, bỗng nhiên kiên quyết gật gật đầu, nói:

- Lý thúc, ta hiểu rồi. Bây giờ ta và Sư tỷ cùng đi cứu người, cha, Lý thúc, ta đi đây.

Quái Cửu Lang gật đầu vài cái cười.

Thẩm Văn hưng phấn vội vã chạy vào trong.

Quái Cửu Lang dùng ánh mắt hiền dịu nhìn bóng lưng của Thẩm Văn, cười nói:

- Tên tiểu tử ngốc này, khi nãy mẹ nó thấy nó bận rộn cả một buổi tối, sợ thân thể nó chịu không nổi, mới đi kéo nó về,nhưng nó lại khổ sở xin xỏ, muốn quay lại cứu người bị thương, hai chúng ta khuyên bảo một hồi lâu lại bị nó thuyết phục, đành đem nó tới đây.

Lý Kỳ nói:

- Ta luôn cảm thấy cha con binh sĩ cùng lâm trận là điều hạnh phúc, ta vốn luôn muốn gặp mà chưa từng được gặp.

Quái Cửu Lang cười nói:

- Ngươi đừng có suy nghĩ này, lão phu đã từng nói sẽ không tham gia vào đây, thì sẽ nhất định không, ai nói cũng vậy thôi.

- Vì sao?

Quái Cửu Lang hỏi ngược lại:

- Vậy ngươi nói gà có trước, hay là trứng có trước.

- À…

Lý Kỳ bực bội nói:

- Rất khó mà tưởng tượng nổi, ngươi lại có thể sinh ra một đứa con lương thiện như vậy.

Quái Cửu Lang thản nhiên đáp:

- Nó giống mẹ nó.

Mẹ ngươi! Chỉ biết lấy nữ nhân ra làm lá chắn, thật vô liêm sỉ. Lý Kỳ khinh bỉ, nhưng hắn thật chẳng có cách nào với Quái Cửu Lang.

Quái Cửu Lang cười nói:

- Nhưng mà dựa vào những lời khi nãy, ta cũng an tâm để Văn nhi ở bên cạnh ngươi, nói thật lòng, tài ăn nói của ngươi còn cao cường hơn y thuật của ta. Được rồi, khi nãy đi qua bờ sông, tên Tửu Quỷ thối còn mời lão phu uống mấy chén, lão phu xin cáo từ trước.

- Đừng có rơi xuống nước đấy nhé, mong là ngươi không biết bơi.

Lý Kỳ rủa một câu, bỗng ngẩn người ra, nói:

- Đợi đã, ngươi uống rượu với ai? Tửu Quỷ? Có lầm không vậy.

Quái Cửu Lang lúc này đã đi xa, chẳng đếm xỉa gì đến Lý Kỳ.