Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1588




Câu này của Lý Kỳ chính là lời tuyên cáo giờ ta đã trở về rồi, vậy chắc chắn sẽ có chút hành động, các ngươi hãy chuẩn bị cho tốt vào, tới lúc đó đừng trách ta hành sự chưa nói trước với các người, ngoài ra còn cảnh cáo Tần Cối, đừng có mang Lý Sư Sư ra nói, đây là chiêu thức ta dạy cho ngươi, ngươi biết dùng, ta cũng biết dùng vậy.

Còn chuyện Tần Cối có nghe hay không, thì lại là chuyện khác.

Nhưng đối với Lý Kỳ mà nói, việc dọa nạt này là vô cùng cần thiết. Bởi trước đây hắn đều không ngừng nhượng bộ, hiện giờ hắn không muốn nhường nhịn nữa, vậy thì chắc chắn phải lộ ra chút thái độ.

Mà Tần Cối đã đạt được mục đích, y chỉ muốn do thám một chút về kế hoạch của Lý Kỳ sau khi trở về, hiện giờ biết được Lý Kỳ chuẩn bị ra tay rồi, còn có thái độ đối với chuyện của Vương Trọng Lăng, thật ra y vẫn hi vọng Lý Kỳ có thể tham dự vào, giống như Bạch gia lúc trước, nếu được như vậy, chỉ dựa vào chuyện này cúng có thể khiến Lý Kỳ sứt đầu mẻ trán, nhưng Lý Kỳ đã khiến y thất vọng rồi, xét từ lời lẽ của Lý Kỳ, hắn cơ hồ xem rất nhẹ chuyện của Vương Trọng Lăng, không có ý định nhúng tay vào.

Chỉ là Tần Cối không ngờ tới, Lý Kỳ sẽ nói ra những lời này một cách thoải mái đến vậy, dẫn đến trong lúc ăn cơm, ba người ở đây chỉ nói những chuyện vặt vãnh, thiên kim nhà thượng thư nào thành hôn, rồi công tử nhà ai lại gây chuyện, đều tránh không bàn tới việc công.

- Hai vị, đi từ từ.

Sau bữa cơm, Lý Kỳ đích thân tới tận cửa tiễn Tần Cối, Trịnh Dật.

Hai người họ vừa đi khỏi, Bạch Thiển Dạ liền xuất hiện ở Túy Tiên Cư.

Lý Kỳ trông thấy Bạch Thiển Dạ, cười nói:

- Muội đến lúc nào vậy?

- Vừa tới.

- Vậy thì khéo quá, bọn họ vừa đi.

- Muội vốn tưởng còn phải đợi một lát.

Bạch Thiển Dạ cười nói:

- Không ngờ mọi người ăn xong nhanh như vậy.

Lý Kỳ đáp:

- Thật ra là vì chẳng có chuyện gì để nói, cũng chỉ để cho bọn họ có định lượng trong lòng. Để bọn họ chuẩn bị tâm lý.

Bạch Thiển Dạ cười nói:

- Huynh cũng khảng khái thật.

Lý Kỳ nói:

- Lúc nào nên giấu ta sẽ giấu, nhưng hiện giờ phải khí phách một chút, để bọn họ lấy lại hơi đã. Kỳ thực hai chiêu đó của Tần Cối khiến ta có chút đau đầu, trước mắt có lẽ bọn họ sẽ ngừng lại một chút. Xem ta ra chiêu gì, bọn họ sẽ gặp chiêu nào đối phó chiêu đó.

Dứt lời hắn lại nói:

- Muội đã ăn chưa?

Bạch Thiển Dạ đáp:

- Ăn rồi mới tới đây.

Lý Kỳ nói:

- Vậy ta tiễn muội một đoạn.

- Vâng.

Hai người không ngồi xe ngựa mà đi bộ hướng về Bạch gia.

Bạch Thiển Dạ bỗng lên tiếng:

- Huynh có nhắc đến chuyện của Vương thúc thúc với bọn họ không?

Lý Kỳ đáp:

- Có nhắc đến rồi. Vốn dĩ ta muốn khiến Tần Cối rộng lượng một chút, để Vương thúc thúc mau được thả ra, còn về quan vị thì cũng chẳng hi vọng xa vời, nhưng Tần Cối lại chối bay chối biến trách nhiệm. Ngoài miệng thì ra vẻ nói đỡ cho Vương thúc thúc, kì thực là đang ngầm ám hiệu cho ta, chuyện này ngươi đừng nhúng tay vào, còn về Trịnh Nhị, ý tứ cũng chẳng khác là mấy, hiện giờ Trịnh Dĩ Phụ còn khó bảo toàn tính mạng, y không muốn có bất cứ quan hệ gì với Bạch gia.

Bạch Thiển Dạ nói:

- Tần Cối chính là muốn mượn việc này để kéo huynh vào.

Lý Kỳ nói:

- Nếu ta muốn bảo vệ toàn vẹn cho Vương thúc thúc, thì nhất định phải can dự vào.

Bạch Thiển Dạ cười nói:

- Nhưng Tần Cối có tính thế nào cũng không ngờ được rằng, đây đều là những điễu huynh đã dự tính từ một năm về trước, thậm chí có thể nói đây đều là những việc một tay huynh sắp đặt ra.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Điều này chẳng có chút can hệ gì đến ta, chỉ có thể nói ta chưa nhắc nhở Vương thúc thúc.

Bạch Thiển Dạ nói:

- Vậy huynh tính khi nào thì cứu Vương thúc thúc ra, trước đó Vương gia chạy đôn chạy đáo tìm người giúp đỡ, nay huynh đã trở về. Dì Vương nhất định sẽ bảo Vương tỷ tỷ tới cầu xin huynh, chỉ là muội nghĩ theo tính cách của Vương tỷ tỷ, tỷ ấy sẽ không tới tìm huynh đâu.

Lý Kỳ thởi dài nói:

- Điều này ta biết chứ. Thật ra ta cũng không nghĩ nàng ấy sẽ tới tìm mình, theo tính tình của phu nhân, nếu như ta giúp nàng ấy, nàng ấy nhất định sẽ nghĩ mình nợ ta rất nhiều. Đây là thứ ta không muốn thấy.

Bạch Thiển Dạ ừ một tiếng, nói:

- Muội hiểu.

Lý Kỳ nắm lấy tay nàng, nói:

- Đợi đánh xong trận này, ta sẽ tới nhà muội, đón cả nhà muội tới ở cùng.

Bạch Thiển Dạ nhíu đôi lông mày, nói:

- Nhưng mà Bạch gia muội---.

Lý Kỳ cắt lời nàng:

- Hiện tại mọi người đã chấp nhận sự thật này, mặc dù bây giờ muội không sống cùng với ta, chẳng phải Tần Cối cũng lợi dụng Bạch gia muội để dùng chiêu rung cây dọa khỉ với ta đó sao, cho nên những điều đó không còn quan trọng nữa, phía cha vợ cứ để ta đi nói là được.

Bạch Thiển Dạ khẽ ừ một tiếng.

...

...

Vốn dĩ Lý Kỳ muốn xin nghỉ nửa tháng, nhưng Triệu Giai chỉ cho hắn nghỉ ba ngày, hiện giờ phía Nam còn nhiều chuyện cần giải quyết, hắn thân làm Nam Chinh thống soái, đương nhiên phải tự mình gánh vác trách nhiệm, nghỉ nửa tháng? Đến nghĩ cũng đừng có nghĩ đến.

Không còn cách nào khác, thấy Triệu Giai cứng rắn như vậy, Lý Kỳ cũng đành chấp nhận, trong vòng ba ngày, hắn không ra khỏi cửa, cũng chẳng tiếp khách, cả ngày ở cùng với các thê thiếp, trong lúc bận tối tăm mặt mũi khó mà có lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi thế này.

Cho đến tận sớm ngày thứ tư, cuối cùng Lý Kỳ cũng ra khỏi cửa.

Đến trước đại điện, không còn nghi ngờ gì, hắn lại là người cuối cùng tới, đây là thói quen đã hình thành từ khi đi làm trước đây, không đến giây cuối cùng, hắn kiên quyết không quẹt thẻ, mặc dù có đến sớm cũng nhất định phải đứng ngoài đi dạo một vòng, mua bánh bao gì đó.

Lý Kỳ vừa tới, không ít quan viên đều tiến đến hành lễ.

Nhưng phần lớn các quan lại đều lóe lên vẻ mặt hưng phấn, hôm nay ba vị lão đại cuối cùng đều đến rồi, buổi triều sớm nay nhất định sẽ vô cùng sinh động thú vị.

Lý Kỳ và mấy đồng sự hàn huyên một hồi, bỗng trông thấy Lý Cương, nói:

- Lý thượng thư, có thể nói chuyện với ngươi một lát được không?

Lý Cương sửng sốt đáp:

- Đương nhiên.

Hai người cùng đi sang một phía, Lý Kỳ nói ngay vào điểm chính:

- Lý thượng thư, Vương thúc thúc có phải hiện giờ đang ở Đại Lý Tự?

Lý Cương gật đầu.

Lý Kỳ nói:

- Ngươi cũng biết ta và Vương thúc thúc có chút giao tình, hiện giờ ta đã trở về, cho nên ta muốn đi gặp thúc ấy một lần.

Lý Cương chau mày nói:

- Xu Mật Sứ, người hẳn phải biết hữu tướng vẫn đang trong thời gian thẩm tra---

Lý Kỳ không đợi ông ta nói hết, cắt lời:

- Điều này ta biết, nếu như Lý thượng thư cảm thấy khó xử…, thì ta đi làm phiền hoàng thượng vậy.

Lý Cương biết hôm nay Lý Kỳ chiến thắng trở về, yêu cầu nhỏ nhoi đó, Triệu Giai nhất định sẽ bằng lòng, trong lòng nghĩ, nếu hắn muốn gặp, chắc chắn ta cũng không ngăn cản được, nếu để hắn đi gặp hoàng thượng, nói không chừng hắn còn sẽ nhúng tay vào chuyện của Hình bộ, việc gì phải thêm 1 bước đó vào. Cân nhắc một hồi, ông ta mới lên tiếng:

- Vậy thì không cần đâu, nếu Xu Mật Sứ chỉ muốn tới thăm hỏi hữu tướng, thì tất nhiên là được.

Hàm ý là ngươi có thể tới thăm, nhưng không thể nhúng tay vào chuyện của Hình bộ.

Lý Kỳ cũng chẳng tính toán đến việc can dự vào, cười ha ha nói:

- Điều đó là dĩ nhiên, đám nước đục này ta chẳng muốn động vào.

Lý Cương nói:

- Chẳng hay Xu Mật Sứ dự định khi nào đi?

Lý Kỳ đáp:

- Vậy thì ngày mai đi.

Lý Cương gật đầu nói:

- Được, ngày mai ta sẽ ở Hình bộ đợi Xu Mật Sứ đại giá.

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Cái này là không cần thiết, khiếm tốn rồi, khiêm tốn rồi.

Hai người tùy tiện hàn huyên mấy câu, Triệu Giai đã tới rồi, tên Triệu Giai này cũng tích cực lên triều ghê, có những lúc y còn tới sớm hơn cả quần thần, mặc dù những người tới sau không bị coi là trễ giờ, nhưng cũng đem đến cho các đại thần không ít áp lực, mỗi sáng sớm đều phải vội vã vào cung, sợ mình sẽ chậm hơn hoàng thượng.

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế

- Các ái khanh bình thân.

Vào đại điện, vẫn là một câu nói dập khuôn sáo rỗng.

Sau khi quần thần trở về chỗ, Triệu Giai ngồi trên ghế rồng, nói:

- Mấy ngày trước đại quân ta đã nam chinh trở về, nhưng chư vị ái khanh tuyệt đối không được nghĩ đến việc thả lỏng, điều khó khăn thực sự bây giờ mới bắt đầu, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm. Ví dụ như, làm sao để quản lý hai quận Nam Ngô, Đại Lý cho tốt? Không biết các vị ái khanh nghĩ sao về chuyện này?

Tần Cối lập tức đứng ra nói:

- Khởi bẩm hoàng thượng, thần có bản thượng tấu.

Triệu Giai cười nói:

- Mời ái khanh nói.

Tần Cối đáp:

- Trong binh pháp có nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, đối với việc chính trị cũng như vậy, muốn quản lý tốt được hai quận Nam Ngô, Đại Lý, trước tiên triều đình phải hiểu rõ dân tình bản địa, mới có thể bốc thuốc đúng bệnh.

Triệu Giai gật đầu nói:

- Khanh nói có lý.

Tần Cối tiếp tục:

- Hơn nữa trước đây triều đình ta không quan tâm quản lý khu vực Lĩnh Nam, tạo nên việc các đại thổ ty địa phương đều tự ý làm theo ý mình, không đồng nhất với triều đình. Cho nên vi thần cho rằng việc cấp bách nhất hiện giờ là thiết lập nên một giám sát sứ ở các châu ấp, phái một Án sát sứ từ kinh thành đi, điều tra tình hình địa phương, cũng có thể truyền đạt chỉ thị của triều đình tới cho các quan viên vùng đó, tăng cường sự quản lý với nơi đó.

Y chưa nói hết lời, Bạch Thiển Dạ đã đứng ra nói:

- Vi thần thấy việc này không ổn.

Tần Cối hơi nhíu mày, ánh mắt hướng nhìn Lý Kỳ, thế nhưng, Lý Kỳ lại cúi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Triệu Giai nói:

- Không biết Bạch ái khanh có ý kiến gì?

Bạch Thiển Dạ đáp:

- Quyền lực của Án sát sứ có thể rất lớn cũng có thể rất nhỏ, quyền lực lớn sẽ chèn ép cả chính quyền nơi đó, khiến cho chủ nhân vùng đó mất hết quyền lực, quyền lực nhỏ thì chẳng có tác dụng gì, hiện giờ Nam Ngô, Đại Lý vừa mới quy thuận Đại Tống ta, phải dùng cho cẩn thận. Lúc trước triều đình đã đồng ý để Trấn Nam Vương toàn quyền quản lý 2 quận Đại Lý, Nam Ngô, nếu triều đình lập tức phái Án sát sứ đi, sẽ dẫn đến việc phản tác dụng, thần cho rằng triều đình dùng người không nên hoài nghi, hoài nghi thì không nên dùng. Hơn nữa, triều đình còn phải suy xét đến ý nghĩ của các nước chung quanh, thu phục Nam Ngô, là một nghĩa cử chính nghĩa. Nhưng đối với Đại Lý, triều đình phải đối đãi thật thận trọng, mà Đoàn Chính Nghiêm chính là một quân cờ của triều đình, nhất định phải đối xử đủ lễ nghĩa với bọn họ, dùng mồm miệng của bọn họ để nói với các nước xung quanh, là ông ta tự nguyện quy thuận Đại Tống ta, chứ không phải là Đại Tống ta nuốt gọn lấy Đại Lý.

Triệu Giai liên tục gật đầu nói:

- Bạch Ái Khanh nói có lý, điều này triều đình không thể không thận trọng suy xét, nếu như sử dụng sai cách, có lẽ sẽ tạo ra ảnh hưởng vô cùng xấu. Nhưng lời của Tần ái khanh cũng có lý, mặc dù triều đình đã quyết định để Trấn Nam Vương quản lý hai quận, nhưng triều đình nhất định phải tăng cường khống chế đối với hai quận này, nhưng lại không được làm quá. Triều đình cuối cùng nên dùng loại phương pháp nào để quản lý Đại Lý, hai quận Nam Ngô,các vị nghĩ ra phương pháp gì đừng ngại cứ nói.

Quần thần bắt đầu bảy tỏ ý kiến, mồm năm miệng mười vô cùng náo nhiệt.

Nhưng Triệu Giai cảm thấy hoặc là đã can thiệp quá đáng hoặc là không có ảnh hưởng gì, ánh mắt liếc nhìn về phía Lý Kỳ, thấy hắn đang đứng cúi đầu, giống như đang ngủ gật, trong lòng vô cùng khó chịu, trẫm bảo ngươi lên triều, chính là vì chuyện này, nhưng khi nói tới chuyện này thì ngươi lại trốn vào một góc ngủ gật, sao lại có cái lý lẽ này, trẫm đây không để ngươi toại nguyện. Hắn ho khẽ một tiếng, cao giọng nói:

- Xu Mật Sứ đâu?

Mẹ kiếp! Ông đây một người sống đứng sờ sờ ở đây, mắt ngươi không nhìn thấy à? Lý Kỳ đứng ra nói:

- Thần có mặt.

Triệu Giai nói:

- Ngươi thân là Nam Chinh thống soái, hơn nữa lại cai trị Thanh Long phủ được một thời gian, trẫm thấy cả triều đình không ai là am hiểu tình hình hai quận Đại Lý, Nam Ngô hơn nhà ngươi, còn nữa lần này ngươi xuất chinh ắt hẳn đã gặp được nhiều chuyện thú vị, sao không kể cho trẫm và các ái khanh nghe một chút đi.

- Vâng.

Lý Kỳ cúi đầu tuân mệnh, lại nghĩ ngợi một hồi mới ngẩng đầu lên nói:

- Phải rồi, nếu hoàng thượng muốn hỏi những chuyện thú vị, thần đã gặp được một chuyện khá thú vị, tin rằng các vị nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú, bởi vì đây là một câu chuyện có liên quan đến chuyện thông dâm.