Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1627-1




- Cười đã chưa?

Nha Nội không vui rồi, ánh mắt u oán kia đủ để giết hết thảy.

Nhưng mà lần này, cũng không chỉ có Nha Nội không vui, bởi vì tứ tiểu công tử đều ở trong đó, một tiếng cười thình lình vang lên này của Lý Kỳ, làm cho bọn họ có kiểu cảm giác bị người cưỡng hiếp.

Không hay, chỗ này đều là người của bọn hắn, ta cũng không thể quá kiêu ngạo được. Lý Kỳ lập tức tỉnh ngộ lại, vội hỏi:

- Xin… xin lỗi, chỉ là ta cảm thấy vô cùng vô cùng bất ngờ.

- Ngươi lừa ai.

Tứ tiểu công tử đồng thời nhìn Lý Kỳ vẻ khó chịu.

Tứ tiểu công tử này hợp thể, Lý Kỳ như vác cả ngọn núi trên lưng, mồ hôi tuôn ra.

Tần phu nhân ngồi một bên mím môi cười, trong lòng hơi vui vẻ một phen.

- Ta xem kỹ rồi nói, được chưa.

Nếu một mình Cao Nha Nội ở đây, thì cũng dễ lừa được, nhưng tứ tiểu công tử đều ở đây thì rất khó lừa. Bởi vì tứ tiểu công tử cái gì cũng tinh thông, Phàn Thiếu Bạch là cao thủ buôn bán, Sài Thông gia thế hiển hách, về mặt chính trị cũng hết sức tinh thông, Nha Nội và Tiểu Cửu cũng không cần nói, ngoại trừ chuyện đứng đắn ra, cái gì bọn họ cũng tinh thông. Lý Kỳ đành phải nói sang chuyện khác, giả vờ giả vịt xem lại, nhưng xem được một chút hắn đột nhiên rơi vào trầm mặc.

Qua một lát, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc nói:

- Các ngươi muốn mở công ty giải trí?

- Công ty giải trí?

Cao Nha Nội trước sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu nói:

- Đúng đúng đúng, chính là công ty giải trí, thế nào, cái này được chứ.

Hoàng Trạch đột nhiên nói:

- Nha Nội, nhưng ngươi đừng quên, việc này là phó viện trưởng nghĩ ra đầu tiên đấy.

Cao Nha Nội ay một tiếng, nói:

- Lý Kỳ chỉ là nghĩ một phần đầu, còn cụ thể đều là chúng ta nghĩ ra.

Lý Kỳ không để ý đến thằng nhãi này, đưa mắt nhìn về phía Hoàng Trạch, nói:

- Hoàng Trạch, đây là điều ngươi nghĩ à?

Hoàng Trạch gật đầu nói:

- Nhớ lúc trước khi phó viện trưởng giúp Nha Nội bọn họ diễn kịch, từng tổ chức thành một đoàn đội, các ti kỳ chức. Điều này khiến học trò nghĩ tới kỳ thật đây hoàn toàn hình thành một ngành nghề mới mẻ độc đáo. Tuy rằng lần trước khi Nha Nội bọn họ biểu diễn Xạ Điêu Anh Hùng Truyện ở Tướng Quốc Tự, học trò cũng không ở đó, nhưng học trò cũng biết được từ miệng của người ngoài là lúc ấy vô cùng chấn động, bởi vậy có thể thấy, kiểu phương thức biểu diễn mới mẻ là tuyệt đối có thể có lợi.

Cao Nha Nội nói:

- Đâu chỉ vô cùng chấn động, đó là tương đương chấn động a!

Toát mồ hôi!©¸®! Ngươi thằng nhãi này là phụ thể Tống Đan Đan à! Lý Kỳ kinh ngạc nhìn tên ngốc.

Phàn Thiếu Bạch tiếp tục nói:

- Còn nữa, hiện giờ ca kỹ đều là đông một chỗ, tây một chỗ, đều có là mỹ mạo và tiếng ca. Nhưng mà, có thể là ca kỹ danh chấn kinh thành, từ trước đến giờ, cũng chỉ có mấy người từng làm được như vậy, đó cũng không phải nói các ca kỹ còn lại không đủ cố gắng, mà là bọn họ không có được sự ủng hộ đầy đủ, hơn nữa trên đời này lại không thể thiếu ca kỹ, nếu chúng ta có thể chỉnh hợp hết thảy, bồi dưỡng được nhiều ca kỹ ưu tú, ngành nghề nhất định có thể kiếm tiền.

Hoàng Trạch bổ sung:

- Kỳ thật những nữ nhân kia hơn phân nửa đều là vì cuộc sống bức bách, rơi vào đường cùng, cho nên mới lưu lạc phong trần, nhưng mà trong nghề này, còn phải có dung mạo đẹp, giọng ca hay, đây cũng là nguyên nhân hạn chế số lượng ca kỹ hàng đầu. Nếu chúng ta có thể hình thành nhành công nghiệp này, trong vô hình trung đề cao địa vị của ca kỹ, như vậy thì chúng ta còn có thể có được nhiều danh kỹ ưu tú hơn.

Bốp bốp bốp!

Cao Nha Nội vỗ tay nói:

- Nói rất hay, nói thật sự là quá hay. Làm ăn kiếm tiền như vậy, không có lý Lý Kỳ sẽ không làm, ký tên đi, ký tên đi.

Không hổ là môn sinh đắc ý của ta, thậm chí ngay cả công ty giải trí cũng nghĩ ra được. Lý Kỳ hơi liếc mắt nhìn Cao Nha Nội, nhưng trầm ngâm không nói, nhưng Tần phu nhân cũng nhịn không được, cau mày nói:

- Đúng là hữu kỳ sư tất hữu kỳ đồ, các ngươi biết rõ ca kỹ thân thế nghèo khổ, những vẫn coi bọn họ là hàng hóa bình thường, thật sự là buồn cười, trên đời này có bao nhiêu việc làm ăn kiếm tiền, sao các ngươi cứ phải đặt ánh mắt ở trên này.

Hoàng Trạch nghe được sửng sốt, mặt lộ vẻ xấu hổ.

Mây tên đáng chết các ngươi này. Ngươi muốn nói chuyện này thì lén lén lút lút nói với ta là được rồi, ngươi nói với ta ngay trước mặt phu nhân mặt, đây không phải cố ý để cho ta khó xử à. Lý Kỳ vỗ bàn một cái, bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào Hoàng Trạch nói:

- Ngươi có nghe thấy không, có nghe thấy không, ta dạy ngươi lợi dụng nữ nhân để kiếm tiền khi nào, sau này ở trước mặt ta chớ tự xưng học trò nữa, biết chút công phu mèo cào đã muốn làm ông trùm giải trí, đúng là không biết trời cao đất dày, Thái Sư Học Viện ta đều bị ngươi làm mất mặt hết rồi.

Hoàng Trạch sợ hãi không ngừng nói:

- Học trò sai rồi, học trò sai rồi, kính xin phó viện trưởng tha cho học trò một lần.

Thái Thao đột nhiên nói:

- Ay, Lý Kỳ, giọng điệu của ngươi cũng quá nặng rồi, Hoàng Trạch cũng không tệ lắm, hôm nay y đến, chắc lại đem tiền y kiếm được trong năm nay đến quyên cho Thái Sư Học Viện, đây đã là năm thứ hai liên tiếp rồi.

- Vậy sao?

- Ừ.

- Vậy cũng không tệ lắm.

Lý Kỳ sắc mặt thoáng hòa hoãn một chút.

Cao Nha Nội đĩnh đạc nói:

- Hoàng Trạch, có bổn Nha Nội ở đây, ngươi sợ hắn làm gì.

Lý Kỳ hừ nói:

- Tên không biết tôn sư trọng đạo ngươi đi qua một bên chơi.

Cao Nha Nội vội la lên:

- Lý Kỳ, có phải ngươi điên rồi hay không, mối làm ăn này chắc chắn kiếm được tiền a.

Kiếm tiền cái gì, ngươi mở công ty này rõ ràng chỉ là dùng để quy tắc ngầm thôi, thật coi ta là chim non rồi, lúc lão tử dùng quy tắc ngầm, ngươi vẫn còn đang nghịch bùn. Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ tên dở hơi này một phen.

Tần phu nhân lời lẽ chính nghĩa nói:

- Nha Nội, ngươi đừng hao tâm tốn sức nữa, việc này Túy Tiên Cư chúng ta tuyệt sẽ không tham dự đâu.

Tần phu nhân này vừa mở miệng, tứ tiểu công tử cũng không tiện lên tiếng nữa, đành phải nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ lại nhìn hợp đồng, bản hợp đồng này thật ra là Nha Nội bọn họ muốn cùng Thái Sư Học Viện ký hợp đồng hợp tác, bao toàn bộ học sinh học viện nghệ thuật của Thái Sư Học Viện, dùng tiền vàng để trao đổi. Nhưng mà ở phía dưới hợp đồng, không chỉ có đại danh của tứ tiểu công tử, còn có tên của Chu Hoa, Từ Phi.