Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1659-1




Triệu Giai nói xong thì bỏ đi, để lại đám người Lý Kỳ ngơ ngác nhìn nhau, không khí vô cùng quỷ dị.

Trận chiến này không có thắng bại, chỉ có người thắng, người thắng chính là Triệu Giai.

Ý của Triệu Giai vô cùng rõ ràng, chính là đánh mỗi người năm mươi đại bản. Y không phản đối sự quật khởi của các học phái khác, nhưng cũng bày tỏ vô cùng rõ ràng rằng Nho học là chính thống. Có điều, cái mà y yêu cầu chính là định nghĩa mới lại Nho học, bao gồm cả các học phái khác, cho dù là học phái nào đều không thể ngăn cản chính sách tương lai của triều đình.

Chính sách gì?

Chính sách khuếch trương. Thật ra ngoại trừ Pháp gia ra, cho dù là Nho học, hay là Mặc học, đều không đề xướng chính sách khuếch trương, nhưng vấn đề là Triệu Giai vì khuếch trương mà thành lập Bộ Tổng Tham Mưu, có thể thấy dã tâm lớn đến thế nào, bất cứ thứ gì đều phải nhường đường cho việc này, tư tưởng cũng phải như vậy.

Nếu không thay đổi loại tư tưởng gần như "không tấn công", vậy thì chính sách khuếch trương sau này nhất định sẽ bị quấy nhiễu nhiều lần. Nếu dân chúng, quần thần đều không muốn đánh trận này, vậy thì trận này rất khó duy trì lâu dài.

Cho nên, nhất định phải thay đổi tư tưởng này.

Lý Kỳ đề xuất cải cách khoa cử, theo đuổi giải phóng khoa học, thúc đẩy khoa học kỹ thuật phát triển.

Tần Cối phản đối cải cách, là vì bảo vệ địa vị chính trị tương lai của mình.

Song, mục đích của hai người bọn họ đều không đi cùng hướng với Triệu Giai, trong lòng Triệu Giai lại là Đại Tống càng rộng lớn hơn.

Lúc trước hai người Lý Kỳ, Tần Cối tranh tranh đấu đấu trên triều, thật ra Triệu Giai trong lòng biết rõ, nhưng y thủy chung giữ trái tim bình tĩnh. Các ngươi tranh thứ của các ngươi, chỉ cần các ngươi có thể thuyết phục được ta bằng thứ hữu dụng, thì ta đồng ý. Cho nên thứ mà Triệu Giai nhắm vào vô cùng đơn giản, chính là ý kiến của các ngươi có hữu dụng hay không. Còn chuyện hai người cãi thế nào, ầm ĩ thế nào, thứ bị tổn hại chỉ là lợi ích của các ngươi, ta ngồi đó ngư ông đắc lợi.

Lợi ích của Đại Tống mới là thứ chí cao vô thượng, vì nó mà tổn hại lợi ích cá nhân của các ngươi, cho dù là bên nào cũng không sao cả.

Ví dụ như, Lập Pháp Viện mà Lý Kỳ đề xuất, cải cách Võ Học mà Tần Cối nêu ra, những thứ này đều là thứ vô cùng hữu ích, Triệu Giai đương nhiên đồng ý, còn chuyện giữa các ngươi ai thắng ai thua, không chút quan hệ tới y.

Nói một cách đơn giản, Triệu Giai nhìn việc không nhìn người.

Nhưng lần này lại khác. Cải cách tư tưởng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự thống trị của đế vương, mà Lý Kỳ, Tần Cối lại là hai nhân vật rất có sức ảnh hưởng, lời nói của bọn họ vô cùng có sức thúc đẩy. Hơn nữa hai người không chỉ tranh đấu trên triều đình, mà còn kéo theo cả Tuần san Đại Tống Thời đại và Nho báo, diện tích bao quát rất rộng, lỡ như ai đi sai một bước, vậy thì sẽ gây ra ảnh hưởng vô cùng lớn đối với đế vương.

Cho nên, lần này Triệu Giai cảm thấy bản thân phải đứng ra, thi hành trừng phạt, để Lý Kỳ và Tần Cối hiểu rõ, thiên hạ này là do y định đoạt, không phải là các ngươi. Lúc trước ta không nói, là vì không cần thiết, chứ không phải không có năng lực, nếu các ngươi khiến ta khó xử, các ngươi đều sẽ không dễ sống.

Về chuyện cải cách học phái, quần thần nhất định phải thống nhất ý kiến, do vậy lần này Triệu Giai phá lệ nói cho bọn họ biết toàn bộ suy nghĩ trong lòng của mình, mục đích chính là thống nhất phương châm chiến lược, để có thể thực thi cải cách thật tốt.

Đương nhiên, cũng để lại một nhiệm vụ vô cùng gian khổ cho bọn họ.

Thật ra cải cách về tư tưởng là việc đế vương phải làm. Từ xưa đến nay, mỗi một minh quân đều cải cách tư tưởng, đặc biệt là Hoàng đế khai quốc, trước nay chưa từng có ngoại lệ, bởi vì tình hình của mỗi một quốc gia không giống nhau, Triệu Giai bây giờ cũng giống như vậy. Y muốn thay đổi hoàn toàn diện mạo trước kia của Đại Tống, vậy thì phải cải cách tư tưởng, đây là nước cờ cần phải đi.

Trịnh Dật nhìn bóng lưng Triệu Giai rời đi, buồn bực nói: - Lần này thật sự liên lụy người vô tôi mà!

Lý Kỳ nói: - Ngươi nói ngươi sao?

- Chẳng lẽ không phải vậy sao.

Trịnh Dật tức giận nói: - Trong lịch sử, phàm là những thứ liên quan đến cải cách này, có mấy người có được kết cục tốt chứ. Thương Ưởng, Lý Tư? Hay là Vương An Thạch, Tư Mã Quang? Nếu làm không tốt thì chúng ta sẽ thành tội nhân thiên cổ.

Tần Cối khẽ cười nói: - Tam Ti Sứ không cần phiền não, thời kỳ khó khăn nhất, chúng ta chẳng phải cũng trôi qua bình yên đó sao, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, việc này tuyệt đối không làm khó được chúng ta.

Thời kỳ khó khăn nhất mà y nói, chính là lúc Triệu Giai vừa mới kế vị, như thế mới là cẩn thận dè dặt.

Lý Kỳ nói: - Thật ra chúng ta chỉ là một đám thợ thủ công, Hoàng thượng sẽ đích thân giám sát, không phải chúng ta nói cái gì thì là cái đó, đến cuối cùng phải do Hoàng thượng đánh nhịp quyết định, cho nên sẽ không xuất hiện bất cứ sai lầm gì, đương nhiên, sai lầm này là thứ mà Hoàng thượng cho rằng không sai.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn cũng biết, quan trọng là có thể thực thi một cách tốt đẹp hay không, nếu thất bại thì chắc chắn sẽ có người đứng ra gánh vác đó.

Trịnh Dật thở dài, nói: - Vậy bây giờ chúng ta làm gì?

Lý Kỳ vác cây búa lên người, nói: - Về nhà, thật là mệt chết ta, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cáo từ.

Hắn nói rồi cũng nhanh chóng rời đi.

Phủ Xu Mật Sứ.

Ba người Thái Kinh, Vương Trọng Lăng, Bạch Thì Trung nghe tin chạy đến, sắc mặt ai cũng u sầu ngồi ở hậu đường.

Ba người họ giống như là đoàn mưu sĩ của Lý Kỳ, chuyện lớn như vậy Lý Kỳ đương nhiên sẽ nói cho bọn họ biết.

- Ôi!

Thái Kinh thở dài một hơi, mây đen đầy mặt nói: - Tuy rằng triều ta cải cách nhiều không kể xiết, về mặt Nho học cũng nhiều lần thay đổi, nhưng đó đều là những mặt rất nhỏ, không ngờ Hoàng thượng lại muốn xây dựng một tư tưởng mới, việc này, việc này không phải là chuyện nhỏ nha.

Nói tới đây, lão ta đột nhiên xoay chuyển lời nói: - Có điều, từ xưa đến nay, trước thời thịnh thế nhất định sẽ xảy ra cải cách tư tưởng, người thành công là minh quân, kẻ thất bại là hôn quân. Lão phu cũng không biết việc này suy cho cùng là đúng hay sai.

Vương Trọng Lăng nghe được thì buồn bực không thôi, nói: - Lý Kỳ, hôm nay Hoàng thượng đã tỏ thái độ rồi, vậy những gì ngươi nói trước đó rốt cuộc là làm được hay không đây. Chúng ta chỉ có mấy cái miệng mà thôi, trong lòng người khác đang nghĩ gì, chúng ta căn bản không thể khống chế được. Mặc sinh trong thiên hạ nhiều như vậy, lỡ như không khống chế được, vậy tội này có thể lớn cũng có thể nhỏ đó.

Về mặt này, người buồn bực nhất e rằng là ông ấy. Bây giờ ông ấy đã làm chưởng môn nhân của Mặc học, chỉ cần là chuyện liên quan đến Mặc học, thì ít nhiều gì cũng sẽ dính dáng đến ông ấy.

Bạch Thì Trung thì lắc đầu nói: - Sớm biết như vậy thì lúc trước không đồng ý nghĩ những thứ này.