Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1661-2




Ngược lại Mã Kiều ồ một tiếng thật dài, nói: - Ta nhớ ra rồi, hôm đó trước cửa phủ đệ của Thái Du từng gặp ông một lần.

- Trí nhớ của vị tiểu ca này thật tốt.

Mã Kiều khẽ cười, vuốt chòm râu dài trước trán kia.

Làm ơn, việc này có gì đáng kiêu ngạo à? Lý Kỳ cũng nhớ tới, cười hỏi: - Sao ông lại đổi thành bán mía rồi?

Ông lão kia nói: - Việc nay ít nhiều cũng nhờ long ân cuồn cuộn của Hoàng thượng. Khi Hoàng thượng kế vị, tiểu lão nhi cũng có được một ít đất đai, sau đó đổi sang trồng mía. Tiểu lão nhi còn có chút mua bán qua lại với Túy Tiên Cư của Xu Mật Sứ. Mía của tiểu lão nhi đều bán cho Túy Tiên Cư ủ rượu.

Lý Kỳ cười nói: - Một khi đã như vậy, vậy hẳn là ông nên hưởng phúc, sao còn gánh hàng buôn bán chứ.

Ông lão cười thật thà nói: - Tiểu lão nhi đã quen bận rộn, không ra ngoài bán cái gì đó thì không biết nên làm cái gì nữa.

Đây chính là tinh thần của dân tộc Hoa Hạ nha!

Lý Kỳ gật đầu, nói:

- Được rồi, hôm nay gặp lại, đó chính là duyên phận, nhất định phải cổ vũ. Số mía này của ông ta mua hết. Hắn nói rồi cho tay vào ngực, sắc mặt lập tức ngưng đọng.

Mã Kiều khẽ nho hai tiếng, Lý Kỳ biết là y cũng không mang theo tiền. Chủ tớ hai người đã hình thành sự ăn ý, có thể thấy bọn họ không thích mang theo tiền thế nào nha!

Hay là tiền bây giờ quá nặng, bọn họ đều quen ăn mặc nhẹ nhàng ra trận rồi.

Ông lão kia đã có kinh nghiệm, hơi sửng sốt, vội nói: - Có thể có duyên với Xu Mật Sứ, chính là tạo hóa của tiểu lão nhi. Mía này coi như là tiểu lão nhi mời Xu Mật Sứ ăn.

Xấu hổ nha!

Lý Kỳ gãi đầu nói: - Như vậy đi, ta lấy một bó, ông cầm bó còn lại đến Túy Tiên Cư, giao cho Ngô chưởng quỹ, bảo ông ấy đưa cho người hầu của Túy Tiên Cư ăn, nói là ta mời. À, ông nói cho Ngô chưởng quỹ biết, nói ông là khách nhân của ta.

- Như vậy sao được chứ.

- Không có gì là không được cả, Mã Kiều, làm việc.

- Làm việc gì?

- Vác mía nha.

-!

Mã Kiều buồn bực đi đến, chân trái quét ngang, hai tay cũng không nhúc nhích, bó mía kia đã vững vàng rơi xuống vai y, vẫn duy trì được phong phạm cao thủ hai tay khoanh trước ngực.

Oa! Việc này mà cũng phải thể hiện, cũng không biết là ngươi giả vờ lợi hại, hay là Sài Thông. Lý Kỳ buồn rầu lắc đầu, sau đó nói với ông lão kia: - Ông đi mau đi, đây là mệnh lệnh. À, phải chuyển lại chính xác không sai lời của ta đến tai của Ngô chưởng quỹ.

- Dạ dạ dạ, tiểu nhân đi ngay.

Ông lão kia vừa nghe lệnh, liền vội vàng vác bó mía còn lại lên, đi về phía Túy Tiên Cư nhanh như bay.

Lý Kỳ cười ha ha, lại câm nín mà liếc Mã Kiều, nói: - Đi thôi, cao thủ. Ta nói này Mã Kiều, ngươi có cần phải làm vậy không?

- Đương nhiên.

Mã Kiều nghiêm túc nói: - Nếu ta cũng giống như ông ấy thì chẳng phải ta đã trở thành người bán mía rồi sao.

- Nhưng ngươi như vậy giống như là làm tạp kỹ vậy, có thể sẽ thu hút ánh mắt của nhiều người hơn nữa.

- Vậy sao?

- Ừ.

Mã Kiều ngoan ngoãn đưa tay đỡ lấy bó mía, ra sức che lấy khuôn mặt của mình.

Lý Kỳ ha ha nói: - Mã Kiều, thật ra cao thủ giống như ngươi, đi trên đường nhất định là vạn người nhìn ngó, che lại vô dụng thôi, ai bảo ngươi ưu tú như vậy.

- Nói có lý, vậy ta nên làm sao mới được đây.

Mã Kiều than khổ một tiếng.

Chỉ chốc lát sau, hai người đi đến Vương phủ. Vương phu nhân nghe thế Lý Kỳ đến nhà, đích thân ra cửa nghênh đón, đủ nể mặt Lý Kỳ rồi.

Lý Kỳ ha ha nói: - Vương di, Lý Kỳ mạo muội bái phỏng, nếu có chỗ mạo phạm, kính xin lượng thứ, chút lòng thành không thay được sự tôn kính.

Mã Kiều lập tức đưa mía qua, trong lòng y vô cùng hiếu kỳ, lễ vật khó coi như vậy, Lý Kỳ sao lại tặng được. Nếu ai mà bảo y tặng một bó mía cho Lỗ Mỹ Mỹ, vậy y thật sự sẽ giết chết người đó.

Vương phu nhân nhìn mía, vẫn hơn sững sờ, thầm nghĩ, tiểu tử này thật sự là danh bất hư truyền, tặng lễ vật cũng kỳ lạ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn khách khí nói:

- Lý Kỳ, con nói vậy là khách khí rồi. Con có thể đến, Vương di đã rất vui mừng, còn mang theo lễ vật gì nữa chứ, sau này đừng như thế nữa.

- Dạ dạ dạ.

Lý Kỳ gật đầu, nhưng lần sau đến, hắn nhất định sẽ mang theo lễ vật, không thể nào tay không tới nhà được!

Đi vào tiền sảnh, Lý Kỳ cười hỏi: - Vương thúc thúc không có ở nhà sao? Trong lòng lại nghĩ, nếu ở nhà thì hôm nay thật sự hôm nay không nên ra khỏi cửa.

Vương phu nhân thở dài nói:

- Từ khi ông ấy đến Học viện Thái Sư thì mấy ngày gần như không về nhà, có khi ngay cả buổi tối cũng không về ngủ nữa.

Lý Kỳ vội nói: - Việc này không được, sức khỏe mới là tiền vốn của sự nghiệp, lát nữa con đi nói với Vương thúc thúc, bảo thúc ấy chú ý nghỉ ngơi.

Người thông minh nha! Vương phu nhân chỉ tùy tiện nói vậy, Lý Kỳ lập tức có thể hiểu được ý của bà ấy, không khỏi mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ, hắn hẳn là biết lúc này Vương Trọng Lăng đang ở Học viện Thái Sư, vậy sao hắn lại đến đây, nghĩ đến đây, bà ấy nói: - À, Tam nương đang ở trong phòng, ta bảo người gọi nó ra.

Người thông minh nha! Trong lòng Lý Kỳ khen một câu có qua có lại mới toại lòng nhau, ngoài miệng lại cười ha ha nói: - Không cần phiền phức

Hắn còn chưa nói hết thì Vương phu nhân lập tức nói: - Cũng thế thôi, lão thân ở đây chộn rộn làm gì, con coi đây là nhà thì được rồi. Lão thân đi sai người làm chút thức ăn, hôm nay con nên ở lại đây ăn cơm. Lần trước con đi rồi, Vương thúc thúc lại tiếc hận mà nhắc con một hồi.

Người thông minh trong người thông minh nha! Lý Kỳ cũng không phải là một người khách khí, ha ha nói: - Vậy quấy rầy rồi.

- Được rồi, con cứ tự nhiên, lão thân không bồi được.

Ta rất tự nhiên đó. Trong lòng Lý Kỳ vui mừng, đợi cho Vương phu nhân đi rồi, hắn lập tức ra khỏi tiền sảnh, đi thẳng đến khuê phòng của Tần phu nhân. Cảnh vật trong Vương phủ này, hắn đã quen thuộc từ sớm rồi.

Đi đến trước cửa của Tần phu nhân, vừa hay nhìn thấy hộ vệ Tiểu Đào đang đi từ trong ra. Tiểu Đào đột nhiên nhìn thấy Lý Kỳ, bất giác cả kinh, đang định kêu lên thì Lý Kỳ nhanh chóng ra hiệu im lặng, vươn tay chỉ chỉ vào trong phòng.

Tiểu Đào sửng sốt, lập tức phản ứng lại, gật đầu mấy cái.

Lý Kỳ lại phất tay ra phía sau.

Tiểu Đào lại gật đầu, khẽ thi lễ với Lý Kỳ, Mã Kiều, sau đó rời đi.

Không ngờ Tiểu Đào lại nghe lời như vậy, xem ra nàng ấy cũng muốn thoát khỏi Tần phu nhân sớm chút, nhanh chóng lao vào lòng Tiểu Lục Tử. Trong lòng Lý Kỳ vô cùng tà ác mà nghĩ, sau đó lại nhỏ giọng nói với Mã Kiều: - Ngươi đi tìm Mỹ Mỹ đi.

Vừa nói ra lời, Lý Kỳ chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh quét qua mặt đau nhức, tình huống khỉ gió. Đợi khi hắn tỉnh táo lại, Mã Kiều đã chẳng biết đi đâu rồi, trong lòng thầm than một tiếng, đi thì đi đi, cần gì thổi tung kiểu tóc của ta chứ.

Hơi sửa sang lại một tí, hắn bước nhanh vào, lập tức biến thành bước chân của mèo, lặng lẽ lẻn vào trong phòng, chỉ thấy Tần phu nhân đang ngồi trước bàn đọc sách, nhưng lại nhíu chặt chân mày, còn dùng ngón tay khẽ gõ cái trán.

Kinh phật không phải là khiến lòng người thoải mái sao, sao lại làm cho chân mày cau có. Chẳng lẽ phu nhân xem đến tẩu hỏa nhập ma, không được, ta phải xả thân cứu mỹ nhân, lợi dụng Ngự nữ tâm kinh giúp nàng mới được. Lý Kỳ lặng lẽ đi đến phía sau Tần phu nhân, thò đầu nhìn qua, đột nhiên biến sắc, hoảng sợ nói: - Cái gì? Lại là Khổng Tử?