Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1696-2




Đây là ưu thế của ngựa, quân Kim một người có ba con ngựa, quân Tống n người mới có một con ngựa, hơn nữa còn có rất nhiều vũ khí hạng nặng, đội quân duy nhất khắc chế được quân Kim là bộ binh hạng nặng cũng chậm muốn chết, nếu chiến tranh trận địa thì quân Tống còn có thể liều chết đánh một trận, nếu như đánh du kích, vậy thì quân Tống nhất định là không thể thắng được đấy.

Địa khu Yến Vân cũng không nhỏ, quân Tống căn bản không thể tập trung binh lực giống như quân Kim được, nếu như quân Kim nghĩ như lần đầu tiên, tiến công cả hai mặt, vậy thì hy vọng thắng lợi của quân Tống sẽ rất lớn, nhưng nếu quân Kim tập trung binh lực tiêu diệt một phương trước, sau đó vu hồi tiêu diệt một phương khác, vậy thì vô cùng khó giải quyết.

Triệu Tinh Yến nói: - Nói như vậy, hiên tại rất có thể quân của Hoàn Nhan Tông Hàn đã ra khỏi Vân Châu, quân của Hoàn Nhan Tông Vọng ra khỏi Tân Châu, đồng thời tiến công Hoàn Châu và Hồn Nguyên Châu.

Chủng Sư Trung cũng biết đến Triệu Tinh Yến, biết cô bé này là đồ đệ của đại ca ông, ông gật đầu nói: - Nhìn vào hướng đi của quân Kim hẳn là như thế, vậy thì chúng ta nhất định phải phân chia ra phòng thủ, lúc trước, vào một đêm trước khi ký hiệp ước Vân Tang, chúng ta chỉ phải đối mặt với mỗi binh mã của Hoàn Nhan Tông Hàn thôi, vì vậy Hoàn Nhan Tông Hàn cũng không dám tùy tiện xuất binh, nếu gã tập trung binh lực tấn công bất kỳ bên nào, chúng ta đều có thể thừa dịp hư không mà vào đánh chiếm Vân Châu, nếu như chia ra, có khả năng hai tuyến đều sẽ thất bại, vì vậy lúc trước Hoàn Nhan Tông Hàn là do thất bại trong việc thỉnh cầu Tây Hạ xuất binh, sau đó mới đáp ứng kỳ hiệp ước Vân Tang với chúng ta đấy.

Triệu Tinh Yến nói: - Hiện giờ có quân chủ lực của Hoàn Nhan Tông Vọng tương trợ, hiện tại đến lượt chúng ta rơi vào khó khăn, là nên chia ra để phòng thủ, vân là nên buông tha cho một bên đây.

Trương Tuấn nói: - Nếu như Hoàn Châu thất thủ, binh lính Kim có thể nhân cơ hội xuôi nam, đánh thẳng đến phủ Thái Nguyên, hiện giờ toàn bộ binh lực của Thái Nguyên đóng tại Đại Châu, Sóc Châu, nếu tiền tuyến thất thủ, sẽ rất khó để giữ được Thái Nguyên, mà một khi Thái Nguyên thất thủ, vậy thì Trung Nguyên sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng Hồn Nguyên Châu cũng đồng dạng vô cùng trọng yếu, nếu như Hồn Nguyên Châu thất thủ, chúng ta sẽ mất đi liên hệ với phủ Yến Sơn, đến lúc đó quân Kim có thể chia cắt khu vực Yến Vân, lần lượt tiêu diệt từng nơi một.

Lý Kỳ trầm ngâm nửa ngày, nói: - Nói đến tận đây rồi, chúng ta là phải kiên quyết chống đỡ một trận chiến này.

Các tướng lĩnh đều gật đầu, trừ phi buông tha cho Yến Vân, nếu không sẽ không có bất kỳ đường lui nào, tuy nói quân Kim tập trung binh lực, nhưng nói nghiêm chỉnh thì bọn chúng không muốn thừa dịp hư không mà vào, mà là muốn tìm kiếm Tây Quân tinh nhuệ của Đại Tống để quyết chiến, ý đồ cực kỳ rõ ràng, muốn chiếm cứ địa thế tuyệt đối tiến công đối với Trung Nguyên, nếu quân Kim là tới vì địa bàn, vậy thì cũng có thể tránh đi được, nhưng vấn đề là đối phương chính là hướng về chủ lực của các ngươi, đây là điều muốn tránh cũng không thể tránh được.

Lý Kỳ nói: - Nếu như phải kiên quyết chống đỡ trận chiến này, như vậy thì nhất định phải biết rõ được thực hư của quân địch, bất kể là Vân Châu hay là Hoàn Châu, đều tiếp giáp với Tây Hạ, cho nên, hướng đi của Tây Hạ cũng cực kỳ mấu chốt, chúng ta nhất định phải điều tra rõ ràng hướng đi của quân đội Tây Hạ.

Điều này kỳ thật cũng là điều Chủng Sư Trung đang lo lắng, nếu như Tây Hạ cũng xuất binh, vậy thì thật sự là quá tệ rồi. Chủng Sư Trung nói: - Về phía Tây Hạ, vợ chồng Nhạc Phi đã lĩnh hai vạn Tây Quân đến trấn thủ rồi, phòng ngừa Tây Hạ đột nhiên tập kích, hơn nữa Chiết Gia Quân từ lâu đã phái người đi tìm hiểu rồi, ta tin rằng rất nhanh sẽ truyền tin tức về thôi.

Việc này cũng không có cách nào, hai vạn quân đã là cực hạn rồi, bất kể là bên Tây Hạ đến bao nhiêu người, Chiết Gia Quân cũng chỉ có thể cho Nhạc Phi hai vạn binh mã thôi, kỳ thật hai vạn nhân mã này là cố lắm mới bớt được ra đấy.

Nếu như đã không có sự lựa chọn nào khác, mà Lý Kỳ thì tạm thời vẫn chưa có phương pháp xử lý nào cho tốt, vậy thì chỉ có thể dặn dò các tướng sĩ tăng cường bố trí phòng thủ, quyết không thể để quân Kim đoạt lại Hồn Nguyên Châu được.

Vùng nam bộ của cao nguyên Thanh Tạng, gần với phủ Thành Đô ở thượng du sông Nhã Lung, bốn vạn Trấn tây quân của Ngô giới đang đóng ở đây.

Kỳ thật vào gian đoạn mới bắt đầu, Triệu Ngôn Khâm chỉ có địa bàn lớn như viên đạn thôi, là do sau khi Ngô Giới đến đây mới thu phục được không ít bộ lạc ở xung quanh, nhưng chỉ là đánh vào trận chiến nhỏ thôi, cũng không có xảy ra lần nào xung đột với quy mô lớn cả, mấu chốt ở chỗ nhưng bộ lạc ở chỗ này quá nghèo, triều Tống rất có tiền, người luôn muốn hướng lên trên đi, hơn nữa triều đình quyết định thiết lập kho lúa ở phủ Thành Đô, làm cho rất nhiều bộ lạc đều tự nguyện đầu hàng triều Tống, hiện tại Ngô Giới đã liên kết phủ Thành Đô và Đại Lý thành một khối, chiếm cứ toàn bộ sông Nhã Lung.

Bên trong trướng lớn.

- Nực cười.

Ngô Giới vỗ bàn một cái, cả giận nói: - Đám tiểu nhân nước Kim thật sự là có tà tâm không chết, không ngờ lại mưu toan chiếm Yến Vân của ta.

Những tướng lĩnh phía dưới biết được Yến Vân báo nguy, trong lòng thật sự khủng hoảng, bởi vì điều này biểu thị triều đình chắc chắn sẽ không cho bọn họ bất kỳ sự trợ giúp gì, mà đối phương có tận gần hai mươi vạn binh mã, binh lực kém quá xa, như vậy thì bọn họ phải làm thế nào cho phải đây.

Hai mắt Ngô Giới đảo qua, hỏi: - Như thế nào? Các ngươi rất sợ hãi sao?

Các tướng sĩ lấy sự trầm mặc để đáp lại.

Ngô Giới hừ lạnh một tiếng, nói: - Nếu như không có ý chỉ của Hoàng thượng, kẻ địch đã là vật nằm trong túi ta rồi.

Trương Hiến hưng phấn nói:

- Chẳng lẽ Tướng quân đã có kế sách phá địch rồi sao?

Ngô Giới cười nói: - Giữa các bộ lạc của Thổ Phiên đều có mâu thuẫn, trong nội bộ liên minh của bọn chúng nhất định là có mâu thuẫn rất lớn, mà chúng ta thì mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, ta thật sự không tưởng tượng được ra cảnh chúng ta sẽ thất bại, nếu như là địch nhân đánh thắng trận kia còn dễ nói, một khi đã thất bại, nhất định là binh bại như núi đổ, quân ta thừa cơ là có thể tiêu diệt được toàn bộ chủ lực của bọn chúng, trước kia ta còn đang suy nghĩ, còn cần phải thu thập từng đám một vậy thì biết phải đánh tới tận ngày tháng năm nào a, giờ thì tốt lắm, bọn chúng tự mình đưa toàn bộ tới cửa. Chỉ có điều --- thời gian không đợi ta nha, một khối thịt béo lớn như vậy tự đưa tới cửa mà lại không thể ăn, nếu như thất thủ ở Yến Vân, Trung Nguyên chắc chắn sẽ nguy rồi, chúng ta --- chúng ta vẫn là rút lui đi.

Triệu Ngôn Khâm kinh ngạc hỏi: - Tướng quân muốn rút khỏi Thổ Phiên ư?

Ngô Giới gật đầu nói: - Có thể tới chiếm Thổ Phiên bất cứ lúc nào, nhưng không thể để mất Yến Vân được, các tướng sĩ nghe lệnh.

- Có mạt tướng.

Ngô Giới ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó mới nói: - Ngay hôm nay nhổ trại di chuyển lên phía bắc, đi vòng qua Hoàng Hà, như vậy chúng ta còn có thể giúp Tây Quân chia sẻ một ít gánh nặng, có lẽ còn có thể làm lệch hướng đi của Tây Hạ.

- Tuân mệnh.

Ngay tại lúc đó, Ngô Lân, Nhạc Phiên suất lĩnh Trấn nam quân đi đến Mang Khang, bởi vì Trấn tây quân vừa đi, quân đội đóng ở phía tây Đại Lý cực kỳ hư không, hành động này chính là vì phòng ngừa liên quân Thổ Phiên thuận thế tấn công vào Đại Lý, đồng thời còn có thể yểm trợ cho phủ Thành Đô.

Cứ như vậy, kế hoạch ở Thổ Phiên của Lý Kỳ cũng chỉ có thể tuyên cáo đình chỉ, binh lực ở nam bộ lục tục di chuyển về phía bắc, chuẩn bị bất cứ lúc nào đi tới phương bắc cứu viện, đề phòng bất cứ tình huống nào.