Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1700-2




Khẩu khí của gã hôm nay cũng thật là cứng rắn, hơn nữa còn có ý uy hiếp. Vì sao, chính là chiếm lấy đại quân mười mấy vạn của mình ở Vân Châu.

Đồng minh?

Con mẹ mày nếu đem Đại Tống ta là đồng minh, vậy ngươi còn cùng chúng ta ngầm chơi cái trò giương đông kích tây này, rốt cuộc là ai khinhh ai chứ?

Lý Kỳ thầm chửi một câu, nhưng hắn lúc này vẫn không hiểu ý đồ của Kim quốc là gì? Còn ngữ khí của Hoàn Nhan Tông Vọng rõ ràng chính là có ý uy hiếp. Trong lòng thầm nghĩ, lúc này vẫn không nên gây với gã quá cứng nhắc, liền nói: - Phương diện này có lẽ chúng ta có chút thiếu suy nghĩ. Vậy không biết Nhị Thái tử có ý gì?

Triệu Tinh Yến hơi kinh ngạc liếc nhìn Lý Kỳ. Nàng thực sự không hiểu được thủ đoạn ngoại giao vẫn luôn vô cùng cứng rắn của Lý Kỳ, hôm nay lại trở lên mềm yếu như vậy.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Lập tức dừng việc buôn bán vũ khí của các ngươi với Cao Ly và Tây Hạ.

- Chuyện này không được. Lý Kỳ nói: - Giữa chúng ta và Cao Ly sớm đã xây dựng mối quan hệ đồng minh rồi. Về việc buôn bán đều sớm đã được ký kết rồi. Nếu chúng ta vi phạm hợp đồng, có lẽ sẽ phải bồi thường khoản tiền rất lớn.

- Vậy Tây Hạ thì sao?

- Tây Hạ?

Lý Kỳ chần chờ một chút, liền nói: - Chuyện này ta không làm chủ được.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Ta biết ngươi không làm chủ được, ta chỉ là nhắc nhở các ngươi một câu, bởi vì Hoàng thượng chúng ta sắp cử người xuất sứ tới quý quốc rồi. Đại Kim chúng ta hiện nay vẫn chưa hoàn toàn thừa nhận sự độc lập của Tây Hạ, ở giữa vẫn còn tồn tại rất nhiều vấn đề. Cho nên, những vấn đề này trước khi chưa được làm rõ, chúng ta hy vọng quý quốc cũng có thể thực hiện chuyện của một đồng minh nên làm, không nên tiếp tục bán vũ khí cho Tây Hạ nữa. Ngoài ra còn có cả bên phía Cao Ly, chúng ta cũng không hy vọng binh lính đứng trên sông Áp Lục là của Nam triều các ngươi.

Cho dù thế nào, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không phải là vô cớ gây khó dễ. Chuyện buôn bán vũ khí không phải là cuộc buôn bán bình thường, nhưng có thể tạo thành tổn thất vô cùng lớn cho Kim quốc. Hơn nữa hiện tại, liên minh Vân Tang vẫn còn có hiệu lực, Đại Tống nên e dè với quan hệ giữa các đồng minh.

Nhưng ngữ khí của gã quá cứng rắn. Điều này khiến cho Triệu Tinh Yến tâm cao khí ngạo có chút không vui. Nhưng dù nói thế nào, Lý Kỳ ở đây, nàng là thê tử của Lý Kỳ, về phương diện này vẫn phải tôn trọng ý kiến của Lý Kỳ. Về phần riêng tư bàn bạc tiếp lại là chuyện khác rồi.

Nhưng Lý Kỳ vẫn không thay đổi ngoại giao cũ, liền gật đầu nói: - Ý của Nhị Thái tử, ta đã hiểu rồi. Ta có thể dâng tấu lên Hoàng thượng, công việc cụ thể, ta nghĩ vẫn phải ngồi trên bàn đàm phán chính thức để giải quyết.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Nhưng trước đây, quý quốc phải lập tức dừng việc buôn bán vũ khí với Tây Hạ, tin chắc quý quốc cũng không chú ý tới mấy tháng này chứ.

Lý Kỳ cười nói: - Đương nhiên không có vấn đề rồi.

Hoàn Nhan Tông Vọng lại nói: - Ồ, vẫn còn có một điểm, chúng ta hy vọng quý quốc có thể mua súc vật cho Đại Kim chúng ta, đặc biệt là đàn cừu.

Bắc Tống này không có bãi cỏ, cho nên lợn cừu đều là từ Tây Hạ hoặc Kim quốc mua về. Hàng năm chỉ riêng về thu nhập tài chính của phương diện này, đã liên tới hàng triệu quan rồi, cũng là thương mạo nhập khẩu lớn nhất của Bắc Tống.

Lý Kỳ trầm ngâm một hồi, nói: - Triều đình có thể mở rộng chính sách ở phương diện này. Nhưng vấn đề là chúng ta không thể khống chế hoàn toàn được. Cừu Tây Hạ rẻ hơn cừu của các ngươi một chút, không thể không cho người dân chúng ta không mua chỗ rẻ mà chạy tới mua chỗ đắt được.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Cừu của chúng ta tốt hơn cừu của Tây Hạ nhiều, giá đương nhiên cũng phải cao hơn một chút. Nhưng, chúng ta có thể hạ giá, thậm chí còn rẻ hơn Tây Hạ, chỉ cần các ngươi mua nhiều.

Lý Kỳ nói: - Chúng ta là căn cứ vào lợi ích. Nếu cừu của các ngươi rẻ, chúng ta đương nhiên sẽ mua ở bên các ngươi rồi.

Hoàn Nhan Tông Vọng khẽ mỉm cười, nói: - Như vậy sẽ hơi quá. Trong lòng thầm nghĩ, xem ra tiểu tử này vẫn rất kiêng kỵ quân đội của Đại Kim chúng ta. Thái độ này của Lý Kỳ cũng khiến cho gã có chút kinh ngạc.

Tiếp theo, hai người lại đi sâu vào bàn bạc về thương mại, thoáng chốc đĩa sườn cừu lớn đó cũng đã hết sạch. Rượu này cũng đã qua ba tuần rồi, Hoàn Nhan Tông Vọng liền đứng dậy cáo từ ra về.

Lý Kỳ đứng ở bờ sông dõi mắt nhìn theo gã rời đi.

Triệu Tinh Yến vẫn luôn chịu đựng không lên tiếng, cuối cùng đã không nhịn được nữa, nói: - Hoàn Nhan Tông Vọng gã ta cũng khinh thường người ta quá rồi. Nếu họ thật sự chú ý tới liên minh Vân Tang thì không thể bỗng nhiên triệu tập quân đội tới đây như vậy.

Trong lời nói có ý trách cứ Lý Kỳ.

Lý Kỳ bật cười ha hả, nói: - Chí ít đây cũng cho thấy nguy cơ đã được giải trừ rồi, chỉ cần họ không khai chiến, liên minh Vân Tang vẫn có tác dụng.

Triệu Tinh Yến nhíu mày nhìn Lý Kỳ nói: - Lời thì nói như vậy, nhưng huynh cũng khó mà đồng ý với họ được, dừng buôn bán vũ khí với Tây Hạ sao?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Điều này không quan trọng, quan trọng là vì sao gã ta lại đưa ra yêu cầu này vào lúc này?

Triệu Tinh Yến nhíu mày nói: - Ý của huynh là?

Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói: - Tây Hạ uy hiếp Kim quốc, lẽ nào không uy hiếp Đại Tống ta sao? Chúng ta giao chiến với Tây Hạ nhiều hơn nhiều so với Đại Kim họ. Mấy hôm trước chúng ta vẫn còn coi Tây Hạ là quân xanh. Hoàn Nhan Tông Vọng gã ta lẽ nào không đoán ra, chúng ta bán vũ khí cho Tây Hạ, chắc chắn cũng thu đấy, không thể bán một số vũ khí tiên tiến nhất cho Tây Hạ, càng không thể đối xử với Tây Hạ như Cao Ly được. Họ nói như vậy chỉ có một mục đích.

Triệu Tinh Yến nói: - Họ muốn khiêu chiến mối quan hệ giữa chúng ta với Tây Hạ, xem ra Kim quốc định tấn công Tây Hạ rồi.

- Đúng vậy.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Đây mới là mục đích của gã ta. Cho dù là giao dịch súc vật, hay là giao dịch vũ khí. Hoàn Nhan Tông Vọng nhằm vào đều là Tây Hạ, xem ra quân Kim sắp tây chinh rồi.

Triệu Tinh Yến nói: - Chuyện này không giống như dự tính của huynh sao?

- Nói như vậy cũng không sai. Lý Kỳ nói: - Nhưng ta không ngờ Kim quốc lại có thể ra tay nhanh như vậy. Hiện giờ chúng ta ở phía tây căn bản không có bất kỳ thế lực nào, ngay cả Thổ Phiên cũng đều chưa giải quyết xong. Nhưng điều này đối với chúng ta mà nói vẫn luôn là một chuyện tốt, chí ít quân Kim không có dấu hiệu khai chiến với Đại Tống chúng ta, chỉ cần họ cho chúng ta năm năm nữa, Đại Tống chúng ta sẽ không còn sợ họ nữa. Trong lòng lại bổ sung thêm một câu, chỉ cần không khai chiến, cho dù là có chút lợi nhuận cho họ, ta cũng không tiếc.

Triệu Tinh Yến liếc nhìn thấy Lý Kỳ đang mỉm cười, thầm nhủ, xem ra hắn còn có rất nhiều chuyện còn giấu mình!