Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1713-2




Triệu Tinh Yến thấy dáng vẻ căng thẳng của Lý Kỳ, hừ nói: - Gia vị mà huynh căng thẳng thế sao?

- Gia vị này tên đầy đủ là "gia vị mật chế của Lý thị", mật chế hiểu không? Muội bảo huynh không căng thẳng sao được?

Triệu Tinh Yến làm sao chịu tin, mỉm cười nói: - Nếu là gia vị, muội để huynh nếm thử trước.

- Không cần. Lý Kỳ sợ tới mức ngẩn ra, đảo mắt, ngượng ngùng nói: - Phu nhân thật sự là mắt sáng như đuốc, đâyđây thật ra là thuốc xổ.

- Biết ngay là như vậy mà. Triệu Tinh Yến xì nói: - Huynh thật sự độc địa mà, không ngờ mang theo thuốc xổ bên mình.

Người gì vậy nè, ta nói là gia vị nàng chết cũng không tin, ta vừa nói là thuốc xổ thì nàng tin ngay không nghi ngờ gì, hóa ra trong lòng nàng ta là kẻ chuyện mang theo thuốc xổ ra ngoài à! Lý Kỳ bất mãn nói: - Cái gì mà độc địa, cái này dùng để phòng thân đó.

- Lần đầu tiên muội nghe được thuốc xổ cũng có thể phòng thân đó, đích thị là huynh dùng để chỉnh người mà. Huynh thân là đầu bếp, không ngờ lại mang theo thuốc xổ, thật sự là quá kinh khủng mà.

- Này này này, Yến Phúc, muội đừng mang nghề đầu bếp thần thánh này ra đùa nha, huynh sẽ trở mặt đó.

- Muốn sao cũng được.

Triệu Tinh Yến kéo lấy y phục, nhanh chóng đi về phía lều, đột nhiên quay đầu lại nói: - Huynh đừng qua đây, bằng không muội sẽ khiến huynh nếm thử uy lực của thuốc xổ đó.

Lý Kỳ buồn bực nói: - Vì sao?

Triệu Tinh Yến đỏ mặt nói: - Việc này còn chẳng phải trách huynh làm ướt y phục của muội sao.

- Hóa ra muội muốn thay quần áo à. Lý Kỳ gật đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: - Sặc! Huynh cũng muốn thay quần áo nha, huynh lạnh nha.

Triệu Tinh Yến không để ý đến hắn, đi thẳng vào trong lều trướng, lát sau chỉ thấy mấy bộ y phục bay ra.

Người phụ nữ này thật ghê gớm mà, không phải là Tông Cơ thôi sao, có gì hơn người chứ, hôm nay chỉ là ướt người, sớm muộn gì ta sẽ khiến nàng. Chiến thanh kiều của ta à, đáng chết, nếu ta đi vào nữa, nàng chắc chắn sẽ nghi ngờ. Lỡ như nàng biết ta đường đường là Kim Đao Trù Vương mà lại mang theo thuốc xổ bên người, thì anh danh cả đời của ta chẳng phải sẽ bị hủy sao, làm sao đây, xem ra đêm nay chỉ đành lén lút thôi.

Lý Kỳ lẩm bẩm thì thào đi lên phía trước, nhặt y phục trên cát lên, nhìn xung quanh, nhanh chóng chạy ra phía sau cây đại thụ.

Sáng hôm nay thật sự là quá yên tĩnh mà!

- Ừthơm quá mà!

- Có bữa sáng ăn rồi.

Lý Kỳ đứng trước bếp lò, mở nồi ra, không cần gọi thì những kẻ ăn hàng đã lần lượt đi đến.

Bữa sáng hôm nay chính là cháo hải sản, một con tôm nhỏ chỉ lộ nửa cái đầu ra trong cháo trắng, thịt tôm màu vỏ quýt nổi lên, bên cạnh còn có một ít hào, nội dung bên trong cháo này thật sự phong phú vô cùng.

Tối qua uống nhiều rượu như vậy, sáng nay đưa một bát cháo hải sản nóng hổi lên, thật sự khiến tinh thần người ta sảng khoái mà.

Đám người Tửu quỷ đều ngồi trên bãi cát, mỗi người đều bưng một chén lớn, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.

- Này, sao huynh lại bảo người mang hành lý của chúng ta đến vậy.

Triệu Tinh Yến bưng một bát cháo, đi đến bên cạnh Lý Kỳ, tò mò hỏi, sáng nay khi nàng thay y phục mới phát hiện hóa ra Lý Kỳ đã mang toàn bộ hành lý của bọn họ đến, nhìn qua giống như là muốn ở lâu vậy.

Mặt Lý Kỳ không chút cảm xúc nói: - Đúng vậy? Sao thế?

Triệu Tinh Yến kinh ngạc nói: - Lẽ nào huynh dự định ở đây lâu dài?

Lý Kỳ nhún vai nói: - Có gì không thể, ngày ngày có thể ăn hải sản, nhìn biển rộng, hóng gió biển, còn có thể xuống biển bơi lội bất cứ lúc nào, cuộc sống trôi qua thú vị thế nào nha.

Triệu Tinh Yến nói: - Nhưng huynh còn gánh trọng trách trên vai đó.

Lý Kỳ nói: - Quân Kim đã lui, nhiệm vụ của huynh đã hoàn thành, huynh nghỉ phép cũng rất bình thường nha.

Triệu Tinh Yến hồ nghi nhìn Lý Kỳ, thầm nghĩ, tuy rằng quân Kim đã lui, nhưng phía Thổ Phiên có thể đã đánh nhau rồi, sao hắn còn nói nhiệm vụ đã hoàn thành được, nói: - Phu quân, lần này huynh tới đây có phải còn có mục đích khác không?

Chắc chắn nha, nếu không có lý do, sao ta dám tiêu sái như thế chứ. Lý Kỳ cười ha ha, nói: - Muội muốn biết?

- Nói nhảm, bằng không muội hỏi làm gì?

Hức, kiêu ngạo như vậy? Lý Kỳ ngoắc tay.

Triệu Tinh Yến nhìn thấy động tác này thì sợ, nói: - Ở đây không ai, huynh nói được rồi.

Cô nàng này biết khôn ra rồi nha! Lý Kỳ cười nói: - Bây giờ huynh rất giận, không muốn nói chuyện, trừ phimuội trả thuốc xổ cho ta, sau đó hôn huynh cái nữa, không thể qua loa cho xong việc, phải hôn huynh giống như huynh hôn muội vậy, có lẽ sau khi huynh hết giận thì sẽ có hứng nói.

- Huynhhuynh đừng mơ.

- Có bản lĩnh thì muội đừng hỏi.

- Không hỏi thì không hỏi.

Triệu Tinh Yến hừ một tiếng, đứng dậy rời đi.

Lý Kỳ lẩm bẩm thì thầm cười nói: - Còn mấy ngày nữa, ta coi nàng có thể nhịn bao lâu.

Triệu Tinh Yến đi thẳng đến trước người một hộ vệ, nói: - Ngươi gọi người nhanh chóng dựng xong lều đi.

Hộ vệ kia ôm quyền nói: - Xin lỗi, Xu Mật Sứ có lệnh, chuyến này đến đây là bí mật trong bí mật, không có lệnh của Xu Mật Sứ, bất cứ ai cũng không thể làm bậy.

- Bí mật?

Triệu Tinh Yến nhìn cháo hải sản trong tay, giận không chỗ trút, ăn hải sản mà coi là bí mật sao? Hắn rõ ràng là cố ý mà. Vừa hay Mã Kiều đi qua bên cạnh, nàng vội vàng gọi: - Mã Kiều

Mã Kiều không đợi nàng nói xong liền nói: - Triệu cô nương, ta nghe thấy rồi, nhưng Xu Mật Sứ vừa mới dặn dò, nếu ai tự ý hành động, trảm ngay không tha. Ta cũng không phải sợ, nhưng ngài ấy lấy sư muội ta ra uy hiếp ta, thật xin lỗi.

Lần này không khỏi làm quá tuyệt mà, hừ, ta không tin ở đây ai ai cũng nghe lời hắn. Đầu óc Triệu Tinh Yến xoay rất nhanh, liền vội nói:

- Hoắc Nam Hi và Hồ Bắc Khánh đâu?

Ở đây chỉ có hai người bọn họ không phải là người của Lý Kỳ, cũng không cần nghe lệnh của Lý Kỳ.

Mã Kiều cười khổ nói: - Xu Mật Sứ bảo bọn họ về lấy vài thứ qua, phỏng chừng phải tới tối mới có thể quay lại.

Triệu Tinh Yến thật sự không tin tà như vậy, nói: - Ta ra ngoài tìm người đến dựng.

Hộ vệ kia nói: - Kính xin quân sư đừng làm vậy, đừng khiến tiểu nhân khó xử.

Triệu Tinh Yến cau mày nói: - Liên quan gì đến ngươi?

Hộ vệ kia xấu hổ nói: - Bởi vì Xu Mật Sứ đã hạ lệnh phong tỏa các con đường quan trọng đi đến đây, ngoài trừ người ở đây ra, bất cứ người ngoài nào cũng không được ra vào. Xin lỗi.

Con đường quan trọng? Đây mà là con đường quan trọng gì chứ! Triệu Tinh Yến nhất thời không phản bác được, quả thật là làm đến cẩn thận không kẽ hở, nghiến răng nghiến lợi nói: - Lý Kỳ, huynh bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.

Đêm đó.

Triệu Tinh Yến hai tay gối đầu nằm trong lều trướng, khóe miệng nở nụ cười bỡn cợt.

Lưu Vân Hi bên cạnh đang sắp xếp hành lý. Nàng biết phải ở lại đây lâu, lại vô cùng vui vẻ, có điều thường hay đưa mắt nhìn ra ngoài. Một lát sau, nàng mới nói: - Yến Phúc, sao phu quân còn chưa quay lại chứ.

Triệu Tinh Yến nở nụ cười báo được thù nói: - Yên tâm, đêm nay cho dù chúng ta cầu xin hắn tới đây ngủ, hắn cũng sẽ không đến đâu.

Lưu Vân Hi nghe được thì sửng sốt. Còn chưa kịp hỏi thì chỉ thấy Lý Kỳ đi vào, gương mặt đỏ bừng giống như đã uống rượu vậy, nhưng lại không có mùi rượu, vội vàng đứng lên nói:

- Phu quân, huynh làm sao vậy?

Lý Kỳ lắc lư chao đảo, ra sức kéo vạt áo, lẩm bẩm nói: - Nóng quánóng quá

- Chẳng lẽ cảm lạnh rồi?

Lưu Vân Hi vội vàng đỡ Lý Kỳ nằm xuống, một tay cầm lấy cổ tay Lý Kỳ, hai hàng mày nhíu lại, nói: - Kỳ lạ?

Lúc này đột nhiên Triệu Tinh Yến đi qua, căng thẳng nói: - Thập nương, chuyện gì thế?

Lưu Vân Hi nói: - Phu quân trúng độc.

- Hả?

Triệu Tinh Yến hoảng hốt, quay đầu nhìn lại, thấy Lý Kỳ gần như là ý thức mơ hồ, trong miệng không biết đang nói cái gì, hoảng sợ nói: - Làmlàm sao có thể, ta chỉ thả chút thuốc xổ vào trong hào của huynh ấy thôi mà.

Lưu Vân Hi nổi giận nói: - Sao cô có thể làm như vậy? Ta còn chưa lấy độc dược làm hại phu quân.

Triệu Tinh Yến nghe thấy thì có chút lạ lẫm, câu này hình như nhất định phải là nàng ấy bỏ trước mới đúng vậy, vội nói: - Thập nương, việc này lát nữa hãy nói, cô mau giúp phu quân giải độc đi.

Lưu Vân Hi cẩn thận chẩn mạch cho Lý Kỳ, hỏi: - Cô bỏ thuốc gì vậy?

- Cô chờ một lát.

Triệu Tinh Yến vội vàng lấy một cái bình nhỏ từ trong tay áo đưa ra.

Lưu Vân Hi mở nắp bình, ngửi ngửi, nói: - Kỳ lạ, thuốc này lại vô sắc vô vị Nói tới đây, nàng vội vàng đổ một viên thuốc ra, nhẹ nhàng liếm một cái, sắc mặt không khỏi hoảng sợ, nhìn Triệu Tinh Yến nói:

- Ai nói đây là thuốc xổ?

Triệu Tinh Yến chỉ vào Lý Kỳ nói: - Là tự phu quân nói, hơn nữa thuốc này cũng là của huynh ấy?

Lưu Vân Hi trợn trắng mắt, giống như không thể nói được gì nữa.

Triệu Tinh Yến run rẩy nói: - Saosao thế? Đâylẽ nào không phải thuốc xổ?

Lưu Vân Hi vuốt trán, nói: - Đây là thuốc xổ gì chứ, là thiên hạ đệ nhất dâm dược, Chiến thanh kiều.

- ChiếnChiến thanh kiều.

Sắc mặt Triệu Tinh Yến nháy mắt tái nhợt, hiển nhiên nàng cũng từng nghe qua đại danh của Chiến thanh kiều. Một lúc lâu sau, nàng nói hỏi: - Vậy cô có cách giải độc không?

Lưu Vân Hi lắc đầu nói: - Thuốc này không được coi là độc dược, do vậy căn bản không có thuốc giải, trừ phi Nói tới đây, sắc mặt nàng đỏ bừng, hơi ngượng ngùng nhìn Triệu Tinh Yến.

Triệu Tinh Yến không ngốc, nàng lập tức hiểu được ánh mắt này, sợ hãi nói: - Vậyvậy xin nhờ cô vậy, ta ra ngoài giúp hai người canh gác.

Lưu Vân Hi lắc đầu nói: - Vốn dĩ một mình ta cũng đủ rồi, nhưng vấn đề là

Triệu Tinh Yến nói: - Vấn đề là gì?

Lưu Vân Hi đỏ bừng mặt, nói - Phu quân trước nay luôn dùng phương thuốc bổ thân mà sư phụ ta cho huynh ấy. Vốn dĩ dương khí trong cơ thể của huynh ấy đã rất vượng rồi, mà Chiến thanh kiều này lại là dâm dược hàng đầu. Nếu không xử lý ổn thỏa, phu quân có thể sẽ nguy hiểm tính mạng. Màhơn nữa một mình ta căn bản không ứng phó nổi.

Nói đến đoạn sau, giọng nói đã nhỏ như muỗi ngâm.

Hai mắt Triệu Tinh Yến lộ vẻ sợ hãi nói: - Vậy ý của cô là?

Lưu Vân Hi cúi đầu, nhỏ giọng nói: - Nhất định phải hai người chúng ta hợp lực mới được.