Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1750-4




Khóe mép Lý Kỳ nhệch một vẻ cười khổ, nói: - Con người đều ích kỉ cả, còn có những thứ đã mất đi rồi, thì không thể nào quay về được nữa, nhưng cuộc sống thì vẫn phải tiếp diễn, cho nên ta vẫn cứ ích kỉ mà lựa chọn cuộc sống mới, đương nhiên, ta nói những điều đó không có ý khuyên nàng học theo ta. Ôi, cái chuyện này bất luận là nàng có lựa chọn thế nào thì cũng đều khó mà phán đoán là đúng hay là sai, có thể nói là đúng, mà cũng có thể nói là sai, là dựa vào những gì trong lòng nàng nghĩ thế nào, không để mình phải hối hận là được.

Lời này chẳng hề giả dối chút nào, ban đầu hắn đúng là đã đấu tranh rất nhiều giữa người vợ thời hậu thế của hắn với Bạch Thiển Dạ. Hắn lúc đó cũng đã cảm thấy vô cùng áy náy, không biết nên làm thế nào, luôn cảm thấy nếu như chấp nhận Bạch Thiển Dạ, thì đồng nghĩa với phản bội người vợ mà hắn yêu thương. Tuy nhiên, hắn biết là mình không thể quay về được nữa, hồi ức chỉ khiến con người ta càng thêm đau đớn, còn cuộc sống thì bắt buộc phải tiếp diễn, đồng thời lúc đó hắn phải quyết tâm dồn toàn lực ngăn chặn biến cố Tĩnh Khang, nên hắn quyết định khóa chặt kí ức vào trong cái hộp gỗ đựng comple mà hắn mang từ hậu thế tới, lựa chọn bắt đầu cuộc sống mới.

Tuy nhiên, hắn là hắn, Tần phu nhân là Tần phu nhân, mỗi người có một cách nghĩ khác nhau, ngươi không thể áp đặt tư duy của mình lên người khác, nếu vậy thì quá là ích kỉ, cũng là bất khả thi, cho nên, cho dù Tần phu nhân có lựa chọn như thế nào, thì hắn cũng đều có thể hiểu, bởi vì hắn cũng đã từng trải qua, hơn nữa việc này thì miễn cưỡng cũng không được, trừ khi đem trấn nữ chi bảo Chiến Thanh Kiều ra.

- Cảm ơn ngươi đã tôn trọng ta.

- Tạm thời chớ có vội cảm ơn, chưa biết chừng ta sẽ hối hận đó. Lý Kỳ cười gượng gạo, chẳng ai có thể đảm bảo được tất cả những việc sau này sẽ diễn ra thế nào.

Tần phu nhân khẽ cười một tiếng rồi tiếp tục nói:

- Mặc dù ngươi thường xuyên ăn nói lung tung, chẳng kiêng dè gì, nhưng có những thứ ngươi quả thực nói rất có lí. Con người đúng là đều rất ích kỉ, còn nhớ ngươi đã từng nói ta là một nữ nhân vô cùng ích kỉ, ngay lúc đó ta cũng không đồng ý, cũng không phản bác, nhưng sau này nghĩ lại, ta đúng là một nữ nhân vô cùng ích kỉ, ta chưa bao giờ nghe theo lời khuyên của người khác, ta luôn sống theo cách nghĩ của riêng mình, có những khi ngay chính ta cũng coi thường bản thân ta, thật không rõ là ngươi thích ta ở điểm nào.

Lời này cũng không hề giả dối, nàng từ trước tới nay vẫn luôn sống theo quan điểm của riêng mình, bất luận là việc cự tuyệt Trịnh Dật hay việc gả cho Tần gia, thậm chí cả là việc sau khi Tần Mặc qua đời, nàng đóng cửa tự giam chân. Trước kia Lý Kỳ luôn cho rằng nàng là một nữ nhân chịu sự chi phối sâu sắc của tam cương ngũ thường, hoặc đó vốn là cuộc sống mà Vương Dao muốn sống, nàng tự tìm niềm vui trong đó.

Bởi vì nàng không thích tranh giành với người khác, thậm chí có thể nói là căm ghét, vậy thì biện pháp duy nhất chính là không tiếp xúc với người khác, cho nên lúc đó nàng quanh năm suốt tháng giam mình trong nhà, không phải là vì những thứ tam tòng tứ đức kia, mà là bởi vì nàng căn bản không muốn bước chân ra khỏi cánh cửa đó.

Nói tới nửa câu cuối cùng, chính nàng cũng giật cả mình, nhưng lại không hề hối hận, mà ánh mắt lại âm thầm liếc nhìn Lý Kỳ. Đương nhiên cái đáp án đó nàng cũng muốn biết, mặc dù đây chỉ là lời buột miệng, nhưng đã nói rồi thì có hối cũng chả kịp, sao không thử nghe xem.

Lý Kỳ thì cũng chẳng nghĩ nhiều được như vậy, cũng chẳng chú ý đến đối phương, nhưng vẫn nghiêm túc suy ngẫm một hồi rồi lắc đầu nói: - Điều này thì ta cũng không rõ lắm. Xét về góc độ lí trí, thì tính cách của nàng chắc chắn không phải kiểu mà ta thích. Nhưng cái thứ việc này thì ai có thể nói rõ ràng được chứ. Cũng giống như nàng và Tần Mặc vậy, hai người cuối cùng đến với nhau, ta tin rằng lúc đó chẳng có ai ngờ tới cả, cho dù là hiện tại thì trong con mắt của nhiều người vẫn cứ là một điều khó lí giải. Cho nên, nàng muốn hỏi ta thích nàng ở điểm nào, thì điều duy nhất mà ta có thể nói với nàng chính là, hình thức của nàng phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mĩ của ta.

Tần phu nhân nghe xong mà vừa giận vừa buồn cười, tuy nhiên nếu hỏi ngược lại nàng cùng một câu hỏi đó, thì thật ra nàng cũng không thể trả lời được. Tính cách của Lý Kỳ chắc chắn cũng không phải kiểu mà nàng thích, cần biết rằng trước kia Lý Kỳ đã từng thường xuyên chọc tức nàng đến gần chết thế nào, cũng có thể là duy chỉ có cái mã bề ngoài thanh tú của Lý Kỳ là coi được. Tình yêu vốn là thứ vô cùng kì diệu, có thì là có, không có thì ngươi cũng chẳng có cách nào ép được cả.

Nàng lại trầm mặc thêm một hồi lâu, đột nhiên khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt chợt nhìn vào một điểm, rồi lại hít một hơi thật sâu, ngẩng mặt lên bầu trời đêm khẽ nói: - Đã đành là ta đã ích kỉ suốt mười mấy năm rồi, vậy thì ích kỉ thêm lần này cũng chẳng thấm tháp gì, nhưng ta cũng không muốn mang nỗi day dứt đối mặt với ngươi, cho nên, đề nghị vừa rồi của ngươi có lẽ là một lựa chọn tốt.

Lý Kỳ kinh ngạc hỏi: - Đề nghị nào?

Tần phu nhân khẽ cau mày, cả giận nói:

- Ta đã nói như vậy rồi mà ngươi còn giả bộ hồ đồ, thật là đáng ghét quá.

- Thật là oan uổng quá! Ta thật sự không biết mà. Lý Kỳ vội giải thích.

Mà thôi, những gì nên nói thì đã nói cả rồi, cũng chả cần câu nệ gì thêm một câu nói. Tần phu nhân đỏ bừng mặt nói khẽ: - Thì là---thì là chúng ta có thể---làm---làm người--- Nói đến đoạn sau thì âm thanh lí nhí như muỗi kêu, có thế nào cũng không nói nổi hết câu.

Làm? Lý Kỳ thoáng sửng sốt, buột miệng nói: - Lẽ nào là làm người yêu cái đã?

Tần phu nhân đỏ mặt ừ một tiếng.

Thực ra cho tới bây giờ, nàng cũng không biết nên phải lựa chọn thế nào, bởi vì không ai có thể đối nghịch với chính lòng mình cả, đây cũng chính là lí do vì sao con người luôn ích kỉ, nàng thực sự sợ mình sẽ phải hối hận suốt đời, bởi vì nàng biết chỗ cao gió to, gần vua như gần cọp, Lý Kỳ trông thì quan lộ thẳng tắp, nhưng thực chất hiểm nguy trùng trùng, chẳng ai có thể dám đảm bảo phút tiếp theo sẽ có điều gì xảy ra.

Nhưng đồng thời nàng lại mang một nỗi niềm áy náy, một thứ tình cảm không rõ rệt, với ai cũng không công bằng, cho nên, nàng hi vọng cho mình một cơ hội, đồng thời cũng cho mình một chút thời gian.

Thử hỏi một người không thể điềm nhiên đối mặt với quá khử, thì sao có thể điềm nhiên đối mặt với tương lai?

Thật là phức tạp nan giải, thật ra Lý Kỳ vừa rồi cũng chỉ là buột mồm nói ra một câu để thử vận may xem sao, nói rồi cũng suýt thì quên mất.

Đây---đây có lẽ không phải là từ chối chứ. Lý Kỳ ngây người ra tới gần 5 giây, rồi mới ra vẻ nghiêm túc nói: - Ta tuyệt đối tôn trọng quyết định của nàng, nhân đây cũng muốn thành thực nói một câu, đây tuyệt đối là quyết định sáng suốt chính xác nhất trong cuộc đời người, đối với một người sắp có một bạn trai hoàn mĩ như vậy, thì ngoài nói câu chúc mừng ra, ta thực sự không biết nên nói gì hơn nữa--- Chúc mừng!