Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1781-2




Cao Nha nội khoát tay nói: - Điều này sao có thể, nhi tử của ta còn nhiều hơn nữ nhân của ngươi, sao có thể không người kế tục, các ngươi nói phải không? Ha ha.

Ức hiếp người có phải không! Trong lòng Lý Kỳ hơi giận, ngoài miệng lại nói: - Dù vậy, nhưng việc này đối với Nha nội ngươi mà nói thật sự là quá ít. Ngươi nên phát dương quang đại những thủ đoạn này của mình, chiêu mộ môn sinh, sáng tạo ra một học vấn mới, tranh thủ làm Khổng Tử trong giới tình học.

- Khổng thánh nhân trong giới tình học. Cao Nha nội nghe thấy thì hít mạnh một hơi, hai mắt tỏa sáng hỏi: - Lý Kỳ, vậy ngươi nói xem ta nên làm thế nào?

- Đương nhiên là thu đồ đệ nha!

Lý Kỳ khoác một tay lên vai gã, lừa gạt nói: - Nha nội, ngươi xem có phải là có lý không. Nhi tử của ngươi là người bình thường sao, trời sinh đã biết tán gái nha, cần gì ngươi dạy chứ, việc này không thể hiện hoàn toàn thủ đoạn của ngươi về mặt này. Ngươi nên học theo những sĩ đại phu kia, thu môn sinh, làm tông chủ, nghĩ coi đệ tử của ngươi sau này hơn ngàn người, oai phong cỡ nào nha.

Hồng Thiên Cửu lại xán tới nói: - Ca ca, huynh phải cẩn thận nha.

- Ngươi đi qua một bên cho ta.

Lý Kỳ đưa tay đẩy Tiểu Cửu ra.

Cao Nha nội hồ nghi nhìn Lý Kỳ, nói: - Lý Kỳ, nữ nhân ngươi có không ít rồi, như vậy còn không biết đủ, lại còn muốn học lỏm từ ta. Không được, không được, nếu ta dạy cho ngươi, ngươi nhất định sẽ đoạt làm ăn của ta.

Đoạt làm ăn? Lý Kỳ hoàn toàn bại rồi, lần này cười cũng không được, khóc cũng không xong, lúng túng nói: - Việc này ngươi yên tâm, ta đã thoái lui giang hồ rồi, chuyện chốn phong trần cũng không liên quan đến ta nữa.

- Thật sao?

- Lừa ngươi làm gì?

Cao Nha nội cười dâm nói: - Vậy Tần phu nhân thì sao?

- Cút.

Lý Kỳ tức giận mắng một câu, nói: - Chuyện này ngươi đừng suy nghĩ nhiều.

Xem ra không còn hi vọng nữa, Cao Nha nội nhệch miệng, nói: - Vậy ngươi có ý gì?

Lý Kỳ nói:

- Ta muốn ngươi thu Tiểu Văn làm đồ đệ, dạy cậu ta làm sao theo đuổi Liễu Phiêu Phiêu.

- Tiểu Văn?

Con ngươi của Cao Nha nội đảo mấy vòng, lắc đầu nói: - Không được, không được, Tiểu Văn nhìn thấy nữ nhân thì đã đỏ mặt, ngây ngốc, không có phong thái của bản Nha nội chút nào.

Lý Kỳ ha ha nói: - Vậy mới có tính khiêu chiến chứ, mới có thể thể hiện được thủ đoạn của Cao Nha nội ngươi. Hơn nữa ngươi nghĩ mà xem, chẳng phải ngươi vẫn không theo đuổi được Liễu Phiêu Phiêu sao, chuyện này đối với ngươi mà nói quả thật là sỉ nhục to lớn nha. Nếu ngươi giúp Tiểu Văn theo đuổi được Liễu Phiêu Phiêu, vậy không phải ngươi theo đuổi mà còn hơn cả ngươi theo đuổi, một công đôi việc.

Cao Nha nội nghe thấy thì thì thào lẩm bẩm nói: - Ta không theo đuổi được, thì giúp người theo đuổi, nghe thế nào cũng có chút quái lạ.

Như vậy hình như có chút mỉa mai người ta nha. Lý Kỳ một kế không thành thì lại thực hiện kế khác, cười lạnh một tiếng, nói: - Thế nào? Nha nội sợ năng lực của mình không đủ phải không?

- Ai nói ta sợ. Cao Nha nội lập tức nói.

Hồng Thiên Cửu hưng trí bừng bừng nói:

- Ca ca, chuyện theo đuổi nữ nhân này huynh đã làm nhiều rồi, nhưng giúp người ta theo đuổi nữ nhân thì chưa từng làm bao giờ, sao không thử một chút, nói không chừng rất thú vị, Tiểu Cửu đệ nguyện để huynh sai khiến.

Tiểu tử này chỉ cần có chuyện vui thì chắc chắc nguyện ý xung phong lâm trận.

Cao Nha nội hừ nói: - Được, dạy thì dạy, dám khinh thường bản Nha nội, các ngươi đợi đi, không hết năm nay, Liễu Phiêu Phiêu sẽ ngủ cùng với Tiểu Văn.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng nói: - Thằng nhãi ngươi có thể nói chuyện uyển chuyển chút không?

- Vậy ngươi nói xem làm sao uyển chuyển?

- Ừmnam chưa cưới, nữ chưa gả, có thể ngủ chung cũng là chuyện đương nhiên.

Lưu Vân Hi đột nhiên nhỏ giọng nói: - Phu quân, huynh đây là

Lý Kỳ cười nói: - Ta và Tiểu Văn dù sao cũng kém bối phận nhau, loại chuyện này không tiện nhúng tay, nếu Cao Nha nội đi thì hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn ta. Thằng nhãi này tuy thành sự thì ít bại sự có thừa, nhưng năng lực về mặt này vẫn rất mạnh, muội yên tâm, chuyện tốt của Tiểu Văn đã gần kề rồi.

Trong khi nói, đoàn người đã đi đến trước cửa lớn bệnh viện, chì thấy trước cửa có sáu bảo an, thoạt nhìn đều cao to lực lưỡng, khiến người ta sợ hãi.

Bởi vì hôm nay là ngày bệnh viện khai trương, bất cứ ai đều có thể bước vào, do vậy cũng không cần bái thiếp. Sau khi tiến vào, bên trong là một mảnh đất rộng, mấy bóng người vội vàng qua lại trong đó, nhưng hơn phân nửa đều đi đến toàn lầu lớn ba tầng phía trước.

Đây là tầng tổng hợp của bệnh viện Thái sư, bên trong bao gồm ba bộ phận lớn bộ phận hành chính, bộ phận khám bệnh và bộ phận thu phí.

Bởi vì đây là bệnh viện đầu tiên được xây dựng trong lịch sử, cho nên Tiểu Cửu vô cùng hiếu kỳ, vội vàng kéo bọn Lý Kỳ đi vào trong tòa lâu.

Còn chưa vào bên trong thì đã nghe thấy tiếng người ồn ào.

Đến trước cửa nhìn qua, chỉ thấy bên trong đông nghìn nghịt, Lý Kỳ nhìn thấy mà thầm kinh ngạc, không phải chứ, mới ngày đầu tiên mà có nhiều bệnh nhân đến như vậy, tình huống gì đây hả!

Nhưng ánh mắt của Cao Nha nội lại trắng trợnnhìn vào bốn thiếu nữ thanh xuân mặc bạch y đứng trước cửa. Bốn thiếu nữ này ước chừng mười tám mười chính tuổi, chiều cao bình thường, khuôn mặt xinh đẹp quan trọng là các nàng mặc áo váy trắng, hơn nữa cực kỳ bó người, phô bày vô cùng tinh tế dáng người lả lướt của các nàng, hai tay đặt trước bụng, thoạt nhìn đoan trang hữu lễ.

Đây chính là y phục y tá mà Lý Kỳ mang đến từ đời sau, đương nhiên, đây cũng không hoàn toàn là đồng phục mà trong lòng Lý Kỳ muốn, hơn nữa để thuận tiện, phải biết là y phục y tá của đời sau không phải là để thỏa mãn ảo tưởng của nam nhân, mà là được triển khai dựa theo yêu cầu của nghề nghiệp. ngươi không thể bảo y tá mặc áo rộng tay làm việc được, việc này sẽ vô cùng bất tiện cho công việc đó.

Bởi vì y tá cũng là nghề hoàn toàn mới, phối hợp với đồng phục kiểu mới cũng không ai cảm thấy có bất cứ điều gì không ổn cả.

Đương nhiên, Cao Nha nội không chỉ không cảm thấy có gì không ổn, mà còn cảm thấy vô cùng tuyệt vời, lập tức kéo bọn Lý Kỳ tiến lên cười tủm tỉm dò hỏi: - Bốn vị tiểu nương tử, các vị đứng ở đây làm gì vậy?

Lý Kỳ đảo cặp mắt trắng dã, chẳng lẽ đây chính là kỹ năng quần sát trong truyền thuyết?

Vị thiếu nữ đứng trong cùng đáp lời: - Hồi vị công tử này, chúng ta là y hộ ở đây, hôm nay chúng ta phụ trách cố vấn, nếu công tử có bất cứ điều gì không hiểu có thể hỏi chúng ta.

Y tá hiện nay không gọi là y tá, mà gọi là y hộ.

- Vậy sao?

Cao Nha nội ha ha nói: - Vậy thì thật sự có rất nhiều chuyện phải hỏi đó.

Y chưa chưa nói xong thì Hồng Thiên Cửu liền lao đến, hưng phấn hỏi: - Này này này, mấy vị tiểu nương tử, mấy người bọn họ đứng ở đây làm gì? Nói rồi vươn tay chỉ vào trong.

Chỉ thấy bên trong có một món đồ giống như cái quầy, khá dài, bên dưới là một cái đài gồ, bên trên lấy côn gỗ đúc thành vách ngăn, cứ cách một mét lại có một cửa sổ, phía trong mỗi cửa sổ đều có một nữ nhân ngồi đó, người nhỏ nhất khoảng hai mươi tuổi, người lớn nhất ước chừng ba mươi tuổi, mà điều Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ là đội ngũ dài ngoằng trước cửa sổ.

Nữ y hộ đáp lời: - À, đây là quầy đăng ký, mỗi một bệnh nhân nhất định phải xếp hàng ở đây lấy thẻ số, sau đó mới có thể đi vào khám bệnh.

- Thẻ số?

Hồng Thiên Cửu lại chỉ vào thẻ gỗ trong tay một người nói: - Đó chính là thẻ số sao?

- Đúng vậy.

- Được rồi được rồi, tới phiên ta.