Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1811-2




Không cần phải nói nữa, đây là lỗi của Lý Kỳ.

Lúc trước hắn vận động chiến dịch quét sạch Giang Nam, với quy mô lớn nhất từ trước đến nay, chiến thắng sĩ phu và quan trường, cho nên dân chúng Hàng Châu khá là quen thuộc với hoạt động này, vận dụng cực kỳ thuần thục, từ sau khi được tự do ngôn luận, hiện tại báo chí Hàng Châu còn bán đắt hàng hơn ở Biện Kinh, các loại tạp báo đều được xuất bản, một khi có chút gió thổi cỏ lay gì, đám báo nhỏ này đã đưa tin đầy trời, làm quan ở Hàng Châu, thật đúng là như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Ngươi không thể phạm sai lầm, chỉ cần ngươi phạm sai lầm, vậy thì thật sự sẽ bị mắng cho chết.

Buồn cười chính là, chiến dịch dân tuyển quan này, vẫn là do Tần Cối chấp hành đấy, nhưng hiện giờ không giống lúc ấy, y lên làm Thiếu tể rồi, Lại bộ trở thành vũ khí sắc bén trong tay y. Y đương nhiên hy vọng an bài thế lực của mình tiến vào các vùng rồi, Hàng Châu tất nhiên là khỏi phải nói rồi, nắm giữ được Hàng Châu, chẳng khác nào nắm giữ được toàn bộ mạch máu kinh tế của Đại Tống cả.

Nhưng mà có chết không cơ chứ, Tri phủ của Hàng Châu, Âu Dương Triệt làm được vững như núi Thái Sơn, rất được dân chúng ủng hộ, tuy rằng việc này náo loạn vô cùng lớn, nhưng đại bộ phận dân chúng vẫn là biết suy xét, không có công kích vị Tri phủ là y.

Nếu như phủ Hàng Châu bền chắc như thép, Âu Dương Triệt cũng rất được Hoàng thượng tín nhiệm, thì Tần Cối chỉ có thể áp dụng sách lược vu hồi, trước tiên thẩm thấu thế lực của mình vào các thị trấn xung quanh Hàng Châu, nhưng y sao có thể nghĩ đến, sẽ gặp phải sự ngăn chặn lớn đến thế.

Kỳ thật Lý Kỳ cũng thật sự không ngờ, lúc này thì hay rồi, ngươi Lại bộ không phải giỏi lắm sao, ta xem ngươi thu dọn vụ này như thế nào, hắn nói:

- Việc này thì Lập Pháp Viện cũng không có cách nào can thiệp được. Đây là việc liên quan đến hệ thống chính trị của quốc gia, hai viện này cũng nằm ở trong đó.

Âu Dương Triệt nói: - Việc này thật ra cũng không có kéo Lập Pháp Viện liên lụy vào, nhưng dân chúng cũng không phối hợp với quan viên mới tới, nếu như quan dân không hợp tác với nhau, để mặc cũng không là chuyện tốt, lúc trước ta tình toán dâng tấu lên cho triều đình, nhưng lại bị Lại bộ nhiều lần quấy nhiễu cản lại, vẫn là Trần Đông đến đây mới có thể lấy danh nghĩa của Ngự Sử Đài gửi một phong cấp báo cho triều đình đấy.

Lý Kỳ nói: - Việc này cũng chỉ có thể làm như thế thôi, dù sao cũng liên lụy đến Hoàng thượng, ai. Không có tiền thì buồn phiền vì không có tiền, có tiền rồi thì lại buồn phiền kiểu có tiền, được rồi, ta sẽ giúp ngươi giải quyết chuyện về bệnh viện và học viện trước đã.

Âu Dương Triệt mừng rỡ, vội vàng nói: - Vậy thì làm phiền Phó viện trưởng rồi.

- Đâu có, đâu có, việc này nói cho cùng cũng là do ta dựng lên, ta cũng phải ra tay hỗ trợ, tuy nhiên các ngươi cũng cứ yên tâm, ta sẽ không để dính dáng đến các ngươi, ta sẽ lén lút giải quyết với bọn họ.

- Như vậy là tốt nhất rồi.

Sau khi tiễn bước hai người bọn họ, Lý Kỳ lập tức sai người gọi Điền thợ mộc tới.

Hiện giờ Điền thợ mộc đang mặc một bộ hoa phục gấm vóc, có cái bụng béo phệ, rất có khí thế của một viên ngoại nha, nhưng vừa trông thấy Lý Kỳ, lại lập tức trở về là Điền thợ mộc ngay, ông ta cung kính hành lễ một cái, nói: - Đại nhân, ngài gọi ta ư.

Lý Kỳ cười như không cười nói:

- Điền thợ mộc, à không, hiện tại hẳn là phải tôn xưng ông một tiếng Điền viên ngoại.

- Không dám, không dám.

Điền thợ mộc thấp thỏm lo âu.

Lý Kỳ nói: - Ta mới đến đây chưa đến hai ngày, mà đã nghe được đại danh của Điền viên ngoại ông vô số lần rồi, trên thì có Tri phủ Hàng Châu nhắc đến, dưới thì có người buôn bán nhỏ, nói về đại danh của Điền viên ngoại, vậy thì thật là, chậc chậc, cảm thấy rất là kiêu ngạo nha.

Điền thợ mộc thấp thỏm lo âu hỏi: - Đại nhân, có phải là tiểu nhân đã làm sai điều gì rồi hay không?

- Ai nói ông làm sai điều gì, ta chẳng qua là cảm thấy ông trở nên rất có chủ kiến thôi. Lý Kỳ nhìn ông ta một cái, thấy tuổi của ông ta cũng không nhỏ, nên cũng không dọa ông ta nữa, chỉ nói: - Về chuyện tăng thêm học viện, ông có tham dự bên trong không?

Điền thợ mộc sửng sộ, vội vàng gật đầu: - Tiểu nhân đích xác có tham dự, hơn nữa --- hơn nữa còn là một trong số những người cầm đầu.

- Ông cũng là thành thật. Lý Kỳ cười ha ha, hỏi: - Vì sao?

Điền thợ mộc nói: - Hiện giờ Túy Tiên Sơn Trang đã xây dựng xong rồi, nhưng mà dưới tay tiểu nhân còn có mấy trăm người thợ mộc, thợ thủ công đi theo tiểu nhân làm việc, vừa lúc triều đình tính toán mở bệnh viện, học viện ở Hàng Châu, vì vậy tiểu nhân đã nghĩ giúp bọn họ tranh thủ việc này để làm, sau lại Thái viên ngoại tìm đến tiểu nhân, hy vọng có thể hợp tác với chúng ta, khiến cho triều đình mở thêm mấy khu học viện và bệnh viện, tiểu nhân nghĩ thầm rằng mở thêm học viện, bệnh viện cũng không phải chuyện gì xấu, vì thế đã đáp ứng, nếu đại nhân cảm thấy không ổn thì tiểu nhân lập tức rời khỏi.

Lý Kỳ khoát tay nói: - Kỳ thật việc này ông cũng không có làm sai, hơn nữa còn rất đúng ấy, việc này vốn nên làm như vậy, bằng không chẳng phải là lãng phí nhân lực vật lực sao, nhưng mọi việc đều có giới hạn của nó, ông cần phải nắm chắc cho tốt, đối tượng trong vụ làm ăn này của ông không phải là tư nhân, mà là triều đình, nếu như các người bức bách triều đình quá gắt gao, sẽ khiến cho triều đình cảm thấy các người đang bắt bí triều đình, ông không được quên hiện giờ ta đang làm Xu Mật Sứ, ông bức triều đình, tới cuối cùng triều đình sẽ bức ta.

Điền thợ mộc tuy rằng đã hoàn toàn lột xác thành một nhà tư bản chủ nghĩa, nhưng đầu óc của ông ta còn chưa vòng vo được đến phương diện chính trị, nghe vậy thì nhịn không được sợ tới mức đổ mồ hôi đầy mặt, Lý Kỳ là người tâm phúc của bọn họ đấy, nếu người tâm phúc sống không yên ổn, vậy thì bọn họ càng không cần phải nói thêm rồi, ông ta hỏi: - Đại --- đại nhân, việc này --- việc này còn có thể xoay chuyển được sao?

- Đây chỉ là việc nhỏ, nhưng điều này cũng cảnh tỉnh cho ông, hiện giờ Túy Tiên Sơn Trang là cái đinh trong mắt rất nhiều người, mọi việc đều phải suy nghĩ kĩ hơn, hơn nữa ông nhất định phải nhớ kỹ ông chủ của ông là mệnh quan triều đình, ông càng hẳn là phải làm tấm gương tốt.

- Vâng, tiểu nhân nhớ kỹ.

Lý Kỳ nhìn ông ta một cái, nói: - Nhưng ông cũng đừng sợ hãi, việc này nói cho cùng, ông còn làm được rất tốt.

Lúc trước khi Bạch Thiển Dạ vừa đi, việc buôn bán ở Giang Nam đều giao cho Điền thợ mộc, nguyên bản cũng chỉ là kế sách tạm thời thôi, nhưng Điền thợ mộc còn làm được rất không tệ, vì thế vẫn luôn giao quyền cho ông ta, làm một người cầm lái, ngươi nên có quyết đoán như này, nếu quá mức cẩn thận, sợ đầu sợ đuôi, thì sớm hay muộn gì cũng bị người khác thâu tóm.

Cho nên Lý Kỳ cũng không tạo quá nhiều áp lực cho Điền thợ mộc, hy vọng ông ta vẫn luôn có thể duy trì tác phong như này, hắn lại nói: - Nghe nói chiều mai Lập Pháp Viện sẽ có buổi họp nhằm vào việc này.

- Được rồi, chiều mai ta sẽ qua đấy, đợi sáng mai sau khi ta đi gặp Thái viên ngoại, ta sẽ tự mình nói cho ông biết phải làm như thế nào.

….

----------oOo----------