Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1838-2




Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Oa mẹ nó, mập mạp, ngươi nhanh như vậy à, không phải là tùy tiện tìm một chỗ hẻo lánh để giải quyết rồi đó chứ.

Chu Hoa trừng đôi mắt nhỏ lên nói: - Lý đại ca, may mắn ta về rồi, đây chính là tiền xài vặt một tháng của ta nha!

Lý Kỳ lại cả kinh nói: - Tiền xài vặt một tháng của ngươi nhiều như vậy.

- Còn cả tiền tiết kiệm của ta nữa.

Chu Hoa lại hướng tới mấy người kia nói:

- Có thể thu hồi lại hay không.

Cao Nha Nội nhìn bài trong tay mình, cười ha hả nói: - Đương nhiên không thể, Tam Lang, đây chính là quy củ, không thể phá hư nha.

Lý Kỳ liếc nhìn Chu Hoa. Bi ai thở dài: - Ta nói này mập mạp, những người đứng xem thì không được nói, hiểu chưa, qua một bên đợi đi.

Chu Hoa hai mắt đẫm lệ lưng tròng nói: - Nhưng đây là tiền của ta a!

- Là ngươi bảo ta giúp ngươi chơi hai ván mà, đi qua một bên, đi qua một bên.

Nói xong, hắn liền lôi kéo sau áo Chu Hoa, gạt tên mập mạp này tránh ra.

Cao Nha Nội hét lên: - Các ngươi có theo hay không.

Sài Thông nhìn Nha Nội, tráo bài một cái.

Hồng Thiên Cửu, Từ Phi, Đặng Xuân ba người cũng lần lượt đem bài lật lên.

Cao Nha Nội khẩn trương lấy ra một xấp tiền ném vào đó. Ha hả nói: - Ta theo, ta theo. Y cũng không phải là đang lắm tiền, mấu chốt là sợ thua sẽ mất mặt, nếu thắng một ván, là y có thể chuyển thua thành lãi rồi.

Sau đó Phàn Thiếu Bạch cũng đem bài lật lên rồi.

Cao Nha Nội đem bài tú-lơ-khơ lật hết ra, hì hì nói: - Không lớn, không lớn, chỉ là một đôi A nhỏ.

- Một đôi A còn chưa đu lơn hả!

Lý Kỳ trừng mắt nhìn Chu Hoa, hắng giọng nói: - Đều tại mập mạp ngươi, bằng không, bọn họ ai dám theo.

Cao Nha Nội nói: - Haiz. Lý Kỳ, lật bài đi, đừng lắm chuyện nữa.

Lý Kỳ hít sâu một hơi khí, nói:

- Có thể không tính hay không.

- Đương nhiên không thể.

- Vậy được rồi.

Lý Kỳ gật gật đầu, thở dài: - Ta 9 lớn.

Cao Nha Nội mừng rỡ, ha ha nói: - Biết ngay là ngươi đầu cơ mà, vậy ta cũng không ngại nữa nhé.

Hai tay y dang ra, ghé vào trên bàn, khi đang chuẩn bị thu toàn bộ tiền giấy, Lý Kỳ đột nhiên nói:

- Đợi chút, ta còn chưa nói hết mà, ta nói là 9 lớn cùng hoa. Nói xong hắn lật nốt ba quân bài tẩy ra, chỉ thấy bài của hắn là 9, 5, 2, đúng thật là vẫn còn 9 lớn, chẳng qua đều là quân tép.

Sắc mặt Cao Nha Nội nhất thời cứng ngắc.

Lý Kỳ quay đầu đánh Chu Hoa một chưởng, cười nói: - Mập mạp, diễn xuất của ngươi đã tiến rất xa nhỉ!

Chu Hoa ưỡn cái bụng to ha hả nói: - Quá khen, quá khen, đây đều là Nha Nội bình thường dạy ta. Nha Nội, đa tạ nhé. Nói xong mặt y cũng cười nở hoa rồi, hai cánh tay mập đẩy bức tường tay chắc chắn kia của Cao Nha Nội, đem toàn bộ tiền giấy kéo về.

Cao Nha Nội trơ mắt nhìn một đống tiền giấy trắng bóng kia bay về phía đối diện, tức giận nhảy cẫng lên, vươn ngón tay Lan Hoa Chỉ run rẩy chỉ về hướng Lý Kỳ: - Lý Kỳ ngươi --- ngươi ---

Ngươi khắc ta nhiều như vậy rồi, lúc này mới chỉ là bắt đầu trả thù mà thôi. Lý Kỳ cố nhịn cười nói: - Ta phải đi phòng bếp xem thế nào, các ngươi người nào thua tiền thì khẩn trương lên, lát nữa là ăn cơm rồi. Nói xong hắn liền cười ha hả rời đi.

Hắn không dám tiếp tục đi dạo lần nữa, bởi vì hắn biết tiền của Cao Nha Nội đã không còn nhiều nữa, sợ cái thằng kia sẽ tìm đến hắn vay tiền, vì thế thẳng tiến phòng bếp mà đi.

Kỳ thật về cơm trưa hôm nay, tối hôm qua hắn cũng đã chuẩn bị trước rồi, đem hết thảy đều chuẩn bị xong xuôi, kế tiếp chính là nấu nướng, điểm này hắn đã dặn dò Ngô Tiểu Lục, xét thấy tài nấu nướng của tiểu Lục tử hiện tại, hẳn là không có bất cứ vấn đề gì.

Đi vào phòng bếp, hắn lại kiểm tra toàn bộ một phen, lúc này mới bảo mọi người nổi lửa.

Loại yến hội quy mô này, đối với Kim Đao Trù Vương mà nói, chẳng qua là một bữa ăn sáng.

Buổi trưa, đúng giờ mở tiệc.

Đám khách nhân lại di giá tới tiền sảnh, đương nhiên, nữ nhân thì vẫn ở lại nhà ăn bên cạnh hoa viên.

Tuy rằng bọn họ hôm nay đều là tới vì cà phê, nhưng phải biết rằng, đây chính là phủ đệ của Kim Đao Trù Vương, trước kia thời điểm Lý Kỳ ở Túy Tiên Cư, bọn họ còn có thể thường xuyên được nếm tay nghề của Lý Kỳ, nhưng mấy năm nay, Lý Kỳ gần như không đi Túy Tiên Cư nấu ăn nữa, có ít người trong bọn họ cũng đã có đã nhiều năm không được hưởng qua tay nghề của Lý Kỳ, vì vậy, đối với cơm trưa hôm nay, cũng rất là chờ mong.

Món ăn thứ nhất rất nhanh đã được đưa lên, là một món thịt gà, vô cùng phù hợp với yến hội tiêu chuẩn, tuy nhiên lại có không ít khách cảm thấy thoáng thất vọng.

Theo món ăn mà nhìn, không coi là kỳ lạ, chỉ có thể coi là là trung quy trung củ.

Bóng bẩy trắng nõn, mang theo cả màu vàng ruộm, trắng nõn chính là thịt gà, vàng ruộm chính là da gà.

Và mỗi người còn được phát một đĩa nước sốt tương.

Món ăn này rất đơn giản, tuyệt không giống tác phong của Kim Đao Trù Vương, đến nay vẫn còn nhớ tới một đạo "Nhật nguyệt tranh nhau phát sáng, khí thế thâu tóm sơn hà" làm bằng cá nóc kia, lấy bếp vẽ tranh, còn có một đạo "Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ" kia, lấy thơ làm đồ ăn, còn có một đạo "Thiên Thủ Quan Âm"kia, lấy mỹ nhân làm đồ ăn, Kim Đao Trù Vương xuất phẩm, tất nhiên thuộc tinh phẩm a!

Nhưng so sánh ra, món thịt gà này, lại có chút quá mức bình thản, hơn nữa đều đã được chặt ra, chẳng qua là ghép thành một con gà đầy đủ, khẳng định như vậy bên trong cũng sẽ không có Càn Khôn.

Có câu là, người ngoài thường xem náo nhiệt, trong nghề trông môn đạo.

Thái Kinh là lão sành ăn, liếc mắt nhìn qua, liền khen ngợi gật đầu.

Bạch Thì Trung hiếu kỳ nói: - Thái sư, món ăn này có gì chú ý?

Thái Kinh cười ha hả nói: - Chú ý hay không thì không biết, nhưng món ăn này vô cùng công phu đấy.

Vương Trọng Lăng lại nói: - Không phải là một món gà bình thường sao?

- Mấu chốt chính là ở chỗ bình thường này.

Thái Kinh cười nói: - Càng là bình thường lại càng mất nhiều công sức, thịt gà này chúng ta đều ăn mấy chục năm, các loại món ăn từ gà, lão phu ăn không kém trăm loại, nhưng thịt gà có một đặc sắc vô cùng lớn. Nói xong lão đột nhiên nhìn về phía Trịnh Dật cũng tinh thông đầu bếp chi đạo: - Nhị Lang, ngươi có biết không?

Trịnh Dật gật đầu nói: - Là non mềm.

Thái Kinh gật gật đầu nói: - Đúng vậy, chính là non mềm, mặc kệ đồ ăn thay đổi như thế nào, đều là thịt gà càng non mềm thì ăn càng ngon, đây là chỗ đặc sắc của thịt gà, làm thế nào phát huy đến mức tận cùng đặc sắc của thức ăn, học vấn ở chỗ này cũng rất lớn, đồng dạng cũng là chỗ khó khăn nhất đấy. Nói xong lão chỉ vào trong đĩa thịt gà, tiếp tục nói: - Kỳ thật rất nhiều quán rượu đồ ăn đều có chút thùng rỗng kêu to, nhìn thì hoa lệ, nhưng hương vị quá bình thường, mà món ăn này là thực mà không hoa, đây cũng là một loại cảnh giới, món thịt gà non mềm này cũng có thể dùng ánh mắt để ăn ra được, nhìn khiến cho người ta thèm chảy nước miếng, đây là đặc sắc lớn nhất của thịt gà, cũng là món thịt gà xinh đẹp nhất mà lão phu từng gặp qua.

Mọi người nghe vậy liên tiếp gật đầu, lại cẩn thận nhìn kỹ đĩa thịt gà kia, từ da đến thịt, đều là trơn mềm, thậm chí mềm đến tận xương, trên xương gà kia còn có chứa tơ máu nhè nhẹ, nhưng tơ máu này lại không làm cho người ta cảm thấy ghê tởm, ngược lại cảm thấy non mềm tới cực hạn rồi, có thể nghĩ, vì bảo tồn sự tươi ngon của thịt gà tới hạn độ lớn nhất, Lý Kỳ cũng không có chưng luộc lâu lắm, làm cho mặt trên đầu xương còn có tơ máu, làm cho người ta một loại cảm giác trở lại nguyên trạng.