Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1853




- Với muội ư? Ta cũng nghĩ thế!

Lý Kỳ nghe đến đêm động phòng hoa chúc, nhất thời thú huyết sôi trào.

- Này.

Bạch Thiển Dạ đánh nhẹ vào Lý Kỳ: - Chúng ta là phu thê từ lâu rồi còn động phòng cái gì nữa chứ, thật là không biết ngại mà.

Lý Kỳ cười nhẹ nói bên tai Bạch Thiển Dạ: - Thực ra mỗi lần làm việc kia cùng muội ta đều cảm thấy mới mẻ như lần đầu vậy, hôm nay muội lại phải giúp ta rồi.

- Đêm nay không được!

Bạch Thiển Dạ hai má đỏ hết lên, lắc lắc đầu.

- Sao lại không được, muội đến tháng sao?

- Không phải!

- Vậy thì tại sao?

Bạch Thiển Dạ liếc nhìn Lý Kỳ với vẻ hoài nghi: - Huynh không biết hay là giả vờ không biết vậy?

Lý Kỳ gãi đầu:

- Ta thực sự không biết!

Bạch Thiện Dạ đáp: - Huynh quên mất một người rồi sao?

- Ai?

- Ai ui! Sao huynh ngốc vậy, người đó chính là Vương tỉ tỉ đấy!

- Phu nhân?

Lý Kỳ hô lên, nét mặt ngại ngùng nói: - Cái đó, cái đó, cái đó không được!

Bạch Thiển Dạ khổng hiểu nói: - Có gì là không được, chẳng nhẽ phu quân huynh không muốn?

Lý Kỳ ngại ngùng đáp; - Không phải do ta không muốn mà ta sợ là phu nhân nàng ấy không muốn.

Bạch Thiển Dạ: - Vương tỉ tỉ cũng đã về đây ở rồi, hơn nữa thánh chỉ huynh cũng đã giao cho tỉ ấy rồi, có gì mà không bằng lòng. Trước đây muội cứ luôn muốn huynh tổ chức hôn lễ, nhưng bây giờ biết được chứng sợ hãi của huynh rồi mới biết được nguyên do, nếu đã như thế thì huynh còn đợi gì nữa, Vương tỉ tỉ cũng không còn trẻ nữa rồi!

Lý Kỳ liếc sang nhìn Bạch Tiểu Dạ: - Muội, muội sẽ không ghen chứ?

Bạch Thiển Dạ: - Tỉ ấy cũng đã về ở đây rồi, bây giờ mà muội mới ghen thì không phải hơi muộn rồi sao, lúc đầu muội cũng đã nói với huynh rồi mà, thực ra trước đây muội biết chuyện huynh với Hồng Nô đích xác là rất không vui, nhưng mẹ muội đã nói, phu quân như huynh cần phải có sự giúp đỡ của nhiều người, mà người đáng tin nhất chính là nữ nhân bên cạnh phu quân huynh, gia tộc nào cũng vậy. Hơn nữa, lúc đầu muội cũng luôn dung túng, nên cũng nhận lại được không ít hồi báo, giống như Yến Phúc, Thập nương các nàng, nếu không như vậy trận chiến bảo vệ Khai Phong trước kia chúng ta đã bại trận thảm hại rồi. Hơn nữa khi phu quân huynh xuất chinh, ít nhất muội cũng không phải một mình cô độc chờ đợi ở nhà, cồn có đám người Phong tỷ tỷ cùng ta, phu quân, huynh nói xem muội hiện giờ là buôn bán lời hay lỗ?

Thực ra nàng nói không sai, là người có địa vị cao hơn người khác, đầu tiên phải làm đó là nhanh chóng khai chi tán diệp, sau đó liên minh những thế lực phức tạp lại, không có tập thể những người thân thích, thì không thể tạo nên được 1 gia tộc được. hơn nữa gia tộc đó không có thế lực thì không thể tồn tại lâu bền được, Bạch phu nhân khôn khéo hơn so với Bạch Thiển Dạ, nhưng khi giúp Bạch Thì Trung nạp thiếp mục đích để Bạch gia được tồn tại phát triển lâu bền. Nếu mà khi đó bà ta không hạ sinh Thất Nương thì có lẽ khi Lý Kỳ đến, sẽ khiến Bạch gia từ nay về sau biến mất trên đời, ngay cả Tô Thức cũng không có ngoại lệ.

Kỳ thực thì đây cũng chỉ là thủ đoạn buôn bán của xã hội thượng lưu mà thôi.

Đương nhiên, trong đầu Lý Kỳ chưa hề có khái niệm ấy, tất cả điều đó đều là duyên trời, nếu thực sự nạp thiếp thì số người sẽ tăng lên gấp bội, cũng không ai thấy điều gì không hợp cả, trước kia tiểu thiếp của Thái Du còn nhiều hơn so với tôi tớ nhà hắn,. Vì vậy những lời của Bạch Thiển Dạ khiến hắn cảm động, hắn ôm Thất Nương vào lòng, nói:

- Thực ra người giúp ta nhiều nhất chính là muội đấy.

Bạch Thiển Dạ chợt cười rồi nói: - Nhưng ta chỉ giúp đến đây thôi!

Lý Kỳ nói một cách chắc chắn: - Nhất định, nhất định rồi.

Thật đúng là được tiện nghi lại còn khoe mẽ, Bạch Thiển Dạ nhìn Lý Kỳ và nói: - Đám người Vương tỉ tỉ đang đánh mạt chược ở hậu đường, huynh có muốn ra đấy không?

Phu nhân da mặt mỏng thật, nếu như ta sang bên đấy nàng và Phong Nghi Nô nhất định sẽ cười nhạo ta. Chuyện tốt này ngược lại sẽ không thành đấy. Lý Kỳ hiểu suy nghĩ của Bạch Thiển Dạ và Phong Nghi Nô, trong lòng đương nhiên sợ bọn họ cười chê, nói: - Muội đi trước đi, ta còn phải tới tiền viện xem bọn người Nha Nội chết chưa, rồi nói tiếng chúc mừng với đám người Mã Kiều đã.

Bạch Thiển Dạ cũng không miễn cưỡng nữa, rồi cùng với Lý Kỳ ra hoa viên, một người đi về phía hậu viện, một người thì tới tiền sảnh.

Đến tiền sảnh, Lý Kỳ chỉ đứng sau cửa quan sát. Mặc dù đâu đâu cũng thấy treo đèn lồng đỏ, khắp nơi đều treo những dải lụa đỏ, trước cửa tràn ngập không khí vui vẻ hạnh phúc, nhưng trong bàn tiệc lại là một chiến trường hỗn độn, bát đũa, bình rượu lung tung, có người nằm cả lên bàn, Tửu Quỷ ôm bình rượu tựa vào cầu thang ngáy o o,, còn Chu Hoa thì treo hai tay lên lan can, hiển nhiên là đang nôn thì ngủ mất rồi.

Tên Sài Thông say mèm rồi mà vẫn khhông thay đổi bản tính thích ra vẻ tinh tướng, hai tay chắp trước ngực, mặt không cảm xúc gì, tựa vào ghế rồi cứ thế mà ngủ luôn. Tên Cao Nha Nội và Hồng thiên Cửu một góc hai người, ôm nhau, người nằm úp sấp trên người kia, người kia nằm trên người này ngủ, nước miếng người này làm ướt cổ áo người kia, người kia thì dây nước mũi vào người này, quả thực là một bức tranh tràn đầy ẩm ướt.

Bọn họ chính là minh chứng tốt nhất cho cụm từ "cơ hữu".

Lý Kỳ không nhìn thấy bóng dáng của Phàn Thiếu Bạch, trong lòng hắn cũng hiểu, với tính cách của tên đó thì sớm đã chuồn về rồi.

Còn về ba tân lang thì sớm đã say bí tỉ bất tỉnh nhân sự rồi, Ngô Tiểu Lục, Trần A Nam đều đã gục trên bàn ngủ luôn rồi,

Duy chỉ có Mã Kiều là còn tiếp tục, y cũng là người duy nhất lúc này còn tỉnh táo, thực ra trong buổi trưa nay y cũng đã say một lần rồi, nhưng Mã Kiều một khi say xong rồi tỉnh lại thì thật sự là vô cùng khủng bố đấy, trực tiếp làm gục toàn bộ tứ công tử kia, hiện giờ Mã Kiều ngồi trước bàn, bê một bát lớn, ăn từng ít cơm một. đây cũng là thói quen của y, đó là lúc uống rượu thì không ăn cơm, uống xong thì y mới ăn cơm.

Lý Kỳ vừa ngửi thấy mùi rượu liền cảm thấy buồn nôn, hắn nói: - Thôi thì ngày mai ta hãy đến chúc mừng bọn họ vậy! Nói xong hắn sai đám tôi tớ đưa đám người Cao Nha Nội về phủ. Còn về đám người A Nam đã có Trần đại nương chăm sóc, không cần hắn phải bận tâm

Lo liệu ổn thỏa, Lý Kỳ liền bỏ đi, hắn không muốn ở lâu ở nơi như thế này.

Nhưng vừa đi đến hậu viện, hắn liền nhìn thấy một bóng hình đẫy đà xinh đẹp lướt qua, chẳng cần nói cũng biết đó là phu nhân.

Sao lại trùng hợp thế? Lẽ nào là ý trời?

Điều này vốn dĩ chẳng có gì, nhưng nghĩ lại những lời Thất Nương nói lúc nãy, cái đầu óc trong sáng của Lý Kỳ bỗng trở nên dao động, cũng nghĩ nhiều hơn, ừ, Thất Nương nói rất có đạo lý, nàng ấy đã gả làm vợ ta rồi, ta không thể lạnh nhạt với nàng ấy, đây cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, nên sớm không nên muộn, thôi kệ, hôm nay lão tử sẽ làm chuyện đó cho đến cùng, ai con mẹ nó bảo không phải là tân lang tân nương thì không được động phòng.

- Lý Kỳ?

Nghe thấy âm thanh nhẹ nhẹ, Lý Kỳ ngẩn ra, phát hiện ra phu nhân đã đứng ngay trước mặt hắn rồi, giật mình một cái: - Phu nhân?

Đây là biểu hiện chột dạ!

Vương Dao cười khẽ, nói: - Thực ra chàng không cần phải áy náy thế.

- A?

Lý Kỳ mờ mịt không hiểu: - Sao ta lại phải áy náy?

Vương Dao nói: - Hôn lễ này chỉ là hình thức thôi, nếu như chàng không thích thì tổ chức hay không thì cũng không sao cả.

Thực ra lần trước Trịnh Dật tổ chức hôn lễ, nàng liền cho rằng Lý Kỳ có áy náy trong lòng. Mặc dù nàng không biết lý do nhưng Lý Kỳ không nói nàng cũng không dám hỏi nhiều. nàng cũng không phải là một người hay bát quái, hơn nữa những lời đó nàng nói ra đều tuyệt đối xuất phát từ phế phủ. Thực ra nàng cũng rất sợ hôn lễ, dù sao nàng cũng là một quả phụ, mặc dù Lý Kỳ muốn kiệu lớn tám người khiêng đón nàng về, chỉ sợ nàng cũng không bằng lòng, ngược lại nàng lại thích sự sắp xếp vào phủ Xu Mật Sứ như thế này của Lý Kỳ.

Hoá ra nàng luôn tưởng rằng Lý Kỳ vì chuyện này mà thấy hổ thẹn, nên mới không nói với nàng. Lý Kỳ nói với vẻ mặt cảm động:

- Phu nhân, nàng thật hiểu lòng ta, ta cảm động đến mức khó thở luôn rồi, nào đến đây để ta ôm nàng một cái trước đã.

Vương Dao lùi lại, thẹn thùng nói: - Chàng xấu quá!

Khỉ thật, nàng tránh ta như vậy, làm sao ta xuống tay được nha. Lý Kỳ ngại ngùng thu tay lai, cười gượng vài tiếng, rồi lại bật cười nói: - Đúng rồi, phu nhân, nàng đang chuẩn bị đi đâu sao?

- Ồ, hôm nay mệt cả một ngày, ta đang định về phòng nghỉ ngơi sớm!

Lý Kỳ vỗ tay 1 cái: - Thật trùng hợp ta cũng đang tính về phòng nghỉ ngơi,hay là cùng nhau

Vương Dao ngẩn người ra, đỏ mặt lên, hai tay ngại ngừng nắm lấy tà váy, nhìn có vẻ rất hồi hộp, nói: - Vậy chàng chàng về nghỉ ngơi đi, ta đi về trước đây. Nói xong nàng cúi đầu, bước nhanh rời khỏi.

Toát mồ hôi! Có cần phải cự tuyệt thẳng thừng như vậy không?Lý Kỳ nhìn bộ dạng chạy trốn của Vương Dao, buồn bực thở dài.

- A thật trùng hợp nha!

Bỗng nghe từ bên cahj truyền đến một tràng tiếng cười như chuông bạc.

Quay đầu lại nhìn chỉ thấy đám người Bạch Thiển Dạ, Phong Nghi Nô, Da Luật Cốt Dục, Quý Hồng Ngô đang đứng trước cửa, ai nấy đều cười hả hê.

Xấu hổ quá!

Lý Kỳ đi tới, mặt tối sầm đáp: - Được lắm, không ngờ các muội nghe lẻn ta và phu nhân nói chuyện!

Phong Nghi Nô cười khanh khách nói: - Phu quân, sao trước mặt Vương tỉ tỉ huynh lại trở nên thành thật như vậy? người phu quân trước kia miệng nói không ngừng, nói trắng thành đen, chuyên nói lời đường mật ngày thường đi đâu mất rồi,

Lý Kỳ kéo Phong Nghi Nô vào lòng nói: - Nếu như Phong đại nương tử muốn lĩnh giáo ấy mà, phu quân ta đây rất vui lòng theo hầu!

Phong Nghi Nô xoay người, khuôn mặt xinh đẹp khẽ hừ một tiếng, nói: - Nói không được lại động chân động tay, thật mất phong phạm quân tử.

Lý Kỳ cười hi hi nói: - Nương tử không phải là thích ta như thế sao?

- Ai bảo chứ!

Phong Nghi Nô đẩy Lý Kỳ ra, chạy về phía sau lưng Cốt Dục, ló đầu ra cười nói: - Có giỏi thì huynh làm thế với Vương tỉ tỉ đi, chỉ biết bắt nạt muội, vậy mà là quân tử sao?

Lý Kỳ toát mồ hôi, Như này đâu có liên can gì đến anh hùng hảo hán, Lý Kỳ gãi đầu nói:

- Ta, ta đó là tôn trọng, các muội biết cái gì chứ!

Da Luật Cốt Dục thản nhiên đáp: - Nói như vậy thì trước nay huynh không tôn trọng bọn muội rồi.

Bạch Thiển Dạ nói: - Chỉ thiệt thòi chúng ta luôn một long nghĩ đến huynh, còn huynh thì chỉ nghĩ đến Vương tỉ tỉ thôi

Phong Nghi Nô cũng gật đầu theo: - Đúng đấy đúng đấy, phu quân, huynh thiên vị quá.

Nói xong ba người họ đều nhìn về phía Quý Hồng Nô.

Quý Hồng Nô là cô gái tốt nha, nàng một lòng một dạ yêu Lý Kỳ, nào dám trêu chọc phu quân. Nhưng hôm nay nhìn thấy mấy vị tỉ tỉ nhìn nàng nên đành rụt đầu nói khẽ: - Hồng Nô thấy 3 vị tỉ tỉ nói rất đúng.

Lý Kỳ trợn mắt tức giận nói: - Các muội đang nói thật tâm đó ư?

Phong Nghi Nô nói: - Sự thật đúng là như thế, vừa rồi cũng chính huynh nói ra, chỉ biết tỏ ra uy phong trước mặt chúng muội, có bản lĩnh thì huynh đi đi

Bạch thiên Dạ ho nhẹ một tiếng, dõng dạc nói: - Nếu Vương Tam nương đã được gả vào Lý gia chúng ta, theo lẽ phải hầu hạ phu quân đi ngủ, phu quân huynh đừng sợ, chúng muội làm chỗ dựa cho huynh, Nói xong cười tủm suýt chút nữa thì cười ra tiếng rồi

Da Luật Cốt Dục gật đầu nói: - Phu quân, huynh là chủ gia đình, lại bị nương tử của mình từ chối từ ngoài cửa, thì cũng quá không có tiền đồ rồi,

Ba người bọn họ lại nhìn về phía Quý Hồng Nô

Quý Hồng Nô như sắp khóc, đầu sắp rụt vào trong áo rồi, nói khẽ: - Hồng Nô thấy ba vị tỉ tỉ nói rất có lý. Càng nói, âm thanh càng nhỏ dần như muỗi ngâm, nhưng dù sao thì nàng ấy cũng đã dám tỏ thái độ rồi.

Ta mẹ nó đã bị các muội chế nhạo đến thế rồi, làm gì còn là chủ gia đình nữa, khỉ thật, cho chút mặt mũi được không. Đã nói đến nước này rồi, nếu Lý kỳ vân còn lui bước nữa ấy à, ngay cả chính hắn cũng có cảm giác mình quá không có tiền đồ rồi, bèn cắn răng nói: - Ai--- ai---- ai sợ! đi--- đi thì đi, chuyện--- chuyện ---- chuyện lớn mà.

Phong Nghi Nô cười khanh khách nói: - Phu, phu quân, huynh----huynh có phải thấy trong người không khỏe hay không? sao lại cứ lắp ba lắp bắp thế.

Nói xong bọn họ cười phá lên

- Ta ta ta các muội quá đáng quá.

Lý Kỳ tức lắm, trong lòng nghĩ biết thế không nói, không nên quá dung túng cho các nàng ấy, lại không biết đây đều là lỗi của chính hắn, cái miệng hắn ti tiện đã không phải là bí mật gì, trước đây chuyện gì cũng trêu chọc bọn họ, hôm nay ngược lại lại bị đám người Phong Nghi Nô trêu chọc lại, đám người Bạch Thiển Dạ kết thành phe trêu chọc thì Lý Kỳ không thể nào nói lại được, chỉ có thể mặt mũi xám xịt mà đi, bởi vì nếu còn ở lại sẽ còn bị các nàng ấy tiếp tục trêu chọc.

Quan trọng là chính Lý Kỳ cũng cảm thấy trong chuyện này không có tí tiền đồ gì cả.