Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1892




Châu Việt Tiền.

Vào canh bốn, mây đen che trời, trong quân doanh Nguyên thị tối đen một mảnh, bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nhánh cây lắc lư phát ra thanh âm sàn sạt và tiếng côn trùng kêu vụn vặt lẻ tẻ, cùng với tiếng ngáy ngủ của binh lính.

Dây cung kéo căng của các võ sĩ Nguyên thị rốt cuộc đã buông xuống. Bọn họ không chỉ đạt được nhận thức chung chuyện hợp tác với Đại Tống, hơn nữa còn đạt thành hiệp nghị với Đại Tống. Bình thị sẽ lập tức đầu hàng sau khi quân Tống rút lui, hơn nữa còn chấp nhận trừng phạt của triều đình vô điều kiện. Chuyện này đến hôm nay, bọn họ cuối cùng có thể nói là đã lấy được thắng lợi mang tính quyết định, cuối cùng có thể yên lòng ngủ một giấc, điểm này có thể nhìn ra được từ những thủ vệ đang dựa vào cột gỗ trước cửa mà ngủ.

Đêm nay bọn họ đã chúc mừng một phen, ai ai cũng uống đến mờ mịt, trạng thái này thích hợp để ngủ nhất.

Nguyên Nghĩa Trung cũng đã tiến vào mộng đẹp từ lâu, dù là ngủ nhưng trên mặt ông ta cũng nở nụ cười. Bình thị ngã rồi, Nguyên thị bọn họ một mình một phương, võ sĩ thiên hạ đều nghe lệnh ông ta, đây là giấc mộng từ lâu của ông ta. Bây giờ cuối cùng đã như nguyện, có thể không vui mừng sao.

Oanh!

Rầm rầm rầm!

Bỗng nhiên, một tiếng sấm oanh động vang lên, tiếp theo lại là mấy tiếng nổ vang lên cực kỳ đột nhiên.

Mấy tiếng sấm sét này khiến các võ sĩ trong doanh bị hù đến lăn từ trên giường xuống.

Trong lúc nhất thời, tiếng kinh hô liên tiếp không ngừng.

Các lều trướng trong quân vừa rồi còn an tường yên tĩnh lập tức trở nên ầm ĩ không thôi.

- Người đâu, người đâu, xảy ra chuyện gì?

Nguyên Nghĩa Trung cũng sợ tới mức trực tiếp ngồi bật dậy, vội vàng hô vọng ra ngoài, trong lòng lại buồn bực, thời tiết này sao có thể vang lên tiếng sấm sét chứ.

- Giết!

Chợt nghe xung quanh nổi lên tiếng giết, tiếng bước chân chấn động phảng phất như cả mặt đất đều rung chuyển.

- Khởi khởi bẩm tướng quân, có kẻ thù đánh lén.

Một hộ vệ vội vàng hấp tấp chạy vào.

- Kẻ thù?

Nguyên Nghĩa Trung còn ngẩn người, nói: - Gần đây làm gì có kẻ thù.

- Báo!

Lại có một thám kỵ xông vào, vội vàng nói: - Tướng quân, quân Tống đến đây tập kích.

- Cái gì?

Nguyên Nghĩa Trung kinh sợ kêu một tiếng, đầy vẻ không dám tin. Mấy ngày nay bọn họ thân mật với quân Tống, đã biến thù thành bạn từ lâu, sao quân Tống lại có thể đến đây tập kích, việc này

- Tướng quân (thúc phụ)

Còn chưa đợi Nguyên Nghĩa Trung hồi phục tinh thần, một đám đại tướng Nguyên Vi Nghĩa liền vội vàng đi đến.

Nguyên Nghĩa Trung vội hỏi: - Rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?

Đại Tướng Sơn Tá Lang nói: - Tướng quân, đại sự không hay rồi, quân Tống đột nhiên đến tập kích.

- Sao có thể chứ. Nguyên Nghĩa Trung phẫn nộ nói: - Chúng ta và quân Tống đã đạt thành hợp tác, bọn họ sao lại đột nhiên tập kích, các ngươi có tra rõ chưa.

Sơn Tá Lang chần chừ nói: - Do bây giờ là hơn nửa đêm, căn bản không nhìn rõ, nhưng theo phương hướng kẻ địch tiến đến và tiếng kêu la của bọn họ, hẳn là quân Tống không sai.

Thùng thùng thùng thùng!

Một loạt tiếng trống trận dồn dập vang lên.

Nguyên Nghĩa Trung nghe được mà mồ hôi đầy mặt, trong họng phát ra tiếng kêu, đột nhiên phẫn nộ đánh xuống mặt giường: - Chúng ta trúng bẫy của Bình thị rồi.

Nguyên Vi Nghĩa cau mày nói: - Vì sao thúc phụ nói như vậy?

Nguyên Nghĩa Trung nghiến răng nghiến lợi nói: - Bọn họ rõ ràng là muốn báo mối thù một mũi tên lúc trước.

Các tướng sĩ còn lại vừa nghe, lập tức hiểu ra. Lúc trước Nguyên Nghĩa Trung lợi dụng đàm phán mà mê hoặc Bình Trung Chính, sau đó đột nhiên phát động tiến công, suýt chút là lấy đi cái mạng già của Bình Trung Chính.

Cho nên mới nói, không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc. Bình thường ông ta hại vô số người, bây giờ cuối cùng đã bị người ta hại một lần.

Lúc này, lại có một viên đại tướng đi đến: - Bẩm báo tướng quân, chủ lực của quân Tống đã giết đến đây, chúng ta nhanh chóng rút lui đi.

Nguyên Nghĩa Trung nghe được cả người khẽ run rẩy, lập tức tỉnh ngộ, ngay cả y phục cũng không kịp mặc liền vội vàng xuống giường.

Nguyên Vi Nghĩa đột nhiên vươn tay nói: - Thúc phụ, đừng sốt ruột, chất nhi thấy chuyện này còn có kỳ quặc.

Nguyên Nghĩa Trung kinh ngạc nói: - Hả? Kỳ kỳ quặc gì?

Nguyên Vi Nghĩa nói: - Thúc phụ, lúc này hơn nửa đêm, hơn nữa đêm nay mây đen che trời, bốn phía tối đen, quân Tống sao dám dùng chủ lực tập kích doanh trại, đây là đại kỵ của binh gia. Hơn nữa, cho dù bọn họ đến tập kích, thì sao lại gióng trống khua chiêng đến chứ. Nửa đêm tập kích thông thường đều kiêng kỵ kinh động đối phương trước, mà quân Tống lại gõ trống trận từ xa, đây đâu phải là tập kích chứ, hoàn toàn không hợp lý.

Vào thời cổ, thật ra rất ít khi nửa đêm tập kích, dù sao cũng không nhìn thấy. Thông thường mà nói, tập kích chỉ là để quấy rầy đối phương, sau cùng thì phái mấy trăm người đến, ai dám vọng động chủ lực chứ. Một khi mấy vạn người đánh nhau, mà lại không nhìn thấy, ngươi căn bản không thể ngăn cản được, chỉ có thể coi vận may của ai tốt hơn, nhưng thử hỏi đồ con lợn nào dám đặt tất cả lên vận may chứ. Hơn nữa nửa đêm tập kích là đánh lén, thông thường vó ngựa đều được bọc vải, trên miệng mỗi người đều ngậm một khúc cây, để tránh phát ra tiếng động. Mà phán đoán theo tiếng trống và tiếng chân, quân Tống chí ít đã bắt đầu gõ trống trận ở ngoài trăm bước, đây không phải là tập kích, rõ ràng là đang diễn vở kịch cẩu huyết mà!

Vẻ mặt một đám tướng sĩ lộ vẻ nghi hoặc, Nguyên Nghĩa Trung cũng bình tĩnh lại, khoác thêm áo khoác, nói: - Là thật là giả, ra ngoài xem thì biết.

Nói rồi ông ta nhanh chóng chạy ra ngoài, bởi vì ông ta đang ở đại trướng trung quân, cho nên cho dù là đánh lén, quân Tống cũng không thể một lát thì đánh đến đây. Nhưng võ sĩ dưới tay ông ta đã hoảng hốt, không chút trật tự mà chạy tới lui, ngoài miệng lại kêu lên bô lô ba la, thật sự không biết bọn họ đang làm gì.

Vừa ra ngoài, tiếng bước chân càng nhanh, chỉ nghe tiếng bước chân này thôi thì đã tựa như thiên quân vạn mã, tuyệt đối không giống mấy trăm người trong miệng Nguyên Vi Nghĩa, chí ít cũng trên vạn người.

Nguyên Vi Nghĩa nghe được cũng đầy vẻ hoang mang, đây là tình huống gì?

Oanh!

Bỗng nhiên, trên không vang lên một tiếng sấm sét.

Tiếng này quá quen thuộc, vừa rồi chính là tiếng động này, đây tuyệt đối không phải là tiếng sét đánh, mà là tiếng nổ.

Tiếng này thật sự rất dọa người!

Nguyên Nghĩa Trung sợ tới mức nhanh chóng chạy đến chỗ cao, đưa mắt nhìn sang hướng tây bắc, nhưng quá tối, căn bản không nhìn rõ.

Lại nghe ầm một tiếng!

Một vật bùng nổ trên không, ngay khi nổ tung, ánh sáng lóe lên, nương theo tia chớp này, Nguyên Vi Nghĩa bị dọa đến xanh mặt. Chỉ thấy quân Tống nhiều mênh mông xông đến đây, có chiến xa, có kỵ binh, có bộ binh, hơn nữa sắc mặt của binh sĩ quân Tống đều được vẽ giống như ma quỷ, phía sau khói bụi mù mịt, giống như thiên quân vạn mã đang giết đến. Trong chớp lóe này, khiến người ta khiếp sợ nha, lại là tiếng kêu giết rung trời, đây không phải là toàn bộ chủ lực thì là gì nha.

Nguyên Nghĩa Trung quay đầu nhìn Nguyên Vi Nghĩa tựa như nói, chẳng phải con nói có kỳ quặc sao, nhưng sự thật bày ra trước mặt, con còn có gì để nói.

Nguyên Vi Nghĩa lúc này cũng không hiểu rõ, ngu ngơ nhìn phía trước, giống như đang nói, quân Tống có biết đánh giặc hay không hả.

Chợt nghe trên không lại vang lên tiếng sấm, ánh sáng chợt lóe, chỉ thấy bộ đội đầu tiên của quân Tống đã giết đến tiền doanh, trong chớp lóe này, Nguyên Nghĩa Trung nhìn thấy mũi tên đầy trời phá không đến, một tràn tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Đột nhiên, phía tây, phía đông đồng thời vang lên tiếng trống trận, đồng thời hai bên lại vang lên tiếng giết.

Trong quân trướng Nguyên thị đã loạn cả lên, chúng võ sĩ giơ cây đuốc rải rác mà tán loạn khắp nơi, không biết nên làm gì bây giờ. Trong đêm đen lộ ra sự sợ hãi vô tận, tuy rằng không nhìn thấy gì, nhưng giống như khắp nơi đều là kẻ thù vậy.

Lại một tiếng sấm sét!

Trong chớp mắt lóe sáng này, lại nghe thấy một tràn tiếng kêu thảm thiết. Tiếng hét thảm thiết này chắc chắn là phát ra từ phía bọn họ.

Một vị mưu sĩ bên cạnh Nguyên Nghĩa Trung liền nói: - Tướng quân, tuy thiếu tướng quân nói không phải vô lý, nhưng chúng ta cũng không biết phương thức tác chiến của quân Tống. Có lẽ bọn họ am hiểu tập kích nửa đêm, hơn nữa hiện giờ quân tâm đã loạn, chúng ta vẫn nhanh chóng lui lại đi.

- Đúng đúng đúng, rút lui trước, lập tức bảo đại quân lui lại.

Nguyên Nghĩ Trung đã bị tiếng giết, tiếng trống khắp trời này làm cho sợ hãi, đặc biệt là tiếng sấm sét kia. Bây giờ ông ta đã là chim sợ cành cong, không còn lòng ham chiến nữa.

Trong mắt Nguyên Vi Nghĩa vẫn lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng y nhìn thấy binh lính của mình lộn xộn xông loạn khắp nơi không thứ tự, lại thấy Nguyên Nghĩa Trung đã sợ hãi, tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng y cũng cho rằng lúc này không nên đánh bừa với kẻ địch, dù sao thì bản thân cũng không chút chuẩn bị, cho dù chỉ là chút chuẩn bị tư tưởng cũng không có, làm sao đánh đây, thế là nói:

- Thúc phụ, các vị tướng quân, các vị trước tiên dẫn theo chủ lực rút lui, nhưng phải nhớ đừng hoảng loạn. Vào nửa đêm thế này, cho dù kẻ địch muốn truy kích cũng vô cùng khó khăn, chúng ta không thể tự loạn trận cước, để tránh trúng quỷ kế của kẻ địch. Chất nhi sẽ dẫn theo nhân mã của mình tiến lên đối địch, yểm hộ thúc phụ rút lui.

Trong quân lúc này chỉ có Nguyên Vi Nghĩa là tỉnh táo nhất.

Nguyên Nghĩa Trung hơi do dự, dù sao thì Nguyên Vi Nghĩa là cháu ông ta, nhưng lúc này không phải lúc để ông ta nghĩ nhiều, vỗ bờ vai của Nguyên Vi Nghĩa nói: - Vi Nghĩa, mọi việc phải cẩn thận.

Nguyên Vi Nghĩa hành lễ nói:

- Xin thúc phụ yên tâm, con không tin quân Tống có thể lên trời xuống đất.

Nguyên Nghĩa Trung không nói nhiều nữa, nhanh chóng trở mình lên ngựa, hạ lệnh rút lui, dẫn theo nhân mã của mình cướp đường chạy trốn từ phía nam trong tiếng hô giết.

Còn Nguyên Vi Nghĩa lại triệu tập ba ngàn cảm tử quân chạy đến tiền doanh. Võ sĩ dưới tay y đều mới được trưng, tuổi tác đều là mười tám mười chín tuổi, nhưng cũng là nghé con mới sinh không sợ hổ.

- Giết!

Tiếng giết vẫn đang tiếp tục.

Oanh! Rầm rầm!

Cứ cách một lát là trên không lại vang lên hai ba tiếng sấm sét.

Nhưng tiếng này hình như rất có quy luật.

Đợi khi Nguyên Vi Nghĩa đuổi đến tiền doanh, đột nhiên phát hiện quân Tống đánh lâu như vậy mà trước sau vẫn không đột phá tiền doanh. Theo lý mà nói, nửa đêm tập kích, nếu là toàn bộ chủ lực, cũng nên đột phá phòng tuyến đầu tiên. Lẽ nào sức chiến đấu của quân ta mạnh như thế, trong lúc hoảng loạn cũng có thể ngăn chặn đối phương, hay là sức chiến đấu của quân Tống thật sự yếu như vậy.

Nguyên Vi Nghĩa nhìn thấy mà trong lòng vô cùng hoang mang, rốt cuộc là tình huống gì đây?

Oanh! Rầm rầm!

Lại là hai ba tiếng sấm sét!

Chính trong nháy máy bùng nổ tia chớp này, Nguyên Vi Nghĩa đột nhiên nhìn thấy mưa tên trút xuống, lại thấy quân Tống mênh mông tay cầm búa lớn xông lên chém lung tung, thi thể ở phòng tuyến trước nhất đã chất đầy như núi. Nhưng vấn đề là, sau tia chớp thì không có động tĩnh tiến lên một bước, Nguyên Vi Nghĩa rõ ràng nhìn thấy phòng tuyến đầu tiên đã bị phá vỡ, quân Tống nên thừa cơ xông lên mới đúng, sao lại không có động tĩnh như vậy, hơn nữa tiếng trống trận lại trở nên vô cùng dồn dập sau tia chớp.

Có quỷ dị!

Nguyên Vi Nghĩa không dám vọng động, đồng thời cũng bảo binh lính của mình đừng tiến lên, đứng ở phía sau quan sát cẩn thận.

Y đang chờ đợi!

Oanh! Rầm rầm!

Lại là ba tiếng sấm sét!

Lần này, Nguyên Vi Nghĩa đã có chuẩn bị từ sớm, trong nháy mắt tia chớp lóe lên, y quan sát tỉ mỉ, phát hiện hóa ra quân Tống xếp thành hàng chỉnh tề đứng trước cửa, căn bản không có dự định xông lên. Bọn họ chỉ nương theo chớp mắt tia chớp lóe lên mà xông lên giết người, giết xong thì lui về, khó trách đánh thật lâu cũng không có đánh vào.

Võ sĩ ở tiền doanh không rõ ràng lắm nha, người còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng. Kẻ địch xông lên giết, theo bản năng mà xông lên ngăn kẻ thù, nhưng một đợt xông lên, vừa hay ngay lúc tia chớp lóe lên, lát sau đã bị chém nằm trên đất, phía sau lại xông lên, kết quả là tia chớp lóe lên, lại bị chém nằm trên đất.

Đây cũng là lý do vì sao Nguyên Vi Nghĩa nhìn thấy thi thể chất như núi phía trước, bởi vì quân Tống giết người trong phạm vi này.