Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1932




Lý Kỳ cả đường ngựa không dừng vó, sau khi qua Hoàng Hà, hắn đều là chọn lựa đi đường tắt, không đi đường rộng thênh thang, bởi vì ngươi đi đường lớn, nhất định sẽ đi ngang qua một số thành trấn lớn, mà hắn quý vi Xu Mật Sứ, những quan viên kia thấy hắn đến, còn không ra sức giữ hắn lại, hơn nữa quan viên ven đường cũng hy vọng có được chỉ điểm của Lý Kỳ, bởi vì bây giờ ở Đại Tống có một định luật bất thành văn, chính là theo chân Lý Kỳ lăn lộn, những thứ không nói khác, chính là không lo không có tiền.

Nhưng mà như vậy, thì phải tháng nào năm nào mới tới được Lai Châu, cho nên dọc đường đi Lý Kỳ đều không vào thành, buổi tối chính là nghỉ ngơi ngoài trời.

Thấm thoát mấy ngày, rốt cuộc đã tới Lai Châu.

Tri phủ Lai Châu Trần Bình đích thân đến trước cửa thành nghênh đón.

- Xu Mật Sứ, cuối cùng ngài đã đến rồi.

Vừa nhìn thấy Lý Kỳ, Trần Bình kích động hai mắt đẫm lệ lưng tròng, khó giữ được mình.

Tất nhiên Lý Kỳ hiểu được tình cảnh hiện tại của Trần Bình, trong phải đối mặt chỉ trích của dân chúng, còn phải lo lắng bên phía Biện Lương trách tội, ngoài lại phải giao thiệp với Kim Quốc, mấy ngày nay xem như ông ta tạo trọng tội, xuống ngựa, cười nói: - Trần Tri phủ, mấy ngày nay ngươi vất vả rồi.

Trần Bình nước mắt, nước mũi tèm lem nói:

- Vất vả một chút nhưng không có gì, chỉ là... ôi, Xu Mật Sứ, việc này thực không thể trách hạ quan a.

- Ta hiểu, ta hiểu.

Lý Kỳ vỗ vỗ vai ông ta, nói: - Hay là chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi.

Hai người sóng vai bước vào bên trong thành.

Lý Kỳ vừa đi, vừa nói: - Hiện giờ tình hình bên trong thành như thế nào?

Trần Bình thở dài:

- Sau khi chuyện này truyền đi, dân chúng Lai Châu đều hết sức kích động, đặc biệt là người nhà của những người mất tích, bọn họ đều đến quan phủ đòi một lời giải thích, nhưng ta cũng không có cách nào, ta đã cho tất cả người có thể phái đi tìm rồi, nhưng... vẫn là không thu hoạch được gì.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Dân chúng Lai Châu trở nên hung hãn như vậy từ khi nào, còn dám đến quan phủ tìm phiền toái?

Trần Bình nói: - Xu Mật Sứ có điều không biết. Đây đều là những thương nhân kia đứng phía sau giật giây, bọn họ hy vọng có thể thu được bồi thường của triều đình.

Đã biết là như vậy. Lý Kỳ nói:

- Vậy còn bên phía Kim Quốc?

Trần Bình vừa nghe đến Kim Quốc, lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: - Hoàn Nhan Tông Bật kia rất ngang ngược càn rỡ, ta nhiều lần phái người đến giao thiệp, phía trước hai lần, gã còn tiếp kiến, tới sau này gã dứt khoát thẳng thừng sai binh lính thủ hạ ép người ta phái đi xuất cảnh.

Hay cho Kim Ngột Truật ngươi, hiện tại Hoàn Nhan Tông Vọng còn chưa chết, ngươi đã kiêu ngạo như vậy rồi, nếu như chết rồi, ngươi còn không bay lên trời. Lý Kỳ nói: - Ngươi lập tức lại phái người đi, cho dù bổn Xu Mật Sứ đích thân đến, kêu bọn họ phái người qua đây trao đổi việc này với ta.

Trần Bình a một tiếng, nói:

- Xu Mật Sứ, đây...

Ông ta muốn nói lại thôi, ngụ ý, chính là chúng ta phái người đi, bọn họ đều bỏ mặc không thèm để ý, làm gì có chuyện phái người đến. Ngươi đây không phải tự làm cho mình mất mặt à.

Lý Kỳ phong khinh vân đạm nói: - Ngươi làm theo lời ta nói là được, bọn họ nhất định sẽ phái người tới.

Trần Bình hiếu kỳ nói: - Vì sao Xu Mật Sứ nắm chắc như vậy?

Lý Kỳ cười nói: - Bởi vì ta tới cửa làm cho bọn họ nhục nhã, bọn họ không có lý gì sẽ cự tuyệt.

Trần Bình thấy hắn đã nói như vậy, cũng không tiện khuyên nữa. Hiện tại ông ta chỉ muốn đem toàn bộ này chuyện phiền toái ném cho Lý Kỳ, nói: - Vâng, lát nữa hạ quan sẽ đi căn dặn. Nói xong, ông ta đột nhiên liếc con ngươi nhìn Lý Kỳ. Nói: - Xu Mật Sứ, triều đình... triều đình có cách nhìn gì đối với chuyện này?

- Triều đình đương nhiên rất khiếp sợ, cũng rất phẫn nộ. Lý Kỳ thở dài, lại nói: - Tuy nhiên ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không phạm sai lầm, cũng không có ai động đến ngươi được. Đây không thể nghi ngờ chính là thể hiện, ngươi là người của ta, ta vẫn chưa mất quyền, ai dám động đến ngươi.

Trần Bình vừa nghe, một tảng đá lớn lơ lửng trong lòng rốt cuộc đã hạ xuống, liên tục nói lời cảm tạ.

- Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ, ngài phải làm chủ cho chồng của tôi a!

Mới vào đến trong thành, chợt nghe thấy một tiếng kêu khóc thê lương, chỉ thấy một vị phụ nhân khóc lóc lao đến.

Trần Bình sắc mặt cả kinh, đang chuẩn bị gọi người đi ngăn phụ nhân kia lại, nhưng lại bị Lý Kỳ ngăn cản.

Phụ nhân kia vọt tới trước mặt Lý Kỳ, trực tiếp ngã quỵ xuống đất, khóc lóc: - Xu Mật Sứ, ngài phải làm chủ cho tiểu nhân a, tiểu nhân trên có già, dưới có nhỏ, toàn bộ dựa vào chút thù lao ít ỏi của chồng tiểu nhân, hiện giờ... hu hu hu...

Còn chưa đợi Lý Kỳ phục hồi lại tinh thần, lại có một đám người vọt lên, đều quỳ xuống trước mặt Lý Kỳ, chặn đường đi của Lý Kỳ, trẻ có già có, khóc sướt mướt, nghĩ đến phụ nữ này chỉ là một người xung phong.

Triều đình tuy rằng đã hạ một loạt chính sách trợ giúp, nhưng vẫn chưa truyền đạt đến Lai Châu.

Trong lòng Lý Kỳ thầm than một tiếng, tiến lên nâng vị phụ nhân trước mặt dậy, lại hướng tới những người còn lại nói lên: - Các vị hương thân phụ lão, trước hết mời mọi người đứng lên.

Nhưng, không ai đứng lên, vẫn cứ đang khóc lóc.

Điều này làm cho Lý Kỳ cũng không biết làm sao, đành phải nói:

- Trước hết mời mọi người yên lặng, nghe ta một lời.

Sau đó, tình cảnh cũng dần dần an tĩnh lại.

Lý Kỳ nói: - Các vị hương thân phụ lão xin yên tâm, triều đình hết sức coi trọng việc này, nếu không cũng sẽ không phái ta đến, nếu ta đã đến rồi, thì ta đây tuyệt sẽ không trở về tay không, bất kể như thế nào, ta cũng sẽ vì thân nhân của mọi người đòi lại một công đạo, hơn nữa, các vị cũng đừng quá thương tâm, hiện giờ án này vẫn đang trong điều tra, vẫn chưa nhìn thấy cho dù một cỗ thi thể, nói cách khác, thân nhân của mọi người có thể vẫn còn sống, mọi người nên thu hồi ánh mắt tuyệt vọng, mà mang kỳ vọng trong lòng, người nếu thiếu chờ mong và hy vọng, như vậy chẳng khác nào mất đi tất cả, cho nên, mọi người là thân nhân của bọn họ, càng phải phấn chấn lên, mặt khác, mọi người cũng không cần lo lắng vấn đề về phương diện cuộc sống, triều đình đã hạ mệnh lệnh trợ cấp, bao nhiêu ta cũng không dám nói, ít nhất sẽ bảo đảm cuộc sống cơ bản nhất của mọi người.

Nói tới đây, hắn dừng một chút, lại nói: - Mà lúc này mọi người quỳ ở đây, sẽ chỉ cản trở ta đi điều tra, cản trở thân nhân của mọi người trở về trễ một khắc, còn lại thì thật sự là không tạo nên bất cứ trợ giúp gì.

Lời vừa nói ra, dân chúng quỳ trên mặt đất lập tức đứng dậy lui qua một bên.

Những lời này của Lý Kỳ, không thể nghi ngờ là đã cho bọn họ uống một viên thuốc an thần, bọn họ chỉ sợ triều đình ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng hiện tại triều đình đã phái nhất phẩm đương triều đến, đủ để chứng minh triều đình hết sức coi trọng chuyện này, hơn nữa dù sao Lý Kỳ nổi tiếng bên ngoài, bọn họ tràn đầy tin tưởng đối với Lý Kỳ.

- Đa tạ, đa tạ.

Lý Kỳ liên tục nói mấy tiếng cám ơn, nhẹ nhàng xoa đầu một đứa bé, lại bảo Mã Kiều chia một ít đồ ăn vặt cho những đứa trẻ bọn họ ôm trong lòng.

Như thế mới thuận lợi vào thành.

Đi vào phủ nha, Trần Bình lại giảng giải tỉ mỉ với Lý Kỳ cả kiện sự trải qua. Nói tóm lại, hiện giờ đã có thể loại bỏ nguyên nhân sóng gió, căn cứ vào điểm này, nếu như là sự cố đắm thuyền, như vậy cũng không có khả năng tất cả thuyền đều cùng chìm xuống, chuyện này quá vô lý, cho nên, có thể loại bỏ khả năng thiên tai, như vậy thì nhất định là do con người làm ra, trong đó khả năng lớn nhất vẫn là Kim Quốc, tiếp theo là Triều Tiên. Nhưng Triều Tiên không có lý nào lại cướp hàng hóa của mình, hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không ngốc đến mức đối nghịch với Đại Tống lúc này, bởi vì đội tàu hơn ngàn người này, còn có quân đội hộ tống, không phải tùy tiện là có thể cướp đi, nhất định là xuất động một cách chính quy, cho nên, Kim Quốc là có khả năng nhất.

Đương nhiên. Bởi vì không có bất kỳ chứng cớ nào, ngươi cũng không thể một mực chắc chắn là Kim Quốc làm, Hoàn Nhan Tông Bật cũng chính bởi vì vậy, mới dám kiêu ngạo như vậy.

Sau khi nghe ngóng, Lý Kỳ không có bao nhiêu, hắn chỉ yêu cầu bảo bên phía Bình Châu mau chóng phái người đến.

Nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai trời vẫn chưa sáng, cặp chủ tớ Lý Kỳ, Mã Kiều này đã lặng lẽ ra khỏi phủ nha, đi tới một bãi biển.

Bãi biển này đối với Lý Kỳ mà nói, có ký ức quá ngọt ngào, nhiều thì không nói rồi, lần đầu ba người đi đúng là ở đây.

Lý Kỳ dạo bước trên bờ cát, khung cảnh ngày xưa hiện lên trong đầu, một cảm giác hạnh phúc dâng trào.

- Xu Mật Sứ, người đến rồi.

Mã Kiều đột nhiên nói.

Lý Kỳ khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam nhân trung niên béo phệ bước nhanh tới.

- Tiểu nhân Phí Dương tham kiến Xu Mật Sứ.

Người này chính là chủ quản kẻ săn tin của Lai Châu, Phí Dương, đương nhiên, thân phận của y ở Lai Châu, chỉ là một nhà ông chủ tửu lầu. Y nói xong lại nói: - Để Xu Mật Sứ đợi lâu, tiểu nhân thật sự muôn lần chết không thoái thác.

- Không khoa trương như vậy chứ.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Ngươi không đến trễ, là ta đến sớm rồi, chuyện này không thể trách ngươi. Dừng một chút, hắn lại nói: - Nghĩ tất ngươi cũng biết ta đến là vì chuyện gì, nói những gì ngươi biết đi.

- Vâng.

Phí Dương lập tức nói: - Sau khi tiểu nhân biết được việc này, đã lập tức sai huynh đệ ở hai châu Bình, Doanh tìm hiểu một chút, không tìm được chứng cứ chính xác, nhưng có một điểm hết sức khả nghi, sau khi việc này xảy ra, Thủy sư doanh địa của Doanh Châu đột nhiên tăng cường phòng bị, người của chúng ta cũng không dám xâm nhập, tuy nhiên tiểu nhân cảm thấy việc này nhất định có mờ ám, còn nữa, trước nay đội thuyền của chúng ta cũng từng gặp phải cường đạo, nhưng cũng may không có bị tổn thất quá lớn, nhớ có một lần, huynh đệ của chúng ta nghe thấy tiếng hét của đối phương, phát hiện bọn họ nói tiếng Bột Hải, bởi vậy có thể thấy, cường đạo này chắc là người Bột Hải, không phải là độc nhất vô song, người Nữ Chân này không am hiểu thuỷ chiến, cho nên Thủy sư ở Doanh Châu bọn họ đều là do người Bột Hải tạo thành.

Người Bột Hải này chính là lấy tộc Túc Mạt Mạt Hạt làm chủ thể, Cao Cú Lệ di dân để phụ trợ tổ thành dân tộc thành lập chính quyền dân tộc địa phương nước Bột Hải.

Nhưng nước Bột Hải sớm đã bị diệt, bọn họ hiện giờ cũng thần phục Kim Quốc, bởi vì nước Bột Hải chỉ là cả đời ở vịnh Bột Hải, chủ yếu lấy việc đánh cá mà sống, biết rõ thủy tính, đặc biệt là phương diện xuất hải, là điều người Nữ Chân còn lâu mới có thể bì kịp, trước đây Kim Quốc cũng không coi trọng tầm quan trọng của Thủy sư, nhưng trải qua trận chiến Hoàng Hà, Kim Quốc đã hiểu, đối với tiến công Tống triều mà nói, Thủy sư là vô cùng quan trọng, vì thế Hoàn Nhan Thịnh đã cho Hoàn Nhan Tông Bật thành lập chi Thủy sư Đại Kim đầu tiên ở Doanh Châu, mà nhân viên tổ thành toàn bộ đều là người Bột Hải.

Sau khi Lý Kỳ nghe xong, nói: - Cho nên ngươi cũng nghĩ đây là người Kim Quốc gây nên?

Phí Dương khẳng định: - Tám chín phần mười, trên biển này không phải lục địa, rất khó tra tìm chứng cớ, nhưng mà tiểu nhân cho rằng người Kim quốc sẽ không ngu xuẩn đến mức đem những thuyền hàng đó chuyển về Doanh Châu, nhiều thuyền hàng như vậy, một khi cập bờ sẽ truyền ra một chút tin tức, nhưng bên phía Doanh Châu không có truyền ra bất cứ tin tức gì.

Lý Kỳ khẽ mày nhíu, nói: - Ý của ngươi là đội thuyền này vẫn đang ở trên biển?

Phí Dương nói: - Đó cũng chưa chắc, tôi nghĩ có lẽ là bọn họ neo đậu ở hòn đảo phụ cận Doanh Châu, từ sau khi Kim Quốc thành lập Thủy sư, bọn họ cũng học Đại Tống chúng ta, xây dựng bến tàu trên các đảo phụ cận ven bờ, trước mắt chủ yếu là cung cấp chỗ neo đậu cho ngư dân.

Lý Kỳ nói: - Vậy chúng ta phải phái người đi điều tra?

Phí Dương nói: - Trần Tri phủ sớm đã phái người đi, nhưng phụ cận có rất nhiều đảo, nhất thời rất khó tìm được, hơn nữa chúng ta cũng không dám phái quá nhiều thuyền đi, dù sao nơi đó cách Doanh Châu quá gần, để tránh phát sinh hiểu lầm không cần thiết.

Lý Kỳ nhíu mày trầm ngâm một lát, nói: - Nhưng tiếp tục kéo dài, khả năng sẽ không tìm được thật, nếu ta là bọn họ, ta nhất định sẽ nhanh chóng cải tạo những thuyền hàng đó, như vậy thì có thể danh chính ngôn thuận tiến vào đóng trú Doanh Châu rồi. Như vậy đi, ngươi khẩn trương phái người giả dạng thành ngư phu, đến các đảo phụ cận Doanh Châu tìm hiểu.

- Tiểu nhân tuân mệnh.