Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1970-1




- Đông đông đông!

- Ba ba ba!

- Oa nha nha!

- A ---!

- Bọn nhãi Nam triều, mau mau ra đây nhận lấy cái chết.





Lúc này mới khoảng canh bốn của ngày, bầu trời vẫn còn đen thùi đen thui, nhưng ở xung quanh quân Tống lại vây một vòng quân Kim, bọn họ giơ cây đuốc, điên cuồng chạy vòng quanh quân Tống, thét to đến khàn cả giọng.

Trên chiến trường không có chính nhân quân tử, cũng không có tiểu nhân hèn hạ, chỉ có hai loại phân chia, thắng hoặc là bại. Hai bên đối địch nhờ vào bản lĩnh của chính mình, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Cao Khánh Duệ đã nhận thấy được tâm tình vội vàng xao động của tướng sĩ quân Tống, ông ta biết rõ một chiến thuật quấy rầy bình thường không hề thu hút vào lúc này cũng sẽ lấy được hiệu quả cực kỳ tốt đẹp, thậm chí còn đè nát chút tinh thần còn sót lại của tướng sĩ quân Tống.

Vì thế ban ngày Cao Khánh Duệ lệnh cho chủ lực toàn lực ứng phó, buổi tối còn an bài ba đội binh lính, luân phiên vây quanh quân Tống kêu la, khua chiêng gõ trống, dù sao chính là không có quân Tống được ngủ một giấc thoải mái.

Này oan có đầu, nợ có chủ, việc này muốn trách ai, thì còn phải trách Lý sư phó, đêm trước khi kí hiệp ước Vân Tang, Lý Kỳ vô sỉ sai binh lính ở nửa đêm dùng sàng tử nỏ hướng trận doanh của đối phương bắn tên có thuốc nổ, mặc dù cũng không có nổ chết ai cả, nhưng ầm ĩ đến mức người Nữ Chân chửi thẳng mẹ mày, Cao Khánh Duệ lúc ấy ở ngay tại Vân Châu, cho nên một chiêu này là ông ta tham khảo từ Lý Kỳ đấy.

Quân Tống ban ngày đã phải ứng phó với quân Kim, nửa đêm lại không được ngủ yên, hơn nữa chậm chạp chưa lấy được thành quả chiến đấu, chủ soái lại sống chết không rõ, thật sự là thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, rất nhiều đại tướng cũng đã không nhẫn nhịn được nữa rồi, đều yêu cầu vứt bỏ xe lớn, ngồi xe con, lao ra quyết tử một trận chiến với quân Kim, dù sao cứ để mặc thế này, thì cũng sẽ bị quân Kim lôi kéo cho đến suy sụp.

Chiết Ngạn Dã cũng không biết nên làm thế nào bây giờ nữa, y cũng muốn đi ra ngoài đánh một trận chiến liều chết với quân Kim, nhưng y đã gửi thư cầu cứu đến cho Triệu Giai rồi, cho nên y vẫn cứ hy vọng chờ thêm một chút, đợi đến khi Triệu Giai sai người hồi âm lại rồi sẽ tính toán tiếp. Vì thế y đã nói với các huynh đệ, lại cố nhẫn nhịn thêm ít ngày, đợi tới ngày ăn hết lương thực, sẽ đi cùng quân Kim liều chết một trận, kể từ đó, bọn họ coi như là làm được nghiêm khắc giữ vững chiến lược, ngươi vận lương thực chậm chạp mãi không đến, ta cùng với ở trong này chịu chết đói, còn không bằng giết vài tên địch nhân. Tính thế nào cũng là kiếm được, mặt khác, Chiết Ngạn Dã cũng không có tính toán tiến quân nữa, bởi vì y biết lương thực của mình đều không đủ để chống cự được đến hạ thành, hơn nữa buổi tối bọn lính lại bị làm ầm ĩ cho không thể ngủ được, ban ngày làm gì còn có tinh thần để tiến quân nữa.

Lại một ngày không được ngủ nữa trôi qua, vào thời gian tờ mờ sáng, Cao Khánh Duệ và Hoàn Nhan Xương đúng giờ đi đến trên bãi đất phía tây bắc, nhìn đại doanh quân Tống phía xa xa. Chỉ cảm thấy sự lo lắng bao trùm trên bầu trời doanh Tống, khóe miệng gã rốt cục lộ ra vẻ mỉm cười, lẩm bẩm nói: - Không cần chờ mấy ngày nữa, thì đoàn chiến xa này sẽ bị mai táng thôi.

Tiếng kèn chợt vang lên.

- Giết a ---!

Chủ lực của quân Kim đúng giờ bọc đánh đến xe doanh của quân Tống. Hiện giờ tướng sĩ quân Kim đêm biết đội quân Tống này đã là nỏ mạnh hết đà, thắng lợi đã sắp đến tay rồi, cho nên bọn họ tuyệt đối không sốt ruột, ngược lại cảm thấy cực kỳ hưởng thụ. Dù sao một đội chiến xe này đã khiến cho bọn họ tổn thất thảm trọng, hứng chịu nhiều đau khổ như vậy, bọn họ hận không thể xông lên đem đám người Tống ở bên trong lột da sách cốt. Nhưng khi nhìn kẻ thù chậm rãi hấp hối, cũng tuyệt đối là một loại hưởng thụ.

Người Nữ Chân vây quanh từng vòng, phô bày tài cưỡi ngựa thành thạo của mình với binh lính Đại Tống, hoặc gần hoặc xa, hoặc là kêu la, hoặc giương cung lắp tên.

Mà quân Tống đã không nén được sự tức giận, nhìn đến đám Nữ Chân diễu võ dương oai này, mỗi người đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng dùng nỏ mạnh bắn về phía kẻ thù, nhưng người Nữ Chân đã có kinh nghiệm, biết nỏ mạnh của quân Tống bắn xa hơn so với bọn họ, thấy quân Tống phát cuồng, thì lập tức thúc ngựa chạy đi, đợi đến khi nhuệ khí của quân Tống giảm bớt, thì lại nhích đến gần khiêu khích, dù sao là không ti tiện nhất, chỉ có càng thêm ti tiện hơn thôi.

Một lát sau, đột nhiên một gã Mưu khắc đầy mặt bùn đất chạy gấp đến trước mặt Hoàn Nhan Xương và Cao Khánh Duệ, nhảy xuống ngựa, vội vàng hấp tấp bẩm báo: - Tướng quân, quân sư, việc lớn không ổn rồi, quân đội do chúng ta phái đi cướp lương đã trúng gian kế của địch nhân, toàn quân bị diệt, tướng quân Tốc Hổ cũng bị chết trận rồi.

Hoàn Nhan Xương vừa nghe đến đại tướng Tốc Hổ bị chết trận, không nén nổi cảm thấy cực kỳ hoảng sợ.

Cao Khánh Duệ cau mày nói: - Không tốt, viện quân của quân địch có khả năng sắp đuổi đến đây rồi.

Hoàn Nhan Xương nói: - Một đội chiến xe này đã là nỏ mạnh hết đà, quyết không thể để viện quân của địch nhân cùng bọn chúng hội hợp được. Nói xong, gã lập tức mệnh lệnh cho con rể Phổ Sát Cốt Bạt Lỗ suất lĩnh năm nghìn dũng sĩ tiến đến ngăn cản viện quân của quân Tống.

Nhưng mệnh lệnh này vừa mới được truyền đạt ra, tên Phổ Sát Cốt Bạt Lỗ còn chưa kịp lên ngựa, đã chợt nghe thấy phía đông truyền đến từng trận tiếng vó ngựa, nhìn xa đi qua, chỉ thấy một trận gió xoáy màu đen đang lao nhanh về hướng bên này.

- Đây --- đây chẳng lẽ chính là đội quân tinh nhuệ nhất của quân Tống Thần Cơ Doanh ư?

Hoàn Nhan Xương nhìn thấy vậy sửng sốt, Thần Cơ danh dựa vào hỏa khí uy danh lan xa, gã tuy rằng không biết rõ lắm, nhưng là có nghe nói rằng Thần Cơ Doanh này lấy màu đen làm tượng trưng, vì vậy khi gã nhìn thấy một đội kỵ binh này mặc toàn màu đen áo giáp, theo bản năng đã nói ra là Thần Cơ Doanh.

Cao Khánh Duệ kinh ngạc nói: - Viện quân của đối phương sao có đến đây cực nhanh như thế?

Đây đương nhiên không phải là chủ lực, mà là bộ đội của Dương Tái Hưng, y sau khi tiêu diệt xong đội quân Kim đến cướp lương, thì không dừng lại vó ngựa, chạy thẳng đến Vân Châu, đương nhiên, đây cũng là chỉ thị của Tông Trạch đấy, bởi vì Tông Trạch vô cùng lo lắng cho tình hình của đội chiến xe, cho nên, ông ta khiến cho Dương Tái Hưng sau khi tiêu diệt quân Kim xong thì không cần trở về, trực tiếp chạy tới Vân Châu luôn.

Đây cũng may là Dương Tái Hưng, chứ nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ còn có thể do dự, dù sao y chỉ có ba ngàn người, chút ít binh mã ấy chạy tới, có thể có tác dụng gì sao?

Nhưng đối với Dương Tái Hưng ấy mà, phân phó của Tông Trạch vừa đúng ý của y, hơn nữa đội quân này của y có sở trường về cấp tốc chạy đường dài, nhớ đến ngày đó lúc truy kích Hoàn Nhan Tông Vọng, thằng nhãi này ngay cả khôi giáp cũng ném, người ta là nhẹ thân ra trận, y thì là không mặc ra trận, còn suýt nữa bắt sống được Hoàn Nhan Tông Vọng, cho nên, này thật đúng là cho Dương Tái Hưng cơ hội rèn luyện đấy, dù sao người này nổi danh là thể lực dồi dào, thể lực của ngươi mà hơi kém một tí, thì thật đúng là không thể cùng y chinh chiến được, nói như vậy, chờ đến lúc ngươi chạy tới, chỉ sợ đều kết thúc rồi.

Đám quân Kim đang vây quanh quân Tống này cũng không biết rõ tình huống binh lực của đối phương, còn tưởng rằng đại quân chủ lực của quân Tống đến đây, trong lúc nhất thời có chút thất kinh, hơn nữa bọn họ hiển nhiên còn không có chuẩn bị, dù sao Dương Tái Hưng là hành quân cả đêm, vừa mới kịp ở thời gian tờ mờ sáng tới đây, trên đường chỉ nghỉ ngơi một canh giờ, nhưng quân Kim cũng không có phát hiện.

Dương Tái Hưng suất lĩnh ba nghìn dũng sĩ thừa dịp quân Kim còn chưa kịp phản ứng, tiên phát chế nhân, một trận mưa tên bắn qua, lập tức suất lĩnh tướng sĩ nhằm về hướng quân Kim, ai cũng biết người này xung phong chưa bao giờ nhìn đối phương có bao nhiêu người, dù sao cứ giết là được rồi, làm thân binh của y, tất nhiên là vô cùng hiểu rõ vị tướng quân này của mình. Lúc ban đầu khi đi theo Dương Tái Hưng nam chinh, bọn họ còn có chút sợ hãi, hơn nữa là nghi ngờ, xung phong kiểu này là kiểu của người Nữ Chân, chúng ta những người làm công tác văn hóa này có thể làm được thế sao?

Hiện tại bọn họ chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn hưởng thụ quá trình đó, sớm đã không để ý đến sống chết, nhân sinh thường thôi, thống thống khoái khoái đánh một trận, cho dù là chết trận thì cũng không có gì tiếc nuối nữa, tất cả đều giống như Dương Tái Hưng, làm việc nghĩa không chùn bước xông tới, do Dương Tái Hưng làm đầu tàu gương mẫu, đối mặt liền giết, cái gì tiên lễ hậu binh, từ trước y cũng không chơi kiểu đấy, cây thương lớn vũ động, không đến một lát. Đã chém chết hơn mười người, mẫu chốt là y xung phong quá nhanh, giống như một tia chớp vậy, tất cả đều là nháy mắt bị giết. Một người một thương, chờ ngươi kịp phản ứng, muốn đi vây y, y đã sớm vọt tới phía trước rồi.

Đi theo Dương Tái Hưng đánh giặc. Gần như cái gì đều thiếu, chẳng hạn như tâm nhãn, nhưng tuyệt đối không thiếu sĩ khí. Đây là chính là chỗ ý nghĩa của đệ nhất chiến tướng Đại Tống đấy.