Bắc Tống Phong Lưu

Chương 2015




Nếu Hoàn Nhan Tông Vọng muốn đi hướng địa khu Hà Sáo, nhất định phải phá vây từ vành đai địa khu Tĩnh Tuy này, bởi vì địa khu này chính là một dải đất nối giữa cao nguyên Hoàng Thổ và thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư, mà địa khu Tịnh Biên chính là huyện thành bên trong Hạ Châu, đây là một yếu đạo giao thông, từ nơi này có thể nối thẳng đến thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư, cho nên khi Lưu Ngạn Tông tập trung binh lực tấn công mạnh nơi này, Chủng Sư Đạo liền cho rằng Hoàn Nhan Tông Vọng muốn đột phá từ nơi này, vì thế phái trọng binh đi phòng thủ nơi này.

Nhưng lại thật không ngờ, Hoàn Nhan Tông Vọng lại đánh một đòn gió, đi một con đường hiểm yếu, chính là vượt qua dãy núi Hoành Sơn, đột phá địa khu Tuy Châu phía đông nam dãy núi Hoành Sơn, chỗ này khắp nơi đều là khe rãnh, cao nguyên Hoàng Thổ ấy mà, lại là dãy núi, dễ thủ khó công, cho nên Chủng Sư Đạo phỏng chừng Hoàn Nhan Tông Vọng sẽ không đi con đường này, hơn nữa binh lực của lão đều bố trí ở phía tây bắc dãy núi Hoành Sơn, kỳ thật lúc ấy lão muốn cứu viện Hạ Châu, cũng không thể lại chia binh đi thủ vệ phía nam dãy núi Hoành Sơn.

Hoàn Nhan Tông Vọng cũng là bị bức không có cách nào, gã ta biết Chủng Sư Đạo trấn thủ Hạ Châu, nhất định sẽ không để cho gã ta thoải mái phá vây, vì vậy, mới quyết định bí quá hoá liều, hướng tới phía tây nam dãy núi Hoành Sơn phá vây, nếu nơi này cũng có trọng binh gác, thì gã ta thật sự hết cách xoay chuyển rồi, nhất định sẽ bị liên quân của quân Tống và Tây Hạ bao vây, nhưng gã ta nghĩ Chủng Sư Đạo đã lãnh binh cứu viện Tây Hạ, có lẽ địa khu Tuy Châu sẽ không còn trọng binh phòng thủ.

Vẫn là gã ta đã đoán đúng thật.

Điều mấu chốt hơn chính là, Lý Định Biên kia lấy trái tim thường nhân để suy đoán về Hoàn Nhan Tông Vọng, gã cảm thấy lúc này Hoàn Nhan Tông Vọng nhất định hết sức đại loạn, chỉ lo chạy trối chết, lại không nghĩ đến Hoàn Nhan Tông Vọng vẫn là yên tĩnh như vậy, trên đường trúng một chi bộ đội mai phục ba ngàn người, mà còn phái ra đại tướng Ba Lỗ.

Kết quả Lý Định Biên bị Ba Lỗ đánh không kịp trở tay, tiên quân đã bị đánh thiếu chút nữa đã toàn quân bị diệt, bởi vì người Đảng Hạng đã bị người Nữ Chân làm cho sợ hãi, cho nên một lần gặp mai phục là quân tâm đại loạn, cho đến khi Lý Định Biên đích thân đuổi tới, lúc này mới ổn định lại thế cục. Mà đại tướng Ba Lỗ biết rằng lúc này mình chống cự thêm chốc lát, Hoàn Nhan Tông Vọng sẽ có thêm một đường sống, cho nên gã là ôm trái tim quyết tử đi ngăn chặn Lý Định Biên, toàn bộ ba nghìn người chết trận, bao gồm bản thân Ba Lỗ, không người chạy thoát, bởi vì cũng không có ai chạy trốn.

Đây chính là để Hoàn Nhan Tông Vọng tranh thủ không ít thời gian.

Bởi vì binh mã trong tay Chủng Sư Đạo lại thêm binh mã Tây Hạ của một vành đai Hạ Châu mới hơn ba vạn người, binh mã của Hoàn Nhan Tông Vọng vẫn nhiêu hơn so với lão, lão không thể nào đi bao vây Hoàn Nhan Tông Vọng, lão chỉ có ngăn cản Hoàn Nhan Tông Vọng, đợi khi đại quân chủ lực của Lý Định Biên đuổi tới, hai quân tiền hậu giáp kích, nhưng là đâu liệu được đại quân Tây Hạ còn bị quân Kim phục kích trên đường đi, đánh gần một ngày mới tiêu diệt một chi phục binh này.

Chủng Sư Đạo khẩn trương điều binh khiển tướng, tiến đến Tuy Châu, nhưng Hoàn Nhan Tông Vọng sao lại cho bọn họ cơ hội này, tính mạng này ở ngay giữa sớm tối, sau khi vượt qua Hoành Sơn dãy núi, liền một mạch chạy về hướng bắc. Nhưng Tuy Châu đường xá rắc rối phức tạp, Hoàn Nhan Tông Vọng lần đầu tới nơi này, cũng không biết đường, là mạng gã ta chưa tuyệt, trên đường gặp được một thợ săn ở Hoành Sơn, gã ta lấy ra một túi châu báu lớn cho thợ săn kia, ngươi chỉ cần nói cho ta biết đi hướng nào để vào thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư là được rồi.

Thợ săn kia chẳng hiểu gì hết, thấy nhiều châu báu như vậy, thế là lập tức chỉ ra một con đường cho Hoàn Nhan Tông Vọng.

Hoàn Nhan Tông Vọng kích động không thôi, suất lĩnh đại quân liền phá tan phòng tuyến bạc nhược kia của Tuy Châu, đi thẳng đến thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư, tạm thời trốn thoát khỏi vòng vây của quân Tống.

Cũng may Chủng Sư Đạo biết rằng hy vọng muốn ngăn cản Hoàn Nhan Tông Vọng không lớn, vì thế cùng Lý Định Biên hợp binh một chỗ, từ Hạ Châu tiến vào thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư, tiếp tục truy kích hảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư.

Nhưng thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư này cũng không nhỏ, thảo nguyên mờ mịt, mênh mông bát ngát, ngươi biết Hoàn Nhan Tông Vọng chạy đi đâu.

Đại quân Hoàn Nhan Tông Vọng nhìn thấy thảo nguyên mênh mông, trong lòng vui sướng không ngừng, vốn dĩ bọn họ đều là không có cơ hội sống, bây giờ cũng coi như đã lấy được một tia hy vọng sống, khẩn trương chạy, Hoàn Nhan Tông Vọng gần như đều không xuống ngựa, đói bụng thì trực tiếp cầm thịt khô nhét vào miệng, cứ chạy một mạch như vậy hai ngày, cuối cùng đã tới trong lòng thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư.

Ngay lúc này, phía tây đột nhiên một chi đại quân giết tới.

Hoàn Nhan Tông Vọng đại kinh thất sắc, định nhãn vừa nhìn, phát hiện người xông lên phía trước không phải quân Tống, cũng không phải quân Đảng Hạng, mà là quân Hồi Cốt, đây không cần nghĩ cũng biết là đại quân Ngô Giới.

Có câu là dựa vào người không bằng dựa vào mình, Ngô Giới thật sự có chút không tin người Đảng Hạng, vì thế sau khi y đánh hạ phủ Tây Lương, không đi theo đường hành quân của Hoàn Nhan Tông Vọng, bởi vì y sợ người Đảng Hạng không thể ngăn Hoàn Nhan Tông Vọng lại, vì thế y lập tức từ Hạ Lan Sơn tiến vào phủ Hưng Khánh, sau đó từ phủ Hưng Khánh theo hướng bắc tiến vào thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư, chuẩn bị chặn đường Hoàn Nhan Tông Vọng ở đây.

Y hoành hành từ tây sang đông, bởi vì y chỉ biết là nếu Hoàn Nhan Tông Vọng tới đây, thì nhất định là đi hướng bắc, chưa từng nghĩ đến vẫn thật là gặp được gã ta, Ngô Giới vừa nhìn thấy đại quân Hoàn Nhan Tông Vọng, nói thầm trong lòng, người Đảng Hạng này quả nhiên không đáng tin cậy, đã để cho Hoàn Nhan Tông Vọng vào thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư.

Hoàn Nhan Tông Vọng vừa thấy binh lính Hồi Cốt này, trong lòng hận nha, nếu không phải Hồi Cốt phản bội gã ta, hàng Đại Tống, những thứ khác thì không nói, Ngô Giới làm sao có thể chạy tới nơi này nhanh như vậy, hơn nữa một hệ binh mã gã ta bố trí ở Cam Châu, Túc Châu đều là bị người Hồi Cốt giết chết, ngọn nguồn của binh bại trận chiến này, chính là ở Cao Xương Hồi Cốt.

Thù hận, phẫn nộ đã bắt đầu chiếm lĩnh đầu óc của Hoàn Nhan Tông Vọng, chết cũng phải giết sạch quân Hồi Cốt này.

Lập tức mệnh lệnh Thuật Liệt Tốc, Hoạt Lý Cải và đại tướng lĩnh liên can đều dẫn binh mã xuất kích, tập trung binh lực bọc đánh đối phương hai cánh tả hữu.

Bởi vì hai bên là tao ngộ, Ngô Giới là xông thẳng lại, mà quân Kim là bọc đánh hai cánh, vừa vặn liền tránh được tiền quân tính công kích lớn nhất của chủ lực Ngô Giới, chia quân Hồi Cốt thành hai nửa từ giữa.

Càng chủ yếu hơn chính là, quân Kim hận người Hồi Cốt tận xương, là mang theo thù hận đến quyết chiến với người Hồi Cốt, nhưng người Hồi Cốt không có thù hận đối với người Nữ Chân, cũng không phải ôm quyết tâm tất tử, tâm thái đã thua một mảng lớn, hai quân vừa gặp nhau, quân Hồi Cốt đã bị quân Kim đánh liên tiếp bại lui.

Tướng soái bên cạnhNgô Giới hơi luống cuống, chúng ta tới đây để bao vây tiêu diệt kẻ thù, đừng làm đến cuối cùng, ngược lại chúng ta bị kẻ địch bao vây tiêu diệt rồi.

Hoá ra người Hồi này Cốt cũng không đáng tin cậy a! Ngô Giới vì chạy nhanh, cũng không có mang thân quân của mình đến, mà là dẫn theo quân Hồi Cốt trước giờ chưa từng tiếp xúc qua đến, đây cũng là mầm hoạ nhất lớn, nghĩ thầm rằng, quân tâm cũng không thể loạn. Ánh mắt của y lướt nhanh, ra vẻ thoải mái nói: - Các vị chớ có kinh hoảng, quân Kim đã là nỏ mạnh hết đà, đây là bọn chúng liều chết đánh cược một lần, chỉ cần chúng ta có thể ngăn cản một đợt tấn công mạnh này của kẻ địch, chúng ta sẽ tất thắng.

Nói xong y lại nói với Trương Hiến: - Trương Hiến, lập tức lĩnh ba nghìn kỵ binh, từ phía Bắc vu hồi đến phía sau quân Kim, tấn công mạnh vào trung quân Hoàn Nhan Tông Vọng. Nói xong y lại hướng tới Diêu Kha Long nói: - Ngươi lĩnh ba nghìn binh mã ở phía nam tùy cơ mà động, nếu tiền quân quân Kim hồi viện, lập tức từ tiến công bọn chúng từ giữa.

Diêu Kha Long, Trương Hiến này lãnh binh liền dẫn binh tiến công.

Bởi vì Hoàn Nhan Tông Vọng là chạy từ nam lên bắc, trận hình của gã là nam trọng bắc khinh, chủ yếu là phòng ngừa truy binh phía sau, mà hiện giờ gã lại phái tiền quân ra nghênh địch, cho nên phía bắc hết sức trống trải, Trương Hiến dễ dàng liền bao vây phía sau Hoàn Nhan Tông Vọng, ngay lập tức giết qua.

Lực chú ý của Hoàn Nhan Tông Vọng đều ở chiến trường phía trước mặt, đột nhiên nhìn thấy một chi quân đội đi đến phía sau của mình, lập tức hoảng loạn.

Mà Thuật Liệt Tốc, Hoạt Lý Cải và các đại tướng đang chém giết ở tiền phương, thấy Hoàn Nhan Tông Vọng gặp phải tấn công mạnh, cứu chủ tâm thiết, lập tức trở về cứu viện, đúng lúc này, Diêu Kha Long đột nhiên suất lĩnh ba nghìn binh mã xông qua, cắt đứt bộ đội hồi viện của quân Kim.

Kỳ thật Diêu Kha Long không có lợi hại hơn Thuật Liệt Tốc bọn họ, thậm chí còn có thể nói không bằng được, hơn nữa binh lực cũng không nhiêu như bọn họ, nhưng bọn họ vội vã về cứu viện Hoàn Nhan Tông Vọng, trong lòng gấp gáp, bị Diêu Kha Long xung ngang như vậy, trận hình đại loạn.

Ngô Giới vừa nhìn, cơ hội tới rồi, cao giọng hô lên: - Các huynh đệ, hiện giờ kẻ thù trận hình tán loạn, chúng ta thừa cơ giết lên, nhất định có thể tiêu diệt bọn chúng.

Lập tức, y suất lĩnh tất cả quân đội xông lên, quân Kim bị Trương Hiến xông lên như vậy, tất cả đều hỗn loạn, lập tức tan tác, Hoàn Nhan Tông Vọng biết mình gặp được đối thủ rồi, không biết năm đó trong cuộc chiến bảo vệ Khai Phong, cũng chính là sự xuất hiện của Ngô Giới trực tiếp dẫn đến tất cả kế hoạch của gã ta phá sản, không dám niệm chiến, suất quân bỏ chạy hướng bắc.

Ngô Giới này cũng không thể so với Lý Định Biên, y cũng không sợ Hoàn Nhan Tông Vọng ngươi, nếu ngươi để cho y đeo dính rồi, vậy thì ngươi phải chịu khổ rồi, lúc này suất lĩnh đại quân truy kích, y đến đây chính là để bắt một con cá lớn này, có thể nói như vậy, nếu ai có thể bắt được Hoàn Nhan Tông Vọng, thì đó chính là công lao thiên đại, bởi vì Hoàn Nhan Tông Vọng và Triệu Giai có ân oán, còn có một tầng ý tứ như vậy ở bên trong, Triệu Giai nằm mơ cũng muốn đánh bại Hoàn Nhan Tông Vọng, ngươi giúp Hoàng đế đạt thành tâm nguyện này, hoàng đế này có thể bạc đãi ngươi à.

Ngay lúc Hoàn Nhan Tông Vọng ngàn cân treo sợi tóc, tình hình của Vân Châu cũng thật sự không tốt hơn bao nhiêu so với gã ta.

Canh hai, vòng thứ nhất oanh tạc của quân Tống chấm dứt, các tướng sĩ đều khẩn trương nghỉ ngơi, bọn họ còn có một, hai canh giờ nghỉ ngơi, dù sao mỗi đêm quân Tống không có tới hai, ba vòng oanh tạc, giống như mặt trời ở chân trời sẽ không nhô lên.

- Đô Thống, đại sự không ổn.

Cao Khánh Duệ vội vội vàng vàng đi vào tẩm cung của Hoàn Nhan Tông Hàn, trực tiếp đẩy cửa đi vào: - Đô Thống, đại sự không ổn.

Hoàn Nhan Tông Hàn hiện giờ làm sao còn ngủ được, đang ngồi ở trên giường suy nghĩ đối sách, chợt thấy Cao Khánh Duệ cuống quít đi đến như thế, kinh hãi nói: - Xảy ra chuyện gì thế?

Cao Khánh Duệ tay trái cầm một mũi tên, tay phải cầm một phong thư, gã đưa phong thư tới: - Đây là mật hàm mới từ phía tây bắc bắn vào trong thành.

Hoàn Nhan Tông Hàn mở thư ra xem, hoá ra phong thư này là Hoàn Nhan Tông Bàn sai người đưa tới, bởi vì bọn họ đã bị quân Tống bao vây từng đoàn, người rất khó xông tới, vì thế tướng sĩ quân Kim liền phân tán ra, lén lẻn vào những núi cao trùng điệp này, đứng ở chỗ đất cao, dùng tên bắn thư vào trong thành.

Trong thư đem chuyện Nhạc Phi công phá phủ Hoàng Long, phủ Liêu Dương và Cao Ly tiến công quy mô lớn thông báo cho Hoàn Nhan Tông Hàn, gã đã phụng mệnh hồi viện rồi, hơn nữa bên phía Thượng Kinh đã quyết định từ bỏ chiến lược xuôi nam, bảo Hoàn Nhan Tông Hàn, Hoàn Nhan Tông Can, Hoàn Nhan Hi Doãn, Hoàn Nhan Tông Vọng thối lui đến phủ Lâm Hoàng, phủ Đại Định đóng trú, chỉ cần bảo vệ cho trận tuyến này là được rồi.