Bắc Tống Phong Lưu

Chương 431




Lý Kỳ là người rất giỏi phân bố thời gian. Mặc dù hiện tại hắn kiêm nhiều chức, nhưng không hề nhìn thấy vẻ uể oải trên khuôn mặt của hắn. Điều này cũng khó trách, việc hắn cần làm chỉ là đưa ra mệnh lệnh. Bất kể là học viện, hay là sòng bạc, trên cơ bản hắn không cần phải động tay, tất cả đều giao cho Điền thợ mộc làm. Còn xưởng lưu ly thì hắn mới tới đó một lần, chủ yếu nói cho đám công tượng kia một ít nguyên lý chế tạo thủy tinh.

Còn việc luyện binh, hắn dùng mọi khả năng để làm. Bởi vì việc này liên quan tới vận mệnh của hắn. Nếu như xảy ra điều gì sai lầm, cho dù hắn có kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng là phù vân.

Sáng sớm.

Lý Kỳ và Mã Kiều cưỡi lừa, không nhanh không chậm đi tới hướng quân doanh.

- Mã Kiều, gần đây ngươi và Ngưu Cao luyện binh thế nào?

Lý Kỳ vừa ngáp vừa hỏi.

Mã Kiều thản nhiên đáp:

- Không biết.

- Không biết? Ngươi đang đùa ta đấy à?

Lý Kỳ cả giận nói. Hai hôm trước hắn đã bảo Mã Kiều và Ngưu Cao hợp tác luyện tập những chướng ngại vật. Một vài động tác cơ bản cũng đã dạy cho bọn họ. Không ngờ hôm nay vừa hỏi, lại nhận được đáp án như vậy. Bảo sao hắn không tức giận. Huống hồ, đợi tí nữa hai người bọn họ phải làm mẫu trước mặt các huynh đệ. Nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thì thật mất hết mặt mũi.

Mã Kiều cũng vẻ mặt bất mãn nói:

- Phó Soái, thực ra những chướng ngại vật mà ngươi làm kia, một mình ta cũng có thể hoàn thành rồi. Thực không biết vì sao ngươi phải bảo cả Ngưu Cao luyện tập cùng ta. Đợi tí nữa ta khẳng định không có vấn đề gì rồi. Nhưng y có thể làm được hay không, ta không biết. Cho nên vấn đề này ngươi phải hỏi y. Ngươi hỏi ta, ta cảm thấy mình như bị vũ nhục.

Ta vũ nhục con mẹ ngươi! Lý Kỳ sắp điên rồi, cả giận nói:

- Ta bảo hai ngươi luyện tập, chính là rèn luyện tinh thần đoàn kết của hai ngươi. Đợi tí nữa sẽ làm gương tốt cho các huynh đệ. Nhưng con mẹ ngươi còn chưa bắt đầu, đã phàn nàn đồng bạn của mình rồi. Ngươi hồi báo ta như vậy à?

Mã Kiều thấy Lý Kỳ bão nổi, cũng không dám nhiều lời nữa. Bởi vì y biết rõ, nếu y cãi lại, thì Lý Kỳ lại chuyển sư muội của y ra. Về điểm này, y cũng rất buồn bực. Y thực không biết vì sao Lỗ Mỹ Mỹ lại phải nghe lời Lý Kỳ như vậy. Đã tới tình trạng chỉ đâu đánh đó. Y ngượng ngùng nói:

- Ngươi cứ yên tâm đi. Với thân thủ của ta và Ngưu giáo đầu, mặc kệ có ăn ý hay không, làm mẫu là không có vấn đề.

Lý Kỳ hít sâu một hơi:

- Cuối cùng ngươi cũng nói được một câu hợp lý. Nhớ kỹ, đợi tí nữa nhất định không thể để xảy ra sai lầm.

- Ta…ủa, kia không phải là Triệu cô nương sao?

Đang nói, Mã Kiều bỗng chỉ về phía trước, kinh ngạc kêu lên.

Lý Kỳ quay đầu nhìn. Chỉ thấy một vị công tử tuấn tú mặc một bộ áo bào màu đỏ, tay cầm đoản kiếm, cưỡi ngựa trắng đi tới. Dưới gió lạnh thấu xương, vẫn lộ rõ sự anh tuấn.

May mà người này là nữ, bằng không mình chỉ là người đẹp trai thứ ba của Đông Kinh. Mà sao họ Triệu đều tuấn tú như vậy nhỉ. Chẳng lẽ chính là do huyết thống tốt đẹp chó má? Đối với dung mạo của Triệu Tinh Yến, Lý Kỳ ngoại trừ sợ hãi than ra, vẫn là sợ hãi than. Cưỡi bạch mã chưa hẳn là vương tử, có thể là đồng bóng.

Ba người vừa gặp mặt, Lý Kỳ còn chưa mở miệng, Mã Kiều đã dành nói:

- Triệu cô nương, liệu chúng ta có thể đổi tọa kỵ được không? Cô cưỡi ngựa mãi chắc cũng chán rồi nhỉ?

Triệu Tinh Yến ngẩn ra, cười không đáp, mà hỏi ngược lại:

- Mã huynh, nếu như ta không muốn đổi, liệu ngươi có cướp lấy không?

Mã Kiều lắc đầu:

- Ta sẽ không làm những chuyện phạm pháp, miễn liên lụy tới sư muội của ta.

Người này đúng là một kẻ si tình. Việc gì cũng lôi sư muội của y ra được.

Lý Kỳ thở dài bất đắc dĩ, lập tức bảo trì cự ly với y.

Triệu Tinh Yến khẽ cười:

- Vậy ta không đổi.

Mã Kiều có chút không ngờ Triệu Tinh Yến lại thẳng thắn như vậy, nhất thời ngây ra như phỗng.

Lý Kỳ cười ha hả, hướng Triệu Tinh Yến chắp tay nói:

- Triệu cô nương đang đợi ta à?

Đôi mi thanh tú của Triệu Tinh Yến nhướn lên, hỏi:

- Sao ngươi biết?

- Trời lạnh như vậy, chẳng lẽ cô chạy ra ngoài để mua đồ ăn sáng? Huống hồ đây là con đường đi tới hướng quân doanh.

Lý Kỳ ngửa đầu nói. Triệu Tinh Yến được bạch mã phụ trợ, hình tượng của vị cao phú suất y nhất thời rơi xuống ngàn trượng.

Triệu Tinh Yến gật đầu, cười nói:

- Không sai, ta nghe nói gần đây ngươi một mực luyện binh, nên muốn đi xem.

- Chắc cô nghe đường ca của cô nói?

Lý Kỳ nghi ngờ hỏi.

Triệu Tinh Yến gật đầu.

Lý Kỳ lại hỏi:

- Là đường ca của cô bảo cô tới à?

Triệu Tinh Yến lắc đầu:

- Đương nhiên không phải.

- Vậy thì ta không cho cô đi cùng.

Lý Kỳ khẽ cười. Ngữ khí giống với vừa nãy Triệu Tinh Yến trêu trọc Mã Kiều.

Triệu Tinh Yến hiếu kỳ hỏi:

- Vì sao?

- Nơi đó là quân doanh, là một nơi rất thần thánh. Chứ không phải là nhà vệ sinh công cộng, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Hy vọng Triệu cô nương tôn trọng điều đó.

Lý Kỳ nghiêm túc nói.

Triệu Tinh Yến cười cười:

- Ta biết, cho nên ta mới ở chỗ này chờ ngươi, hy vọng ngươi có thể dẫn theo ta.

- Ta không bảo cô chờ, cũng sẽ không dẫn theo cô đi. Cô mua đồ ăn sáng rồi về thêu thùa đi, miễn lại cảm lạnh.

Lý Kỳ vung tay nói.

Triệu Tinh Yến cười nói:

- Ngươi chớ vội từ chối. Trước kia ta từng được Chủng bá bá dạy một ít về thuật luyện binh. Có lẽ có thể giúp được ngươi.

Sớm biết mục đích của ngươi không đơn giản như vậy. Còn muốn giả nai trước mặt ta? Ngươi chỉ là lo lắng một đầu bếp như lão tử không hiểu luyện binh, làm hỏng đại sự mà thôi.

Tự tôn của Lý Kỳ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, bĩu môi nói:

- Cô nói có phải là Chủng lão tướng quân?

Triệu Tinh Yến gật đầu.

Lý Kỳ hơi trầm ngâm, thầm nghĩ. Nói cho cùng lão tử cũng không phải là dân chuyên. Có một vài vấn đề xác thực phải thỉnh giáo nàng ta. Đồ đệ của Chủng lão tướng quân hẳn là có chút tài năng a. Ra vẻ tự hỏi một phen, mới nói:

- Được rồi, nể cô cưỡi bạch mã, ta phá lệ dẫn theo cô. Tuy nhiên phải nói rõ trước, đợi tí nữa tới quân doanh, cô chỉ được nhìn, không được lắm miệng.

Điều này thì có liên quan gì tới cưỡi bạch mã? Triệu Tinh Yến cười khổ một tiếng:

- Đồng ý.

Ba người đi tới quân doanh. Lý Kỳ đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không có một ai, không khỏi chấn động. Lập tức sai người gọi Lương Hùng tới.

Rất nhanh, Lương Hùng dẫn theo Phó Chỉ Huy Sứ đi tới giáo trường.

Lý Kỳ hỏi:

- Người đâu?

Lương Hùng sững sờ, vội đáp:

- Hồi bẩm Phó Soái, các huynh đệ đã tới Tào gia điếm ăn sáng rồi.

- Ăn sáng?

Lý Kỳ cau mày:

- Lương chỉ huy, hiện tại đã là giờ Thìn rồi mà.

Lương Hùng kinh ngạc nói:

- Phó Soái, hôm qua chẳng phải ngài nói muốn điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, tạm hoãn tập luyện buổi sáng hai khắc sao?

Lý Kỳ vỗ đầu nói:

- Đúng rồi, ta quên mất, vậy chúng ta chờ một lát vậy.

Bởi vì tiết trời đã sang đông, cho nên Lý Kỳ điều chỉnh lại thời gian.

Lý Kỳ bảo Lương Hùng quay về tiếp tục công việc của y. Sau đó dẫn theo Triệu Tinh Yến và Mã Kiều đi tới phòng nghỉ ngơi một lát.

Xảy ra một việc ô long như vậy, đã khiến cho Triệu Tinh Yến lo lắng:

- Phó Soái, ngay cả mệnh lệnh ngươi đưa ra, ngươi cũng không nhớ à?

Hỏi vậy là có ý gì? Ngươi cũng không phải là cấp trên của ta, quản quá rộng đi.

Lý Kỳ nổi giận nói:

- Đúng thì thế nào?

Triệu Tinh Yến lắc đầu:

- Chính ngươi không làm gương tốt, những binh lính kia sao có thể nghe lời ngươi. Càng làm sao có thể huấn luyện một đội thân binh của riêng mình?

Mã Kiều nói xen vào:

- Triệu cô nương, lời ấy của cô sai rồi. Điều khác ta không dám nói, nhưng Phó Soái luyện binh rất có nghề. Hiện tại những binh lính kia nghe theo lệnh hắn răm rắp.

Hắc, tay Mã Kiều này đổi tính từ khi nào vậy, bắt đầu biết nói thật rồi. Lý Kỳ đắc ý nhìn Triệu Tinh Yến.

Triệu Tinh Yến nhìn bộ dáng vênh váo của Lý Kỳ, căn bản không tin lời của Mã Kiều, hơi châm chọc nói:

- Vậy à, vậy ta rất muốn mở mang kiến thức.

Lý Kỳ khẽ cười:

- Không vấn đề, đợi tí nữa ta nhất định cho cô thấy, cam đoan không để cho cô thất vọng.

- Nếu thực sự như thế, vậy thì không thể tốt hơn.

Một lát sau, bên ngoài dần dần ồn ào. Lý Kỳ thấy thời gian đã tới, liền dẫn theo Triệu Tinh Yến và Mã Kiều đi tới giáo trường.

Những binh lính kia vốn đang tốp năm tốp ba vừa đi vừa trò chuyện, chợt thấy Lý Kỳ, lập tức xếp thành hàng.

Lý Kỳ đi lên đài, đợi cho hạt cát cuối cùng trong đồng hồ cát rơi xuống, mới nói:

- Tập hợp.

Thanh âm không lớn, nhưng không cho phép một ai chống đối.

Triệu Tinh Yến hồ nghi nhìn Lý Kỳ, âm thầm nhíu mày. Lý Kỳ hiện giờ và Lý Kỳ vừa nãy quả thực như hai người khác nhau.

Đông đông đông. Bá bá bá.

- Nghiêm.

- Nghỉ.

Từ tập hợp tới điểm danh, liên tục rành mạch. Chỉ thấy đám binh sĩ vừa rồi còn tản mạn, giờ đã xếp chỉnh tế thành hình chữ nhật, hai chân giang rộng, hai tay đặt sau lưng, chờ đợi Lý Kỳ phát biểu.

Triệu Tinh Yến nghẹn họng nhìn trân trối, xoa nhẹ đôi mắt, có chút không dám tin vào cặp mắt của minh, miệng hơi há, biểu lộ rất đáng yêu.

Lý Kỳ liếc nhìn Triệu Tinh Yến, khéo miệng nhếch lên nụ cười tà ác, quát:

- Ngưu Cao ra khỏi hàng.

- Vâng.

Ngưu Cao tiến lên một bước.

- Lên trên đài.

- Vâng.

Đợi Ngưu Cao đi lên đài, Lý Kỳ mỉm cười, bỗng chỉ vào Triệu Tinh Yến nói:

- Hiện tại ta ra lệnh cho ngươi đánh nàng ta.

Triệu Tinh Yến kinh hãi, sững sờ tại chỗ.

Ngưu Cao vừa nghe tới hai chữ ‘ra lệnh’, liền không chút do dự giơ nắm tay cực lớn đánh về phía Triệu Tinh Yến. May mà thân thủ của Triệu Tinh Yến không tồi, cuống quít lùi ba bước, miễn cưỡng né tránh. Nhưng Ngưu Cao lại lập tức xông tới, khiến cho nàng không kịp thở dốc.

Thân thủ của Triệu Tinh Yến vốn không bằng Ngưu Cao, lại bị đoạt tiên cơ, liền không cố kỵ nữa, rút đoản kiếm ra nghênh địch, rốt cuộc làm chậm được thế công của Ngưu Cao.

Ngưu Cao thấy thế, ra tay liền chậm lại. Đừng nhìn thân hình y cao lớn, nhưng tốc độ ra đòn không chậm chút nào. Dựa vào ưu thế tuyệt đối về lực lượng, liên tục tấn công, chỉ bàn tay trần thôi cũng ép cho Triệu Tinh Yến chỉ có thể đón đỡ, không hề có lực hoàn thủ.

Đánh vài hiệp, Triệu Tinh Yến đã bị dồn tới góc chết.

Mã Kiều nhỏ giọng nói:

- Phó Soái, nếu ngươi không ngăn lại, chỉ sợ Ngưu giáo đầu sẽ làm nàng ta bị thương.

Lý Kỳ thấy không xê xích gì nhiều, hô:

- Ngừng.

Ngưu Cao lập tức thu thế, nhảy ra vòng chiến. Triệu Tinh Yến đầy ngập lửa giận, thở cũng không thở, liền phóng tới trước mặt Lý Kỳ, cả giận nói:

- Lý Kỳ, sao ngươi làm như vậy?

Lý Kỳ nghiêng mắt nhìn, cất cao giọng nói:

- Ở chỗ này không cho phép bất kỳ ai được thắc mắc quyết định của ta. Cho dù là bằng hữu của ta cũng vậy.