Bắc Tống Phong Lưu

Chương 575




Lý Kỳ tổng cộng mua hơn hai mươi con chó, trong đó có bốn con là chuẩn bị dùng để làm sủng vật, còn lại phân chia an trí ở xưởng, Tần phủ và chính nhà hắn.

Nhưng, hôm nay thu hoạch hơn xa như thế, Hà Cửu thúc không chỉ có đưa tới cho Lý Kỳ hai chó ngao Tây Tạng, hơn nữa còn tặng Lý Kỳ một số hậu lễ, đó chính là một đám khách hàng quý báu.

Hà Cửu thúc này lập nghiệp sớm, hơn nữa phạm vi quan hệ rộng rãi, vì vậy quen biết rất nhiều thương nhân ngoại quốc, nếu không phải Liêu quốc diệt vong rồi, thì lão tuyệt không chỉ có như thế. Nhưng mà, Túy Tiên Cư quật khởi, cũng hấp dẫn rất nhiều thương nhân ngoại quốc chú ý, bọn họ đều muốn thành lập quan hệ tốt đẹp với Túy Tiên Cư, vì thế liền muốn nhờ Hà Cửu thúc giới thiệu, dù sao Lý Kỳ là một người rất bận rộn, không phải dễ hẹn gặp như vậy.

Mà đây hoàn toàn là chút Lý Kỳ yếu kém nhất, hắn đến Bắc Tống cũng chỉ có trên dưới một năm, liền chỉ quen biết vài thương nhân Đông Kinh, đối với khách thương ngoại quốc gần như là một người cũng không biết, duy nhất một Hột Thạch Liệt Bột Hách lại là một vị quan.

Vì thế hai người ăn nhịp với nhau, Lý Kỳ rất sảng khoái đáp ứng cùng những thương nhân ngoại quốc này nói chuyện, đối ngoại mậu dịch là điều Lý Kỳ hướng tới đã lâu, chỉ có điều hiện giờ thế đạo tương đối loạn, việc này hắn vẫn duy trì tâm thái cẩn thận.

Mua chó rồi, còn dư lại tự nhiên là dạy dỗ, mà cái quan trọng nhất tạo thành bộ phận dạy dỗ là nuôi nấng, hoàn toàn chính là điều Lý Kỳ am hiểu nhất đấy.

Nói tới lương thực cho chó này, còn phải nhắc tới mẹ vợ ở hậu thế của hắn, trước khi quen vợ hắn, kỳ thật Lý Kỳ cũng không bao giờ chế thức ăn cho chó, hắn cảm thấy bản thân đường đường là con cưng của giới nấu nướng, làm thức ăn cho chó không khỏi có chút rất mất mặt rồi, cho nên hắn có ý thức không đi học tri thức của phương diện này.

Nhưng vị mẹ vợ kia lại là một người cực mê chó, thuộc loại người mỗi ngày không nhìn thấy chó thì không thoải mái, dù sao các thái thái giàu có đều giống bà cả ngày cũng không có chuyện gì làm, không phải nuôi chó chính là đi thẩm mỹ viện, chơi mạt chược. Mẹ vợ hắn muốn có một con rể làm đầu bếp, như vậy sủng vật của mình tất nhiên được ăn ngon hơn so với sủng vật của người khác nhiều. Đương nhiên, mặc dù tới hiện tại, Lý Kỳ cũng không thể hiểu được loại quan niệm này của mẹ vợ hắn là từ đâu mà đến.

Ban đầu mặc kệ mẹ vợ hắn muốn nhờ như thế nào. Hắn luôn mượn cớ từ chối, về sau vẫn là cha vợ vô lương của hắn kia ra một chủ ý cùi bắp, khiến mẹ vợ hắn đi theo mấy bà thái thái bằng hữu giàu có bàn bạc, bảo các bà lấy thân phận của khách nhân đi mời Lý Kỳ dạy làm thức ăn cho chó.

Dù sao ở trong xã hội thượng lưu, chó là một loại sủng vật rất thông thường, mười người thì trong đó chí ít có bảy người nuôi chó đấy.

Vậy là không còn cách nào, những thái thái giàu có này đều là khách hàng lớn của khách sạn, Lý Kỳ căn cứ nguyên tắc khách hàng chính là Thượng Đế, đành phải đi dạy phương pháp chế các loại thức ăn cho chó, lại than thở về một đôi bố mẹ vợ hiếm thấy này. Thế nào mỗi người lại bị nỗi buồn thúc giục.

Không chỉ có như thế, hắn biết một ít khách hàng, thường xuyên tụ cùng một chỗ đàm luận về chó, dần dà, hắn hiểu rất rõ về chó, cũng coi như cấp bậc đại sư được rồi.

Những loại chó săn, chó Sa Bì vân vân vẫn còn dễ dạy dỗ, dưới sự hấp dẫn của mỹ thực, không mấy ngày liền quen thuộc, hiện giờ ban ngày ban đêm đều để người dắt chó tuần tra ở trong sân. Có sự hỗ trợ của bọn nó, cũng thật an ổn lòng người.

Nhưng hai con chó ngao Tây Tạng kia cực kỳ khó dạy, Lý Kỳ tất nhiên cũng muốn dắt chó ngao Tây Tạng này đi ra ngoài thể hiện uy phong một chút. Tuy nhiên muốn thiết lập tình hữu nghị với chúng nó cũng không là chuyện một sớm một chiều.

Giữa trưa, Lý Kỳ bưng hai mâm thức ăn cho chó thật lớn, đi vào hậu viện Tần phủ. Bởi vì chó ngao Tây Tạng này rất dọa người, cho nên Lý Kỳ còn cố ý mua hai cũi thú đến nhốt chúng nó lại.

- Phó soái ngươi đã đến rồi đó à.

Mã Kiều cầm một cái vò rượu ngồi ở dưới cây đại thụ bên cạnh lồng sắt. Thấy Lý Kỳ đến đây liền khẩn trương đứng lên, gã cũng không có bằng hữu mấy, chơi thân ấy à, chỉ có đám phần tử dũng cảm như thợ mộc Điền kia, nhưng đám người thợ mộc Điền do tình hình kinh tế còn có rất nhiều công trình phải làm, căn bản là bận tối mặt tối mũi, cho nên đã nhiều ngày phần lớn thời gian gã đều ở cùng một chỗ với hai súc sinh này.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết đều là gã bị Lỗ Mỹ Mỹ đuổi từ trong phòng bếp chạy ra.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nhìn thấy gã đổ mồ hôi đầy đầu, hiếu kỳ nói:

- Ngươi đi làm cái gì vậy? Tại sao đầu đổ đầy mồ hôi thế.

Mã Kiều ngượng ngùng cười, nói:

- Có lẽ là uống nhiều rượu quá đi.

Uống uống nhiều rượu cơ đấy? Lý Kỳ kinh ngạc nhìn gã một cái, lý do này từ trong miệng gã nói ra, thật sự là lần đầu nghe thấy, nhưng Lý Kỳ cũng không có nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng chạy đến phía trước lồng sắt nhốt hai con chó kia.

- Gâu gâu gâu

Hai con chó ngao Tây Tạng thấy Lý Kỳ đến đây, lại bắt đầu sủa ầm lên.

Lý Kỳ khó chịu nói:

- Bà nó chứ! Không phải chứ, hai vị đại ca, các ngươi có chút lương tâm được không, mỗi ngày lão tử tự mình nấu cơm cho các ngươi, các ngươi chẳng những không cảm ơn, ngược lại thấy lão tử giống như là nhìn thấy kẻ thù, làm chó cũng phải có giác ngộ của chó nha, đừng con mẹ nó không biết phân biệt.

Mã Kiều cười nói:

- Phó soái, ta nói rồi, đối phó súc sinh này, giảng đạo lý là vô dụng thôi, nắm tay vẫn là đạo lý cứng rắn.

Lý Kỳ hừ nói:

- Ngươi hiểu cái mịa gì, ta đây gọi là lấy đức phục chó, ngươi suy nghĩ một chút xem, có phần tử tàn bạo như ngươi ở đây, chúng nó mỗi ngày nhận hết áp bức, lúc này, ta xuất hiện, hỏi han ân cần, chúng nó có thể không cảm động sao. Đương nhiên, tuy rằng trước mắt, chúng nó còn không có hiểu điểm này, nhưng ta tin tưởng dùng chân thành, kiên định, sớm hay muộn chúng nó sẽ tâm phục khẩu phục ở dưới mỹ thực của ta đấy.

Nói xong hắn lại đưa tới chén đĩa riêng cho hai con chó ngao Tây Tạng kia, nói:

- Tên không giảng nghĩa khí, nhanh ăn đi, đây là lòng lang dạ sói, nghiên cứu chế biến mới nhất của ta, đặc biệt chuẩn bị cho chúng mi đấy.

Mã Kiều hiếu kỳ nói:

- Phó soái, cái gì là lòng lang dạ sói?

- Chính là nội tạng heo. Những thứ này tương đối cao protein, mà thôi đi, nói với ngươi ngươi cũng không hiểu được.

- Ah.

Hai con chó ngao Tây Tạng kia mặc dù có ý kiến đối với Lý Kỳ, nhưng chúng nó cũng giống như phần đông người, đối với những mỹ thực Lý Kỳ làm một chút năng lực kháng cự cũng không có, chén đĩa vừa mới buông, chúng nó liền lập tức im tiếng, vùi đầu bắt đầu ăn.

- Thật là có thú tính không nhân tính nha.

Lý Kỳ nhìn thấy hai con chó này nịnh bợ như thế, không khỏi thở dài một tiếng, chợt thấy hai mắt con lông màu đen có chút uể oải, bộ dạng dường như rất mệt mỏi, ồ lên một tiếng, nói:

- Con lông đen này trạng thái hôm nay không tốt nha, có phải sinh bệnh hay không nhỉ?

Con chó ngao Tây Tạng kia dường như nghe hiểu lời Lý Kỳ nói, không ngờ trong lúc cấp bách quay đầu liếc nhìn Mã Kiều, ô ô hai tiếng, trong mắt kia hiển thị rõ không thể nghi ngờ là ủy khuất.

Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn phía Mã Kiều, hỏi:

- Mã Kiều, ngươi rồi làm cái gì với con lông đen?

Con chó thối này, cũng học được cáo trạng rồi. Mã Kiều ngượng ngùng nói:

- Ta thấy nó ngồi mãi ở trong lồng cũng nhàm chán, mới vừa rồi để nó đi ra rèn luyện một chút.

Lý Kỳ tròn hai mắt, nói:

- Rèn luyện? Phương pháp rèn luyện như thế nào?

Mã Kiều gãi gãi đầu nói:

- Chính là đơn giản luận bàn một lúc.

Lý Kỳ vừa trợn trắng mắt, tức giận nói:

- Ta nói này Mã Kiều, ngươi có thể có chút lương tâm được không, chúng nó vừa rồi không hề chọc giận ngươi, ngươi không có việc gì liền lấy chúng nó ra ngược đãi hả.

Chỉ số thông minh của chó ngao Tây Tạng ở loài chó, xem như thấp đấy, hơn nữa đối với người xa lạ đều có địch ý rất lớn, nhưng vận mệnh đau buồn lại đùa giỡn chúng nó, khiến chúng nó gặp phải người đơn thuần lại có một chút biến thái như Mã Kiều, nếu như nói ngày đầu tiên gặp mặt, chúng nó là bị khí thế của Mã Kiều áp bức, như vậy đã nhiều ngày qua, chúng nó liền thật là e ngại người này phát ra từ nội tâm.

Bình thường chỉ cần Mã Kiều không làm gì, liền thả chúng nó ra, giúp mình luyện công. Còn nhớ ngày hôm sau đem chó ngao Tây Tạng này mang về Tần phủ. Mã Kiều không nhịn được liền luận bàn một phen với con lông đen, trong lòng Lý Kỳ cũng hiếu kỳ, vì thế liền ghé vào trên tường quan sát, tuyệt đối là ngược đãi, Mã Kiều gần như là dùng cách thức nghiền ép để lấy được thắng lợi, một người một chó ở trong cái tiểu viện này đuổi đuổi đánh đánh gần nửa canh giờ, kết quả chó ngao Tây Tạng kia ngay cả góc áo của Mã Kiều cũng không đụng tới được, ngược lại trên người nó trúng vài cước, nếu không phải Mã Kiều hạ chân lưu tình. Phỏng chừng lông đen này nửa tháng không ra nổi lồng sắt rồi.

Đánh tới đánh lui, trên cơ bản con lông đen vẫn bị vây trạng thái chạy trốn.

Tuy rằng chỉ số thông minh thấp, nhưng đau đớn trên người vẫn khiến cho chúng nó hiện giờ nhìn thấy Mã Kiều thì ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Chỉ có thể nói, so với biến thái, chúng nó đã tìm lầm đối tượng.

Mã Kiều ủy khuất nói:

- Không phải ngươi bảo ta lúc không có chuyện gì làm, liền mang chúng nó đi ra dạo một chút sao?

- Mịa! Ta là bảo ngươi mang chúng nó đi tản bộ, không phải bảo ngươi ngược đãi chúng nó, ngươi ngược đãi cuồng. Nhớ kỹ. Đây là một lần cuối cùng, nếu là còn có lần sau, ngươi hiểu được rồi đấy.

Lý Kỳ trừng mắt nhìn gã. Lại liếc nhìn lông vàng, nói:

- Mã Kiều, ngươi không có ngược đãi lông vàng đấy chứ?

Mã Kiều lắc đầu nói: 

- Không có, lông vàng hình như mang thai, cho nên ta cũng không có thả nó đi ra.

- Mang thai á?

Lý Kỳ trợn hai mắt, cúi đầu liếc nhìn về phía bụng lông vàng, thật đúng là rất giống mang thai, trong mắt hiện lên một chút vẻ vui thích, thầm nghĩ, thật tốt, chờ các ngươi sinh ra chó con, lão tử liền thừa dịp chúng nó trẻ người non dạ, dạy chúng nó hình thành tình cảm nồng nàn. Tuy nhiên lông vàng rốt cuộc là mang thai của giống nào nha, nhất định là lông đen dâm côn này đây, dù sao chó khác cũng không dám xâm phạm lông vàng, hơn nữa với chiều cao thân của lông vàng, muốn xâm phạm cũng có chút khó khăn. Quay sang nói với lông vàng:

- Lông vàng, mày yên tâm, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ cho mày thêm số khẩu phần ăn, cam đoan mày sẽ đẻ ra mỗi oắt con đều là khỏe mạnh cường tráng nha.

Nói xong hắn lại nói với Mã Kiều:

- Coi như ngươi còn có chút lương tâm, không có ức hiếp phụ nữ có thai.

Mã Kiều bĩu môi một cái, nhỏ giọng nói:

- Đối phó với súc sinh còn muốn giảng lương tâm, ta đây chẳng qua là không muốn thừa dịp chó bị nguy thôi.

Lý Kỳ tai nhọn, nghe được rõ ràng từng chữ, vừa định mở miệng mắng, chợt nghe mặt sau truyền đến vài tiếng chó sủa gâu gâu. Vui vẻ nói:

- A Manh.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Thiển Dạ dắt con chó Sa Bì đứng ở trước cửa viện.

Lý Kỳ gọi con chó này là A Manh, thật sự là chó như tên, nhảy lật ra, rất đáng yêu, còn con Bát ca kia gọi là Tiểu Bát. A Manh và Lý Kỳ, Bạch Thiển Dạ khá thân, mà Tiểu Bát lại thân với Quý Hồng Nô và Tần phu nhân.

Bạch Thiển Dạ rất yêu thích A Manh này, không làm gì là chạy đến chơi với nó.

Lông vàng và lông đen gặp một con chó bộ dạng xấu như vậy, công khai tiến vào lãnh địa của bọn nó, cảm giác quá mất mặt rồi, cũng bất chấp Mã Kiều ngược đãi cuồng đang ở trong này, chúng sủa ầm lên.

A Manh sợ tới mức khẩn trương cúi đầu xoay người chuẩn bị chuồn đi.

Bạch Thiển Dạ tức giận dậm chân một cái, cả giận nói:

- Lông vàng và lông đen rất vô lễ, làm A Manh của ta sợ hãi, Mã Kiều, ngươi thay ta giáo huấn chúng nó đi.

Nàng này cũng là một Tiểu ma nữ nha, khá giống mẹ nàng, thuộc loại người giúp thân không giúp lý đấy.

Mã Kiều ủy khuất liếc nhìn Lý Kỳ, thầm nghĩ: “Hai vợ chồng nhỏ các ngươi này cũng thật sự là biết ức hiếp người, một người oán ta ngược đãi chúng nó, một người không có việc gì bảo ta giáo huấn chúng nó, ta rốt cuộc cũng là một cao thủ nha”.

- Thất nương đang nói giỡn với ngươi đấy, ngươi đừng coi là thật.

Lý Kỳ nhỏ giọng báo cho Mã Kiều một câu, sau đó đi đến chỗ Bạch Thiển Dạ, vỗ nhè nhẹ cái đầu to của A Manh, cười nói:

- Thất nương, không phải ở tiền sảnh cùng phu nhân nói chuyện sao, tại sao tới nơi này.

Bạch Thiển Dạ cười nói:

- Mới vừa rồi Hồng Nô phái người tới nói, Lý tỷ tỷ tới đi học viện, huynh muốn qua đó một chút hay không.

- Sư Sư cô nương?

- Dạ.

- Vậy ta phải đi xem rồi.

Lý Kỳ gật gật đầu, người tới chính là nữ nhân của Hoàng đế, hắn không đi không được, lại hỏi:

- Muội có đi hay không?

Bạch Thiển Dạ hì hì nói:

- Muội có thể mang A Manh đi không?

- Đương nhiên không được, học viện có quy củ của học viện.

- Vậy muội không đi, buổi chiều hôm nay muội không có giờ học, được chơi với A Manh, tuy nhiên huynh đừng nói cho Lý tỷ tỷ muội ở trong này nhé.

- Biết rồi, quỷ linh tinh.

Lý Kỳ thấy chỉ có Mã Kiều ở trong này, bèn hôn chụt xuống môi Bạch Thiển Dạ, sau đó nhanh chóng chuồn đi.

Mã Kiều đứng phía sau vô cùng hâm mộ, ngửa mặt thở dài, sư muội à...