Bắc Tống Phong Lưu

Chương 730-1




: Tiệm bánh ngọt

- Đa tạ đại nhân đã khoản đãi thịnh tình, hạ quan xin cáo từ. 

- Đi thong thả, đi thong thả. 

- Đại nhân, hẹn ngày gặp lại. 

- Hẹn ngày gặp lại. 

Sau khi cơm nước no nê, Lý Kỳ tiễn những tri châu này ra ngoài lầu, mọi người từ biệt hắn. 

Lúc Triệu Minh Thành chuẩn bị đi, Lý Kỳ bỗng nhiên nói: - Triệu tri châu không phải là chuẩn bị đi đến Tần phủ đón lệnh phu nhân sao?Hắn không đợi cho Triệu Minh Thành đáp lời mà nói: - Đúng lúc, ta cũng phải về Tần phủ, nếu Triệu tri châu không ngại thì chúng ta cùng đi. 

Triệu Minh Thành sửng sốt một lúc lâu mới gật đầu. 

Hai người đi bộ về phía Tần phủ. 

Lý Kỳ cười nói: - Từ trước đến nay tại hạ rất ngưỡng mộ tài học của Triệu tri châu, hôm nay được gặp quả là danh bất hư truyền. 

Triệu Minh Thành khiêm tốn nói: - Kinh Tế Sử quá khen rồi, tại hạ hổ thẹn không dám nhận.Lý Kỳ cười ha ha rồi đột nhiên nói: - Không biết Triệu tri châu có định về kinh làm quan không? 

Lúc này Triệu Minh Thành sửng sốt, trầm ngâm một lúc rồi nói: - Tạm thời thì chưa có dự định như vậy. 

Lý Kỳ ừ một tiếng rồi nói: - Vậy à, bên ngoài tuy không sầm uất bằng kinh thành nhưng tự do tự đại, không phải đấu tranh phiền lòng như trong chốn kinh thành. Nhưng Triệu tri châu, nếu sau này có suy nghĩ đó đừng ngại nói cho ta biết, ta sẽ giúp đỡ. 

Lúc này hắn tung cành cây ô-liu về phía Triệu Minh Thành, trước hết đúng là hắn muốn Lý Thanh Chiếu ở kinh thành; tiếp theo đúng là bây giờ hắn đang cần dùng người, tuy Tần Cối rất có năng lực nhưng dã tâm của y cũng không nhỏ, cho nên hắn còn cần một người để cân bằng với Tần Cối, có lẽ Triệu Minh Thành chưa phải là thí sinh tốt nhất nhưng thử cũng không sao. 

Tuy nhiên, hắn sở dĩ chưa cưỡng cầu cũng hoàn toàn là vì vẫn chưa thể khẳng định được năng lực của Triệu Minh Thành. Ngoài ra, hắn cũng biết tình hình trước mắt của mình nhìn thì dù là rộng mở nhưng thực ra là bốn bề đón địch, hắn cũng sợ làm liên lụy đến vợ chồng Triệu Minh Thành, khiến bọn lại lâm vào bi kịch của Nguyên Hữu đảng tịch, vì vậy Triệu Minh Thành đã từ chối khéo, hắn cũng tỏ ra rất hiểu. 

Triệu Minh Thành khẽ vuốt cằm nói: - Chắc chắn, chắc chắn rồi. 

Lý Kỳ lại nói:- Đúng rồi, không biết Triệu tri châu định lúc nào khởi hành? 

Triệu Minh Thành nói: - Hai ngày sau. 

Lý Kỳ thốt lên: - Nhanh vậy sao? 

Triệu Minh Thành gật đầu lập tức nói: - Xin Kinh Tế Sử cứ yên tâm, chuyết kinh đã đồng ý với ngươi rồi. Hơn nữa cũng không dám dấu trong đó cũng có mong muốn của hạ quan, còn về phần những cổ họa Kim Thạch của Vận Vương điện hạ, bản "Kim Thạch Lục" đó đúng là do hạ quan sáng tác, có bổ sung rất hay, Kinh Tế Sử coi như đã giúp hạ quan một việc lớn rồi."Kim Thạch Lục" này chính là sáng tác tâm huyết của Triệu Minh Thành, cũng là tác phẩm mà y luôn tự hào, y còn coi trọng nó hơn cả mạng sống của mình. 

- Ặc, ý của ngươi là lệnh phu nhân không quay về cùng ngươi? 

- Đúng vậy, ta và chuyết kinh đã thương lượng xong rồi, ta về Lai Châu trước, nàng ở lại chép xong Kim Thạch Cổ rồi quay về sau. Thực ra, nếu hạ quan không có chuyện công thì hạ quan cũng không muốn đi. Triệu Minh Thành nói với vẻ mặt tiếc hận, giọng điệu rất chân thành. Kim Thạch chính là thứ cả đời y yêu nhất, đối diện với bảo bối mà Triệu Giai lấy ra thực sự y không nỡ bỏ. 

Lý Kỳ cũng đã từng nghe Trần đại nương nói qua, thực ra Triệu Minh Thành thường xuyên hộ tống Lý Thanh Chiếu đi Tần phủ giám định là thưởng thức những kim thạch, tranh cổ. Chẳng qua là hắn bận bịu, đầu óc choáng váng nên chưa từng đụng phải, trong lòng hắn vui vẻ vội nói: - Vậy thì rất cảm ơn, nhắc đến thật hổ thẹn. Ta xuất thân là đầu bếp, nói về tổ yến, bào ngư thì chỉ cần liếc mắt là ta phân biệt được tốt, xấu. Nhưng thứ này thực sự là ta không hiểu gì cả, nếu không phải người kia là Vận Vương điện hạ, chắc chắn là ta sẽ không nhận. Phu nhân và Thất nương nhà ta tuy có hiểu một chút nhưng so với lệnh phu nhân thì vẫn chưa bằng, nói tóm lại là đa tạ, đa tạ! 

Triệu Minh Thành cười nói: - Khách sáo rồi, phải là ta nói lời cảm ơn mới đúng chứ. 

Lúc nói chuyện, hai người đã đi đến trước đại môn Tần phủ vừa chuẩn bị vào cửa thì chợt nghe thấy két một tiếng. Cửa từ trong mở ra chỉ thấy Lý Thanh Chiếu và Tần phu nhân đi từ trong ra.- Phu quân? 

Lý Thanh Chiếu vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Triệu Minh Thành liền kinh ngạc rồi vui mừng nói: - Sao chàng lại đến đây? 

Triệu Minh Thành khẽ cười nói: - Ta và Kinh Tế Sử vừa mới nói xong chuyện công rồi cùng đến đây tiện đón nàng về luôn. 

Lúc này Lý Thanh Chiếu mới chú ý đến Lý Kỳ, khẽ vuốt cằm. 

Lý Kỳ gật đầu cười.Triệu Minh Thành và Tần phi nhân cùng thi lễ với nhau. 

Bỗng Triệu Minh Thành nhìn thấy Lý Thanh Chiếu ôm một quyển tranh nói: - Đây là gì vậy? 

- Ồ. Thiếp đang định nói với chàng chuyện này, còn đây là Tuyết Trúc Đồ của Từ Hi. 

Triệu Minh Thành vừa nghe thấy vậy liền mừng rỡ vội giơ tay ra: - Mau đưa ra xem nào. 

Nhưng y vừa dứt lời thì bỗng nhiên nhớ ra Lý Kỳ đang ở bên cạnh họ, không nhịn nổi liền quay đầu đi cười ngượng ngùng.Tần phu nhân cười nói: - Ở đây tối lửa tắt đèn, Triệu tiểu tướng công nếu muốn xem e rằng cũng phải đợi đến lúc về mới xem được. 

Nàng quen vợ chồng Triệu Minh Thành từ nhỏ, cũng coi như bạn cũ. 

Triệu Minh Thành ha ha nói: - Tam nương nói đúng, tại ta nóng vội quá. 

Lý Thanh Chiếu liền nói với Lý Kỳ: - Đúng rồi, Lý Kỳ, ta có thể mượn bức tranh này một đêm, sáng mai trả được không? 

Đương nhiên là Lý Kỳ biết nàng ta muốn cho Triệu Minh Thành xem, hắn cười nói: - Đương nhiên là được rồi, chỉ cần không làm hỏng thì mượn bao lâu cũng được. 

Triệu Minh Thành vội chắp tay cười nói: - Vậy đa tạ Kinh Tế Sử. 

- Khách sáo, khách sáo rồi! 

Bốn người nói đôi câu chuyện phiếm rồi hai vợ chồng Triệu Minh Thành liền cáo từ. 

Lý Kỳ và Tần phu nhân đứng ở trước cửa nhìn vợ chồng họ đi dần vào trong đêm tối.Tình yêu đắm say chẳng qua chỉ có trong tiểu thuyết, chỉ có giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn mới là tình yêu chân chính. Lý Kỳ thầm cảm thán rồi bỗng liếc mắt nhìn Tần phu nhân cười ha hả nói: - Phu nhân, phu nhân không cần phải hâm mộ, thực ra hạnh phúc tương cứu trong lúc hoạn nạn người cũng có mà. 

- Ai nói là ta hâm mộ? Tần phu nhân nghiêm mặt, hừ một tiếng rồi xoay người đi vào trong: - Đại nương mau đóng cửa lại. 

Lý Kỳ căng thẳng vội vàng chạy tới nói: - Khoan đã, khoan đã, bổn đại nhân còn chưa vào, phu nhân người quá độc ác đấy!Ngày hôm sau. 

Ngày Pizza mà mọi người chờ đợi cuối cùng cũng đến. Đối với Túy Thiên Cư mà nói, hôm nay cũng là ngày khai trương tiệm bánh ngọt, cho nên Lý Kỳ đã dậy từ sáng sớm thay quần áo sạch sẽ. 

Đi vào tiền sảnh thì thấy Tần phu nhân, Ngô Phúc Vinh, Bạch Thiển Dạ, Qúy Hồng Nô và tiểu Ngọc đã đến đông đủ. 

Sau khi Bạch Thiển Dạ oán giận một tiếng thì mọi người liền xuất phát. 

Còn chưa đi ra cửa chính bỗng Ngô Phúc Vinh liếc nhìn Lý Kỳ, hắn sửng sốt đi đến bên nói nhỏ: - Chuyện gì vậy?