Bắc Tống Phong Lưu

Chương 782-2




Hai người này chắc chắn là nữ nhi cải trang thành nam nhân:

Phong Nghi Nô và Lý Sư Sư.

Tống Huy Tông vui vẻ cười lớn:

- Hai người đến đấy à.

Lý Sư Sư khẽ cười đáp lại:

- Đại quan nhân đã mời, chúng tôi làm sao lại dám không tới.

Nghe vậy, Tống Huy Tông liền khoát tay và nói:

- Mọi người cũng biết rồi đó, ta từ trước tới giờ trên người chưa bao giờ mang theo tiền nhưng mọi người cứ yên tâm, có Lý đại gia chủ trì ở đây thì tiền nong sẽ không thành vấn đề.

" Câu nói đùa này thật là không buồn cười chút nào, tiền của ta đều dùng để bù lỗ cho mấy người à, ta thực sự là rất nghèo đó.

" Lý Kỳ nghĩ đến đây mà buồn sầu trong lòng.

Lý Sư Sư cũng hồn nhiên đùa theo:

- Vậy thì chúng ta phải cảm ơn Lý Sư Phó rồi.

- Đâu có, đâu có.

Lý Kỳ miễn cưỡng nở nụ cười để đáp lại những câu nói nửa đùa nửa thật của mấy người kia.

Lý Sư Sư là một người rất giỏi đóng kịch, nên Lý Kỳ cũng không biết được liệu Phong Nghi Nô có tiết lộ chuyện gì chưa, nhưng nếu nàng ta đã không có biểu hiện gì thì Lý Kỳ cũng chẳng có lý do gì để tự chui đầu vào lưới cả, cho nên hắn vẫn giữ nụ cười đó và quay sang hành lễ với Lý Sư Sư và Phong Nghi Nô:

- Đã lâu không gặp, hai vị vẫn mạnh khỏe chứ?

Hai vị nữ nhân khẽ cười coi như là đáp lễ, rồi bỗng nhiên nhìn thấy Lý Thanh Chiếu cũng có mặt ở đây, Lý Sư Sư vui vẻ chào hỏi:

- Lý tỷ tỷ cũng ở đây à.

Lý Thanh Chiếu khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Trái lại với vẻ e thẹn, dịu dàng vốn có của nàng, Lý Thanh Chiếu cùng với hai nữ nhân kia nhanh chóng tụm lại một chỗ trò chuyện, tâm sự.

Tống Huy Tông cười khổ lắc đầu nói:

- Chúng ta vẫn nên đi vào trước thôi.

Đoàn người bước dần vào trong, khách trong con phố này tuy rằng không biết Tống Huy Tông là ai nhưng một số người lại nhận ra Vương Phủ, Thái Kinh và Lý Kỳ, nên họ đã chủ động nhường lối.

Còn mấy ông chủ của mấy sạp hàng kia thì lần lượt vấn an Lý Kỳ.

- Năm.

- Mười lăm.

- Hai mươi.

Tống Huy Tông bỗng nhiên bị thu hút bởi một đám nam nhân cởi trần, miệng hét lớn, nước miếng văng tung tóe, trên tay vẫn còn cầm cái gì đó và đang hoa chân múa tay.

Y không nén nổi hiếu kỳ liền hỏi:

- Bọn họ đang chơi trò gì vậy?

Lý Kỳ liền giải thích luôn:

- Bọn họ đang múa quyền.

Nói xong, Lý Kỳ liền giải thích qua một lượt về quy tắc múa quyền cho Tống Huy Tông nghe.

Tống Huy Tông khẽ gật đầu, cười nói:

- Hay lắm, hay lắm.

Thái Kinh thấy vậy vội vàng khuyên ngăn:

- Nhưng trò này chúng ta không nên chơi thì hơn, ta sợ chúng ta chơi xong thì sẽ không nói được nữa.

Tống Huy Tông cười lớn một cái rồi bước thẳng về phía trước, đập vào mắt ông ta là cảnh tượng trên tất cả các bàn ở đây đều có một đĩa ốc xào, dầu mỡ bóng nhoáng, mùi thơm ngây ngất đến nỗi nhìn là muốn ăn ngay, vừa nhìn thấy là y hỏi luôn:

- Món ốc này ăn ngon đến như vậy hay sao?

Tại sao tất cả các thực khách đều chọn món này vậy?

"Nói đến đồ ăn đêm thì đương nhiên là không thể nào thiếu món này được.

" Lý Kỳ liền sảng khoái đáp lại:

- Ăn có ngon hay không thì thần không dám nói.

Thần chỉ có thể nói rằng nó có một hương vị rất đặc trưng, thường được mọi người dùng để nhắm rượu.

Tống Huy Tông nghe thấy vậy thì vui vẻ gật đầu và nói:

- Vậy lát nữa chúng ta cũng phải gọi một đĩa.

- Vâng.

Bước được vài bước nữa thì Tống Huy Tông lại ngửi thấy một mùi thơm khác, ông ta quay đầu lại thì nhìn thấy một vị đại nương, tay cầm một cái xẻng và đang xào một thứ gì đó, dài và nhỏ, nhìn qua thì rất giống với mỳ.

từ trước tới giờ, Tống Huy Tông chưa bao giờ nhìn thấy loại mỳ nào có thể xào được như thế này nên hiều Kỳ hỏi luôn:

- Vị đại nương này, trong cái nồi này là món gì vậy?

Vị đại nương này có vẻ buôn bán cũng đắt khách nên không chú ý lắm đến ông ta nhưng vẫn vui vẻ trả lời:

- Món này gọi là mỳ xào, đây là món ăn do Lý Sư Phó của chúng tôi sáng tạo ra đó, tất cả thực khách đến đây đều rất thích.

Khách quan, ngài cũng dùng thử chứ?

Nghe được những lời này, Lý Kỳ liền cười khổ mà hỏi:

- Ta nói Hoàng đại nương đó, mỗi lần có thực khách nào đó hỏi đại nương câu này, đại nương đều trả lời như vậy sao?

Vị đại nương kia nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Lý Kỳ thì vị đại nương này liền mừng rỡ trả lời:

- Lý Sư Phó, ngài đến đấy à, ôi, khách quan, nếu ngài đây là bằng hữu của Lý Sư Phó thì ta đây mời ngài dùng luôn.

Tống Huy Tông cười và gật nhẹ đầu đáp lại:

- Đại nương một buổi tối thì kiếm được bao nhiêu vậy?

Vị đại nương này thấy Lý Kỳ có mặt ở đây nên rất thành thật, không giấu diếm gì cả:

- Lúc mới bắt đầu, tiền kiếm được chẳng là bao, nhưng từ khi trời vào hạ thì buôn bán cũng bắt đầu khá lên, có hôm tôi còn phải bán hàng đến tận sáng đó, mỗi một đêm ít thì cũng được 200 văn, nhiều thì được 300 văn, ở đây, kiếm được số kiền này cũng là chuyện hết sức bình thường ấy mà.

Tống Huy Tông kinh ngạc hỏi lại:

- Vậy một tháng đại nương sẽ kiếm được khoảng tám chín quan gì đó?

Hoàng đại nương vui vẻ gật đầu.

- Chỉ dựa vào bán mỳ xào mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?

- Không phải ở đây nhà nhà người người người đều biết làm món mỳ xào.

Hoàng đại nương lắc đầu đồng thời chỉ tay về phía bên trái và nói:

- Mời khách quan xem.

Tống Huy Tông nhìn về theo hướng chỉ của vị đại nương kia thì nhìn thấy một tấm biển lớn, y khẽ đọc:

- Hương vị tôm.

Hoàng đại nương gậ đàu và nói:

- Không sai, đây chính là món chiêu bài của cửa hàng ta, ta đây khá là may mắn khi được Lý Sư Phó dạy cho cách làm, món mỳ xào hương vị tôm của ta ở con phố này là món ăn mà được thực khách hoan nghênh nhất đó.

Trong mắt của lão bách tính ở Bắc Tống, Lý Kỳ đúng là một người luôn được mọi người hoan nghênh, là một người vừa trung hậu vừa lương thiện, nhưng lúc này đây, Lý Kỳ cứ phải trong cái bộ dạng dở khóc dở cười này:

- Đại nương đừng có tâng bốc ta nữa, bây giờ đại nương đã biến ta đây thành tấm biển quảng cáo sống rồi đó, đừng làm hỏng thanh danh của ta.

- Ha ha ha.

Hoàng đại nương vội vàng đi thu nồi, một lát sau thì thấy mỳ trong nồi đã được thêm một chút thịt vụn, hánh thái nhỏ, rau giá, và cả một ít trứng nữa, mặc dù không nhiều lắm nhưng ngũ tạng đều có.

- Không thể tưởng tượng được lại có thể đa dạng đến vậy.

Tống Huy Tông chỉ nhìn thấy những món này mà cũng thấy ngon rồi.

Lý Kỳ biết ý liền nói:

- Đại quan nhân tại sao không nếm thử một chút.

Tống Huy Tông còn chưa trả lời thì vị Hoàng đại nương kia đã múc một ít mỳ đặt vào cái bát nhỏ đưa cho y, mời một cách rất nhiệt tình:

- Quan khách, mời ngài nếm thử.

Trong trường hợp này, Tống Huy Tông cho rằng nếu lúc này ông ta mà từ chối thì cũng không được hay cho lắm nên ngượng ngùng nhận lấy, rồi nếm một miếng nhỏ và hai mắt sáng bừng lên, gật đầu và tấm tắc:

- Cách xào mỳ rất đặc biệt, làm dậy lên mùi thơm của mỳ, hương vị cũng rất đặc biệt, từ trước tới giờ ta chưa bao giờ nếm qua, không tồi, không tồi, nếu có cơ hội thì ta nhất định sẽ quay lại nếm thử hương vị tôm của đại nương.