Bắc Tống Phong Lưu

Chương 811-2




Vô sỉ!

Tất cả mọi người đều quăng cái nhìn khinh bỉ về phía y.

Lý Kỳ đau đầu, vừa bước về phía Cao Nha Nội vừa nói với những người khác:

- Các vị, các vị, Cao Nha Nội là đang đùa với các vị, chắc chắn đừng xem là thật. Các vị cũng biết con người Cao Nha Nội, thích đùa, ngồi xuống hết đi, ngồi đi.

Mọi người lúc này mới nhớ tới tên Cao Nha Nội không hề đáng tin chút nào đứng trước mặt, trong lòng liền không chú ý, dù sao con người cũng đều yêu cái đẹp. Ngoài tư cách của Lý Kỳ ra, ai chả mong muốn Phong Nghi Nô và Lý Kỳ chăn lớn ngủ cùng.

Cao Nha Nội vẫn tiếp tục nói, Lý Kỳ liền ôm lấy cổ y, nói nhỏ:

- Mấy người các ngươi đi theo ta.

Nói xong, hắn liền lôi Cao Nha Nội ra ngoài cửa chính.

Hồng Thiên Cửu và Sài Thông cũng vội càng đi theo.

Sài Thông nói với tên bạn bè hư hỏng đó của mình:

- Các ngươi ăn trước đi, ta và Cao Nha Nội lát nữa sẽ tới.

……..

Lý Kỳ kéo Cao Nha Nội tới phòng nghỉ ở hậu viện, đóng cửa lại, trầm giọng nói:

- Ta nói Nha Nội, sao ngươi lại trở thành cái dạng đàn bà chanh chua như vậy? Còn nói ngươi tôn kính Phong Nương Tử. Con mẹ ngươi ở bên ngoài trái thì cướp bóc, phải thì thanh bạch, ngươi đây gọi là tôn trọng.

Cao Nha Nội tức giận nói:

- Ta đó là bị ngươi làm cho tức chết, nói hươu nói vượn, ngươi mau thả Phong Nương Tử ra đi.

Thả cái thằng cha mày. Lý Kỳ lườm một cái nói:

- Cái gì mà thả với không thả? Ngươi nói với người ta thế nào? Về phía Phong Nương Tử, các ngươi định thế nào? Nàng ta đã là người phụ nữ của ta rồi, còn nữa, ta khác với ngươi, thích dùng thủ đoạn trọc kê tán bỉ ổi đó. Ta và Phong Nương Tử là hai bên yêu nhau, đương nhiên sẽ đến với nhau. Ngươi còn làm tổn hại danh dự của ta, bằng hữu cũng không làm.

- Ngươi đừng tưởng gạt ta.

Cao Nha Nội không thể chấp nhận sự thực này, tức giận nói:

- Phong Nương Tử ngay cả bổn Nha Nội cũng chẳng xem ra gì, sao lại để ý đến ngươi? Điều này quá là không có đạo lý.

Con mẹ ngươi, nếu không có một người cha làm Thái úy, còn phương diện kia có dị bẩm thiên phú, thiên tài sẽ coi trọng người, nhưng có hai loại, đối với khả năng sát gái còn chưa đủ. Lý Kỳ nản với thằng nhãi này, nói:

- Nếu ngươi không tin, thì hỏi Thái úy đi.

Cao Nha Nội buồn bực nói:

- Ngươi đừng kích ta, ta chính là biết được thông tin từ cha ta. Ngươi biết ta không hỏi sao? Lúc đó ta đã hỏi rồi, kết quả là cha ta suýt chút nữa đã đá ta bất tỉnh. Nhưng vì Phong Nương Tử, ta không cần quan tâm.

Sài Thông bỗng lên tiếng:

- Nha Nội, không đúng, vừa rồi ta còn thấy ngươi đùa giỡn với Trương quả phụ ngoài phố mà.

Cao Nha Nội tức giận, nói:

- Sài Thông, ngươi động nói chuyện đấy, bổn Nha Nội đùa giỡn gì, ta đó là nhiệt tình hiếu khách, mời bà ta tới phủ ngồi chút mà thôi. Ngươi sao lại tà ác như vậy?

Sài Thông trợn mắt nói:

- Vậy sao ngươi không gọi Lưu quả phụ của phố Mã Hành tới phủ ngồi?

Cao Nha Nội nói thẳng:

- Người phụ nữ đó quá béo, bộ dạng cũng bình thường. Nếu ngươi muốn bà ta, ta có thể tìm giúp ngươi.

Sài Thông liền bó tay.

Cao Nha Nội giải quyết công bằng với Sài Thông, lại nước mắt ang ang nhìn Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ, ta cầu xin ngươi, ngươi nhường Phong Nương Tử lại cho ta đi. Ngươi đã có Bạch Nương Tử, Hồng Nương Tử, ta cũng không tranh với ngươi. Dù sao cô ấy là ngươi quen trước, còn có Công chúa Liêu quốc, còn có, còn có Tần phu nhân đó ….

- Dừng dừng dừng. Cái gì Tần phu nhân, ta và phu nhân là trong sáng.

Hồng Thiên Cửu nói:

- Đại ca, chuyện này ca cũng muốn giấu diếm. Trang viên ngoại ô của ca to như vậy, đẹp như vậy, ca cố tình không ở, không phải là muốn chen chúc ở Tần phủ sao? Ca nói chúng ta đều không nhìn thấy, kỹ xảo này ca trước đây có thể dùng không ít đâu. Ta thấy chưa tới 10 ngày, ca ca sẽ tới ở nhà Trương quả phụ kia.

Mắt Cao Nha Nội sáng lên, tay trái theo bản năng vuốt ve tóc mai, ngây người cười, vẫn là Tiểu Cửu hiểu ta.

Sài Thông bất đắc dĩ lắc đầu, bỗng ngồi xuống, vẻ mặt hâm mộ nói:

- Lý Kỳ, Tần phu nhân đó có lẽ là đại mỹ nhân. Trước đây có lẽ là một vị đại tài nữ, còn đẹp hơn Phong Nương Tử vài phần cũng nên. Ca quả là có bản lĩnh, còn mạnh hơn Cao Nha Nội nhiều. Ta phục ca.

Cao Nha Nội đối kỵ hừ một tiếng.

Hắc. Đây quả đúng là càng tô tàng đen, ta quả là oan uổng quá đi! Lý Kỳ nghiêm nghị nói:

- Chuyện này các ngươi nhất định không được nói linh tinh. Ta ở Tần phủ, đó chỉ là vì quen sống, không có lý do nào khác. Hơn nữa, ta và Tần phu nhân thực sự là trong sáng. Điều này ta dám thề với trời đất. Mặt khác lời này nếu để phu nhân nghe được, bà sẽ không thể không tự sát. Chuyện này dù lớn dù nhỏ, dừng lại ở đây, không nói thêm nữa.

- Hiểu rồi, hiểu rồi.

Ba người đồng thời gật đầu.

Được. Ta xem như đã nói trắng ra rồi. Lý Kỳ nhìn vào thần mắt của ba người, buồn bực lắc đầu.

Cao Nha Nội nước mắt ang ang nói:

- Lý Kỳ, có tính Tần phu nhân hay không, ngươi cũng nên biết đủ. Dù phụ nữ của ngươi không bằng một nửa của ta, tình nhân lại càng không nói tới, nhưng phụ nữ đẹp hơn của ta. Chuyện hay ngươi không thể một mình chiếm lấy được, ngươi nhường Phong Nương Tử lại cho ta đi.

Lý Kỳ hỏi lại:

- Nếu ngươi là ta, ngươi có nhường không?

Cao Nha Nội lắc đầu nói:

- Chết cũng không thể.

- Đó chẳng phải đúng rồi sao.

Sài Thông không hề tức giận nói:

- Nha Nội, ngươi đừng nghĩ linh tinh nữa. Trước đây khi Lý Kỳ còn chưa tới kinh thành, ngươi cũng không ít lần đi tìm Phong Nương Tử, lần nào cũng mặt tro mày xám trở về. Xem như Lý Kỳ có đồng ý bỏ thứ mình yêu thích đi, cũng không có chuyện của ngươi.

Mặc dù Cao Nha Nội cũng biết không diễn được nữa rồi, nhưng y vẫn cố thủ chống đỡ:

- Trước khác nay khác, ta bây giờ chính là Cao Thanh Thiên, danh tiếng vượt qua cả Kim Đao Trù Vương Lý Kỳ rồi. Phong Nương Tử sớm đã để ý tới ta rồi.

Sài Thông nói:

- Đừng nhắc tới Cao Thanh Thiên gì với ta, ta nghe danh hiệu này đã thấy phiền rồi.

- Ngươi đây là ghen tị.

- Ta ghen tị với ngươi?

- Điểm đó ngươi không ghen tị với ta, Lý Kỳ có cây nói rất hay, cuộc đời người đàn ông tranh giành hai loại, một là phụ nữ, hai là bản mặt. Hai loại này của ngươi đều không bằng ta.

- Ta … không thèm chấp với thằng nhãi ngươi.

Hồng Thiên Cửu không để ý gì tới chuyện này, cũng không quản sống chết của Cao Nha Nội, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi Lý Kỳ:

- Đại ca, chúng ta không tham như đại ca, ngươi nói cho chúng ta biết hương vị chứ.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Hương vị gì?

Hồng Thiên Cửu thật thà nói:

- Chính là hương vị của Phong Nương Tử đó.

Cao Nha Nội nghe thấy mà mắt sáng lên, lau miệng, ngồi xổm lên ghế, nói:

- Tiểu Cửu, tốt xấu gì ngươi cũng e dè cảm nhận của ca ca ta chứ, nhưng lần này coi như xong, lần sau sẽ không ngoại lệ. Lý Kỳ, Phong Nương Tử đó trên giường hình dáng thế nào? Tài ăn nói của ca tốt, nói với chúng ta đi.

Mặc dù Sài Thông biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt gấp gáp đó đã bán rẻ y rồi.

Ta là nói những lời ngu ngốc ti tiện này, còn nói các ngươi đơn thuần, Lý Kỳ tức đến sắp khóc, nhắm mắt nói:

- Ta không biết, chúng ta còn chưa phát triển tới bước đó.

Cao Nha Nội là người mừng rỡ đầu tiên, nhưng vừa nghĩ tới Phong Nương Tử sớm muộn cũng đều là thịt trong bát Lý Kỳ, lại cảm thấy thất vọng, đảo mắt nảy ra ý hay, nói:

- Lý Kỳ, ca đừng nói bổn Nha nội ghen tị với ca, hay là … ta cho ca ít trọc kê tán, ta không yêu cầu gì, trốn ở ngoài cửa sổ xem là được rồi.

Lý Kỳ ngây người ra, đứng dậy hai tay chống lên ghế, rít lên với Cao Nha Nội:

- Con mẹ ngươi còn mời ta xem ngươi và người ta ta sinh hoạt à?

- Điều này không thể.

Cao Nha Nội nghiến răng lại, nhìn như đang giãy giụa khác thường, bỗng lên tiếng:

- Ta cho ngươi xem, ngươi cho ta xem được chứ?

Bịch!

Lý Kỳ ngã nhào xuống ghế, muốn chết đi được.

Có thể khiến cho Lý Kỳ tới mức độ muốn tự sát, trên thế giới này e là cũng chỉ có Cao Nha Nội có ý thức siêu tiến này thôi.