Bắc Tống Phong Lưu

Chương 812-2




Lý Kỳ liếc nhìn nàng, nói:

- Chuyện này muội đừng nghĩ nữa.

Bạch Thiển Dạ bĩu môi nói:

- Đại ca, huynh để muội đi nhé. Muội nhất định không để huynh phải thất vọng.

Lý Kỳ thở dài nói:

- Ta đương nhiên là tin muội rồi, nhưng không liên quan gì. Tiền không có, có thể kiếm lại, nhưng nếu muội bị thương tổn, đó chính là ngàn vàng vạn vàng cũng không bù lại được. Tới khi đó ta tìm ai mà khóc? Chuyện khác đều dễ nói, còn chuyện này muội khỏi cần quyết định.

Bạch Thiển Dạ chần chờ, nhíu mày nói:

- Nhưng muội thực sự không muốn làm việc dưới cái bóng của huynh nữa. Những thương nhân nước ngoài đó dù ngoài mặt rất khách khí với muội, nhưng sự tín nhiệm của họ đều là huynh. Mỗi lần nói chưa được mấy câu, họ lại muốn hỏi phương pháp của huynh. Nếu không có huynh, có lẽ ngay cả cửa cũng không vào, muội chỉ là một người giúp huynh chuyển lời. Vậy ta ngồi ở đây có ý nghĩa gì? Muội căn bản không giúp được huynh. Bên phía Giang Nam hiện nay đối với muội mà nói chính là một cơ hội tốt, muội tin nhất định sẽ làm tốt. Đại ca, coi như muội cầu xin huynh, huynh đồng ý với muội một lần đi.

Lý Kỳ thở dài nói:

- Thất Nương, bên phía Giang Nam không chỉ là chuyện làm ăn bên ngoài, trong đó còn liên lụy tới nhiều việc trong chốn quan trường. Đám người Thái Du, Vương Phủ đều có người ở bên đó. Mặt khác, Vương Phủ hiện nay còn đưa ra cái gì là tăng điền thuế, ta đang không biết liệu có làm được không, ngộ nhỡ làm sai điều gì, những địa chủ đó chắc chắn sẽ điên cuồng trả thù ta. Muội bảo ta lúc này có yên tâm để muội đi Giang Nam không?

Bạch Thiển Dạ nhíu mày trầm giọng nói:

- Lúc này càng phải để muôi đi. Tốt xấu gì muội cũng là con gái của Hữu tướng. Họ không nể mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật chứ. Nếu đám Tiểu Ngọc đi, càng khó mà khống chế được. Hơn nữa, đại ca, huynh có thấy hiện giờ huynh đã tứ bề khốn đốn, một cây chẳng chống vững nhà.

Lý Kỳ sửng sốt nói:

- Mẹ muội đã nói gì với muội?

Bạch Thiển Dạ lắc đầu nói:

- Lần này mẹ muội không nói nhiều. Bà chỉ là nói từ nay về sau chàng e là phải cẩn thận hơn, cũng giống như hiền tướng Vương An Thạch gặp cảnh khốn đốn ban đầu, hơn nữa lần này người có thể giúp được chàng quá ít.

Lý Kỳ không giấu diếm gì, thành thật nói:

- Muội nói rất đúng, ta hiện giờ quả đúng là cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, rất nhiều việc đều không thể làm được.

Bạch Thiển Nặc nói:

- Muội thấy tất cả những điều này đều là vì huynh thăng chức quá nhanh, mới tạo thành cục diện này.

Lý Kỳ nhíu này nói:

- Hả? Lời này là sao?

Bạch Thiển Dạ nghiêm mặt nói:

- Trước đây huynh vẫn luôn nói với muội, làm kinh doanh, quan hệ con người là vô cùng quan trọng. Nhưng làm quan lại không phải như vậy. Mà điều này cũng may là huynh không thể bù đắp lại được chỗ thiếu hụt. Mặc dù Vương Phủ ban đầu thì ngay cả nhảy 8 bước liền, nhưng trước đó, ông ta đã làm quan trong triều rất lâu rồi, quen biết không ít người. Còn đại ca huynh tới Đông Kinh mới chưa đầy hai năm, hơn nữa còn xuất thân thương nhân. Mặc dù có Cao Thái úy, Thái sư giúp đỡ, nhưng không có căn cơ đáng nói, căn bản không có thế lực của mình. Bởi vì đại ca huynh trước đây đều là đơn độc hành động, hơn nữa chỉ hạn chế ở tam nha, vì vậy không thể hiện ra. Tuy nhiên, huynh bây giờ đã là đại quan tam phẩm rồi, lại nắm Thương vụ Cục, Quân cơ giám, hai chức vụ quan trọng đã là cái đích của mọi người rồi. Đối phương ai nấy đều có thể hô người ủng hộ, rất nhiều chuyện đều không cần mình phải ra mặt. Còn huynh không có bất kỳ thế lực nào, có thể đấu với họ sao?

Nàng nói không sai, đó đều là vì ta đã leo quá nhanh, gốc rễ không vững, đừng nói thế lực, ngay cả người có được cũng đều có hạn. Thái sư hiện giờ còn trí sĩ ở nhà, cũng không giúp được nhiều. Còn Cầu ca lại bảo thủ, chuyện ngoài tam nha rất khó để ông giúp đỡ. Mặc dù Tần Cối ở phương diện này có thiên phú hơn người, nhưng quan chức quá nhỏ, liệu có thể thấy được không? Lý Kỳ cười ha hả, nói:

- Thất Nương, muội quả đúng là gió của mẹ.

Bạch Thiển Dạ lắc đầu nói:

- Muội không nhìn thấu đáo như mẹ. Vấn đề bây giờ đã thấy rõ rồi, ta mới nhìn thấy. Giả dụ muội có thể nghĩ tới điểm này trước, có lẽ huynh đã không thể rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan này rồi. Nhưng, huynh thực sự nên gây dựng thế lực của mình, bây giờ tất cả mới bắt đầu cũng vẫn chưa muộn.

Lý Kỳ thở dài:

- Điều này ta cũng biết, nhưng đây không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được. Chuyện này cần phải một quá trình.

Bạch Thiển Dạ liền nói:

- Điều này muội cũng biết, muội thấy lần này Túy Tiên Cư xuống phía nam mở tiệm chính là một cơ hội. Vừa rồi huynh cũng đã nói, Vương Phủ, Thái Du đều có thế lực của mình rồi. Giả dụ đại ca huynh bên đó không có người giúp đỡ, tin chắc dù cử ai đi cũng đều gặp phải khó khăn tương tự. Kỳ thực chuyện này ta đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu cử một người đi cùng với muội, bảo vệ thì không lo gì rồi.

Lý Kỳ sửng sốt, nói:

- Ai?

Bạch Thiển Dạ bỗng liếc mắt nhìn sang phòng làm việc của Tần phu nhân, nói nhỏ:

- Trịnh Nhị ca.

Hai mắt Lý Kỳ trợn lên, kinh ngạc nói:

- Hắn ta?

Bạch Thiển Dạ gật đầu nói:

- Nhưng nếu để Trịnh Nhị ca dùng thân phận phòng thu chi đi cùng muội, điều đó cũng không khỏi quá lãng phí.

Lý Kỳ ngẩng mặt lên, hỏi:

- Ý của muội là?

Bạch Thiển Nặc cười nói:

- Trịnh Nhị ca gia thế danh vọng, lại là công huân, hơn nữa Trịnh Nhị ca đã là tiến sỹ rồi, ở kinh thành cũng có tiếng tăm, ngay cả Hoàng thượng cũng đã đích thân khen ngợi hắn ta. Nếu muốn y làm quan, đó thực sự là đơn giản. Hơn nữa muội biết, Trịnh gia nhà họ ở Giang Nam cũng có chút thế lực. Đại ca hay là thuận nước đẩy thuyền, đề cử y làm quan đi Hàng Châu. Mặt khác huynh cũng có thể dựa vào chuyện cải cách, để Trịnh Nhị ca đảm nhiệm một chức ở Thương vụ Cục, để y giúp ca thi hành tân pháp ở Giang Nam. Cứ như vậy, quan vị chắc chắn không thể nhỏ. Nếu có Trịnh gia giúp đỡ, đại ca trong triều lại nhiều hơn một chút, mà Bạch gia ta ở Giang Nam cũng có chút thế lực, hai người chúng ta cùng đi, không ai dám khinh thường.

Nói đi nói lại, cô nàng này vẫn là muốn đi Giang Nam, đúng là tính toán chu toàn, liệu ta có nên để nàng đi không? Lý Kỳ có chút động lòng, nhưng hắn vẫn không nở bỏ Bạch Thiển Nặc, nói:

- Thất Nương, muội thấy chúng ta đều vẫn chưa thành hôn, hay là chờ thêm chút đã.

Chính một câu đơn giản này, Bạch Thiển Dạ nghe mà trái tim mình chấn động. Điều này chứng tỏ địa vị của nàng trong lòng Lý Kỳ vẫn không thể thay thế được. Nhưng liền kìm nén niềm vui trong lòng xuống, bình tĩnh nói:

- Đại ca, có lời này của huynh, Thất Nương quả thực rất vui, nhưng huynh cũng hiểu, cha muội là một người vô cùng bảo thủ, với hoàn cảnh của huynh bây giờ, ông không thể để chúng ta thành hôn được.

Điều này cũng đúng. Lý Kỳ xoa đầu nói:

- Để ta suy nghĩ xem.

Bạch Thiển Nặc liền nói:

- Nên dừng không dừng, tất chịu loạn. Chuyện này đại ca huynh đã chuẩn bị rất lâu rồi, cũng đã chuẩn bị xong mọi chuyện rồi, e là chậm trễ một ngày sẽ lãng phí.

- Thất Nương, muội đừng ép đại ca được không?

- Huynh tin muội một lần, một lần này.

Bạch Thiển Dạ gần như cầu xin. Nàng không hy vọng trở thành vật phụ thuộc của người đàn ông. Điểm này nàng mạnh mẽ hơn mẫu thân của mình, hơn nữa nàng mong muốn có thể giúp được Lý Kỳ. Nàng yêu cầu tới Giang Nam mãnh liệt như vậy, làm ăn là một lý do, lý do khác chính là trong lòng nàng hiểu, ở kinh thành này đầm rồng hang hổ, nàng căn bản không giúp gì được Lý Kỳ. Nhưng Giang Nam thì khác, nàng muốn dựa vào thế lực của Bạch gia và Trịnh gia để thay Lý Kỳ khuếch trương thế lực.