Bắc Tống Phong Lưu

Chương 821-2




Lý Kỳ sao lại buông ra, nhưng thấy ở đây nhiều người như vậy, cũng không tiện giải thích, ăn vạ nói:

- Huynh không buông.

Chẳng những không buông tay, còn trực tiếp ôm ngang Phong Nghi Nô, ngang ngược đi lên trên lầu.

Lần này Phong Nghi Nô luống cuống, trong lòng vừa thẹn vừa vội vừa giận, giằng co kịch liệt:

- Buông ta ra, buông ta ra.

Lý Kỳ cũng không phải người dị thường như Mã Kiều, có thể vác một đại hán một hai trăm cân như chơi, chỉ một Phong Nghi Nô cao một thước bảy, hơn nữa thân hình khá đầy đặn, ôm lấy cũng không phải dễ dàng gì, hơn nữa cô ấy còn liều mạng giãy giụa, Lý Kỳ hiện đang tỏ vẻ không sao, trong lòng lại kêu gào thảm thương, ta nhất định phải đi tập thể hình, quá sức mình rồi. Cắn răng nói:

- Coi như huynh xin muội, có gì vào phòng rồi nói, muội cứ tiếp tục như vậy, hai chúng ta đều sẽ ngã xuống lầu đó.

Phong Nghi Nô vừa nghe, nhất thời ngừng lại, nghiêng mặt sang bên, một giọt lệ rơi xuống, trong mắt ngập tràn đau khổ, nói:

- Huynh quan tâm muội làm gì chứ, dù sao thì trong mắt huynh, muội cũng chỉ là một nữ nhân không biết liêm sỉ, sẽ chỉ làm huynh khó xử thôi.

Lý Kỳ nghe thấy thì trong lòng đau đớn ray rứt, không ngừng tự trách, Lý Kỳ ơi Lý Kỳ, mày biết rõ muội ấy mẫn cảm nhất với chuyện này, lại còn cố tình nói ra, đúng là đáng chết mà. Cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, nói không nên lời, tay bất giác lại mạnh thêm vài phần, sợ muội ấy thoát ra.

Một hơi đi lên lầu hai, Lý Sư Sư đứng ở trước cửa nhìn hai người, lắc đầu, nói:

- Ta đi nghỉ ngơi trước.

Nàng nói xong rồi rời đi.

Lý Kỳ gửi cho Lý Sư Sư ánh mắt cảm kích, sau đó ôm Phong Nghi Nô vào trong phòng, đặt trên ghế dài trước lò sưởi bên tường, lại đóng cửa lại, lúc này mới thở dài một hơi, đi lên tầng này thật sự là mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần mà. Đi tới ngồi xuống bên cạnh Phong Nghi Nô, nhưng Phong Nghi Nô lại nhích qua bên cạnh.

Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói:

- Muội đã hiểu lầm rồi, lời nói vừa rồi của huynh không giống như muội nghĩ đâu.

Phong Nghi Nô cắn đôi môi đỏ, mặc cho nước mắt chảy xuống.

Lý Kỳ thở dài, dịu dàng nói:

- Huynh cũng chỉ quan tâm muội thôi, cũng giống như muội quan tâm huynh vậy, sở dĩ huynh tức giận, là bởi vì huynh thương muội trời lạnh như vậy, còn đi làm thuyết khách giúp huynh. Lý Kỳ huynh dám thề với trời, huynh chưa từng khinh thường muội, huynh cũng không có tư cách đó, bản thân huynh cũng là một đầu bếp ai ai cũng coi thường, huynh vẫn luôn cảm thấy ca kỹ là thì có gì mất mặt chứ, nếu không phải vậy, ban đầu làm sao huynh để Phong Nghi Nô đi xướng khúc ở Túy Tiên Cư chứ, phu quân muội đã không để ý, thì cớ sao muội lại phải chú ý chứ.

Phong Nghi Nô nghiêng mặt sang bên, vẫn không nói gì, nhưng sắc mặt đã hòa hoãn không ít. Nói cho cùng, nàng vẫn vô cùng để ý đến tất cả những gì trong quá khứ, tuy nói Lý Kỳ từng là một đầu bếp, nhưng nữ nhân của hắn hoặc là xuất thân danh môn vọng tộc, hoặc là hậu nhân đế vương, hơn nữa hiện nay hắn là đại quan tam phẩm, là đại hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng. Chuyện này khiến nàng cảm thấy vô cùng áp lực, lại là lần đầu tiên nàng nếm thử hương vị ái tình, căn bản không biết xử lý thế nào, cho nên nàng muốn đem hết khả năng giúp Lý Kỳ làm một số việc, nhưng cuối cùng lại không dùng đúng cách, chữa lợn lành thành lợn què, mà câu nói đó của Lý Kỳ lại vừa khéo đâm vào nỗi đau trong lòng nàng, người mẫn cảm như nàng vừa nghe thấy câu đó, dường như hít thở không thông, đau lòng tuyệt vọng, trong đầu trống rỗng, chỉ muốn rời khỏi đây, nhưng nếu nói là nàng giận Lý Kỳ thì cũng không phải. Tuy rằng có câu vì yêu sinh hận, nhưng nếu đã yêu sâu đậm, thì làm sao sinh hận được, cái nàng hận là bản thân mình, cũng tức giận với chính mình.

Lý Kỳ thấy nàng không nói gì, trong lòng không biết là cảm giác gì, nhích mông, lại ngồi xuống bên cạnh Phong Nghi Nô, sắc mặt Phong Nghi Nô căng thẳng, vốn muốn đứng lên, nhưng lại bị Lý Kỳ ôm vào lòng, thoáng giãy giụa, nhưng rồi mặc kệ hắn, nàng cũng muốn bỏ đi, nhưng trong lòng lại không nỡ. Lý Kỳ ôm người đẹp trong lòng, nhưng lại không chút tà niệm, đỏ mắt hạ giọng nói:

- Thực ra về việc này, huynh đã muốn nói rõ với muội từ lâu, huynh muốn muội biết, người huynh yêu không chỉ là muội của hiện tại, mà còn là muội của trước kia, kể cả muội của sau này. Huynh hi vọng sau này muội sẽ không để ý đến quá khứ của mình nữa, bởi vì quá khứ của muội ngập tràn niềm kiêu hãnh của muội, ngập tràn sự bội phục của huynh đối với muội, còn có cả tình yêu của huynh.

Những lời này cũng không chút dối trá, hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng, nếu không Lý sư phó cũng không nói ra.

Phong Nghi Nô nghe được cả người ngây ngẩn, nước mắt lại tuôn rơi, giống như Hoàng Hà vỡ đê, nhưng lúc này ẩn chứa trong nước mắt không phải tự ti, không phải phẫn nộ, không phải nhục nhã, mà là hạnh phúc, đây dường như là lần đầu tiên Lý Kỳ mềm giọng nhẹ lời, cũng là lần đầu nói với nàng, hắn yêu nàng, nước mắt lại rơi, dựa vào lòng Lý Kỳ khóc ra nói:

- Muội ghét huynh, muội ghét huynh, muội ghét huynh tại sao không nói sớm với muội, tại sao phải đợi tới bây giờ mới nói…Xin lỗi, xin lỗi, muội chỉ muốn giúp huynh…muốn giúp huynh thôi.

Lý Kỳ lấy hai tay nâng khuôn mặt lê hoa đái vũ kia lên, nói:

- Huynh biết, nhưng huynh không hi vọng niềm kiêu hãnh của huynh lại đi ăn nói khép nép cầu xin người khác, cho dù muội muốn đi, cũng phải dẫn theo vài trăm người, đứng trước mặt họ, nhìn xuống họ, nói với họ, tất cả những kẻ đối nghịch với phu quân ta, đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Phong Nghi Nô nghe thấy câu sau, nín khóc mỉm cười, thẹn thùng nói:

- Muội không thèm.

Lý Kỳ nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ thẹn thùng này, tim đập thình thịch, đôi môi nóng rực không tự chủ được đặt lên đôi môi đầy đặn kia, tính luôn cả lần ngoài ý muốn trước kia, đây đã là lần thứ ba, trái tim Phong Nghi Nô đập thình thịch, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ Lý Kỳ, đôi mắt khép hờ, hàng mi dài khẽ run rẩy, đọng lại vài giọt nước mắt long lanh, càng thêm mê người, chiếc lưỡi nhỏ nóng rực vừa như cự tuyệt lại như mời chào. Thời khắc này, nàng mới hiểu được hóa ra từ thật lâu trước đây, nàng đã yêu hắn đến không có thuốc chữa, cuộc đời nàng cũng không thể thiếu hắn.

Một nụ hôn này đã hóa giải tâm kết của Phong Nghi Nô, khiến hai người tâm linh tương thông, mọi hiểu lầm trước kia cũng theo đó tan thành tro bụi.

- Huynh sinh ra là để khi dễ của muội.

Phong Nghi Nô thật không dễ dàng gì tỉnh lại từ tronghạnh phúc, thoát khỏi cái ôm, liếc nhìn Lý Kỳ đầy dịu dàng, đôi gò má ngấtngây, sáng rực mê người.

Lý Kỳha hả nói:

- Muộibiết thì tốt rồi, huynh là do trời cao phái tới đấy, muội còn không ngoan ngoãnbó tay chịu trói.

Mặt Phong Nghi Nô đỏ lên, khẽ nghiêng đầu tựa vào vai Lý Kỳ hạ giọng nói:

-Không. Huynh là do trời cao phái tới cứu muội đấy, nếu muội có thể quen huynh sớmhơn vài năm thì thật tốt biết bao nhiêu.

Lý Kỳ vươn tay ôm quanh vòng eo tinh tế của nàng, tùytiện nói:

-Không sao. Tiếc nuối của kiếp này, chúng ta sẽ dùng kiếp sau bù lại.