Bắc Tống Phong Lưu

Chương 861-1




Chiều hôm đó, Lý Kỳ mở một cuộc họp cuối cùng tại Thương Vụ Cục về vấn đề Giang Nam. Ngoài Hàn Thế Trung còn đang tới Ứng Thiên Phủ chuẩn bị tập hợp với Tần Cối không đến được ra, những người còn lại đều đã có mặt đầy đủ.

Nhưng 1 canh giờ sau khi cuộc họp kết thúc, lầu xanh số một Đông Kinh - Nghênh Xuân Lâu đột nhiên xảy ra cuộc ẩu đả quy mô lớn nhất từ trước đến nay. Thì ra là tối hôm đó Nghênh Xuân Lâu đã mời những Từ Bà Tích, Tôn Tam tứ đại hoa khôi đến biểu diễn. Thái tử Đảng trong kinh thành gần như đều đến cả, Cao Nha Nội và Vương Tuyên Ân thì đương nhiên cũng không bỏ lỡ. Trận ẩu đả này cũng chính là do hai phe thù nhau gây nên, tổng cộng có tới hơn năm chục người tham gia vào, đấy là còn chưa tính tới đám tôi tớ.Lần này thì phủ Khai Phong không thể không ra mặt, đồng thời còn do Thiếu doãn phủ Khai Phong Vương Đỉnh đích thân dẫn quân đến. Việc này mà giao cho người khác thì e là không lo liệu được, dù gì thì tham gia vào cuộc ẩu đả này đều là gia thế hiển hách, chỉ mới nghe tên thôi cũng đủ làm người ta toát mồ hôi hột rồi.

Khi Vương Đỉnh tới Nghênh Xuân Lâu, cảnh tượng bên trong khiến ông ta giật mình kinh hãi, cả đại sảnh không chỗ nào còn lành lặn, cả người ở trong đó cũng thế. Sự thể nghiêm trọng đến mức ấy thì Vương Đỉnh cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ còn cách tóm hết dẫn đi.

Người thì tóm đi rồi, nhưng phiền phức cũng vì thế mà theo sau.

Đêm hôm đó, một nửa số đại thần trong kinh đều ra mặt, trong đó còn có cả người đã lâu không lộ diện Vương Phủ.- Cao thái úy.

- Hiền tướng.

Lúc Cao Cầu vội vàng lo lắng chạy tới phủ Khai Phong, cũng là lúc đụng mặt Vương Phủ hộc tà hộc tốc lao tới.

Mặc dù Vương Phủ đã về vườn, nhưng uy danh thì vẫn còn sót lại, trong kinh thành vẫn không ai dám xem nhẹ lão. Hơn nữa, Tống Huy Tông năm xưa từng khai ân tha tội cho lão, điều này cũng làm mọi người phải kiêng nể. Có giời mới biết rồi sẽ đến một ngày, lão lại diễn cái vở kịch Vương giả trở về giống như Thái Kinh hay không. Cho nên đám đại thần kia vẫn cứ giữ thái độ kính nhi viễn chi với lão.

Một con người hòa nhã như Cầu ca thì đương nhiên càng hiểu cái đạo lí đó hơnai hết, cho nên vẫn giữ thái độ khách khí, còn gọi Vương Phủ là “Hiền tướng” nữa. Đoạn chắp tay nói:

- Tiểu nhi lỗ mãng, Cao Cầu thực là hổ thẹn với Hiền tướng quá!

Vương Phủ thì chẳng có ân oán gì với Cao Cầu, quan hệ trước kia cũng khá tốt, vội chắp tay đáp:

- Thái Úy quá lời rồi, quá lời rồi, việc này ắt phải có lỗi từ hai phía. Chỉ có điều ta thấy khó hiểu là Tuyên Ân nhà này và Khang Nhi sao lại không chơi được với nhau chứ.

Con trai ngươi gian xảo như vậy, con trai ta thật thà là thế, hợp thế quái nào được. Cao Cầu mặc dù nói giọng lịch sự, nhưng trong lòng ông thì vẫn cứ bênh con mình, cười gượng nói:

- Điểm này ta cũng không hiểu nổi.Lúc này, Vương Đỉnh đi ra, bắt gặp 2 con kình ngư này, thấy khó xử vạn phần, đoạn vội vàng chắp tay nói: 

- Để Thái Úy, Hiền tướng phải vất vả một chuyến thế này, thật đắc tội, đắc tội.

- Vương Thiếu doãn khách khí rồi, thực ra người phải xin lỗi chính là ta.

Vương Phủ than thở một tiếng, rồi lại nói tiếp:

- Nghịch tử gây ra họa lớn như vậy, phận làm cha ta vô cùng hổ thẹn. Phủ ta lần này đến, chỉ muốn nói với Vương Thiếu doãn rằng việc gì nên làm thì cứ làm, nhất định phải cho cái thằng nghịch tử đó một bài học.

Cao Cầu vội gật đầu nói chêm vào:

- Hiền tướng nói đúng lắm, cái mặt già của ta đây đã bị tên nghịch tử kia bôi nhọ hết rồi. Vốn chẳng mặt mũi nào tới đây, nhưng lo rằng Vương Thiếu doãn vì nể mặt Cao mỗ mà khoan nhượng cho tên nghịch tử kia, nên mới phải chạy đến đây thế này,hi vọng Vương thiếu doãn có thể giúp ta nghiêm trị nó, quyết không được dung thứ. Được rồi, lời ta đã nói xong, giờ có thể về được rồi.

Ông ta nói cứ như thật, đoạn quay người định đi.

Vương Phủ thấy thế, cũng chắp tay nói:

- Phủ cũng xin cáo từ.

Vương Đỉnh bối rối quá, các ngươi thế này là đang đùa ta đấy à. Các ngươi vội vội vàng vàng đến, rõ ràng là để đòi thả người về, làm người không thể giả tạo đến mức thế chứ! Mà kể cả lùi 1 vạn bước, coi như các ngươi có thực sự nghĩ thế đi chăng nữa, thì ta liệu dám trị tội con trai nhà các ngươi sao. Hơn nữa, nếu giữ cái lũ hỗn thế ma vương này ở đây, chẳng được 3 ngày, phủ Khai Phong ta chắc bị bọn chúng dỡ mất. Đoạn vội bước lên phía trước, ngăn bọn họ lại, cười hề hề nói:- Thái Úy, Hiền tướng quá lời rồi, quá lời rồi. Thực ra việc này nói to thì không to, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ. Tuyên Ân và Khang Nhi tuổi còn nhỏ, nhất thời mất kiểm soát, có thể tha thứ, có thể tha thứ. Chỉ là tổn hại của Nghênh Xuân Lâu thì thực sự lớn quá, nhưng may ở chỗ Nghênh Xuân Lâu căn bản không muốn truy cứu nữa. Đặng viên ngoại giờ vẫn còn trong đó, vừa rồi một mực đòi ta thả người, nói là bản thân ông ấy không tốt, tiếp đón không chu đáo. Hai vị cứ vào đã rồi tính.

Cái tên Đặng viên ngoại đó dù có tiền đến đâu thì cũng chỉ là một thương nhân mà thôi, nào dám kiện con trai Thái Úy. Đến nay tổn thất chỉ là thứ yếu, điều mấu chốt là trách nhiệm lần này y lo rằng mình đảm đương không nổi.

Cao Cầu và Vương Phủ nhìn nhau một cái, sau đó mang vẻ mặt tội lỗi nói với Vương Đỉnh mấy câu tạ tội. Đúng lúc đang chuẩn bị đi vào, thì một con cá kình khác cũng vội lao tới. Người này là Thái Du, hóa ra con trai gã cũng ở trong này.Mấy người trợn to mắt nhìn nhau, lúng ta lúng túng.

Vương Đỉnh chỉ còn biết nuốt nước mắt vào trong.



Mấy người cùng nhau đi vào, nhưng thấy bên trong người đông nghìn nghịt, hơn nữa đại đa số đều là đồng nghiệp, bọn Cao Cầu mất hết cả mặt, chỉ biết một mực lắc đầu.

Vương Đỉnh thấy những người này cuối cùng đã tới đông đủ, bèn gọi người dẫn giải bọn Cao Nha Nội lên.

Trong chốc lát, chỉ thấy một đám dã nhân đầu tóc rũ rượi, quần áo xộc xệch, mặt mũi bầm dập đi vào.Những bậc làm cha thấy con trai mình không bị gẫy chân gẫy tay thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cái hỏa khí thì không tài nào nén nó xuống được. Đoạn ai tìm còn nhà nấy, thượng cẳng chân hạ cẳng tay ngay tại chỗ.

Đám Cao Nha Nội ôm đầu chạy loạn, một cảnh tượng lộn xộn diễn ra.

Chỉ một thoáng, những tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Việc thì đã làm rồi, lửa giận cũng nguôi rồi, giờ là đến lúc nói chuyện chính sự.

Vương Đỉnh đương nhiên là muốn giải quyết kín đáo, chứ nếu mà thăng đường xét xử thì y cũng chẳng còn mặt mũi nào nhìn mọi người.

Do Đặng viên ngoại không truy cứu mọi trách nhiệm nữa, nên y cũng rảnh nợhơn bao nhiêu. Cuối cùng hai bên đạt được thỏa thuận, mọi thiệt hại của Nghênh Xuân Lầu đều do hai nhà Cao Cầu và Vương Phủ chịu trách nhiệm, mỗi người bồi thường 500 quan, ngoài ra, Cao Cầu còn lén sai người lấy 200 quan ra mời phủ Khai Phong một bữa no nê. Sau đó ai lĩnh con kẻ đó về nhà. Còn đám tôi tớ thì nhốt tất vào đại lao phủ Khai Phong, việc này cũng góp phần thể hiện cho bên ngoài thấy là đã làm tròn chức trách.

Vương phủ.

Vương Phủ tức giận đùng đùng về đến nhà, đập bàn đập ghế, phẫn nộ quát lớn:

- Quỳ xuống.

Phịch một cái, Vương Tuyên Ân vội quỳ ngay xuống.Vương Phủ giận dữ nói:

- Đồ khốn kiếp, cha đã dặn đi dặn lại là ngươi giai đoạn này chớ có đi gây chuyện, nhất là đừng có động vào cái thằng Cao Nghiêu Khang kia. Ngươi lại bỏ ngoài tai toàn bộ những gì ta nói, thật là tức chết đi được.

Vương Tuyên Ân bỗng nhiên khóc lớn, vừa khóc vừa nói:

- Cha, là hài nhi hại cha, hài nhi tội đáng chết, tội đáng chết.

Vương Phủ nom cái bộ dạng này của Vương Tuyên Ân, trong lòng biết rõ là y chắc chắn còn ẩn ý nào khác, đoạn cau mày nói:

- Ngươi đừng có khóc nữa, việc này rốt cuộc là thế nào?

Vương Tuyên Ân phẫn nộ nói:

- Cha, chúng ta mắc bẫy cái thằng đầu bếp thối kia rồi.Vương Phủ sửng sốt hỏi lại:

- Ngươi đang nói đến Lý Kỳ?

- Lại chả phải cái thằng đầu bếp thối đó.

- Việc, việc này thì liên quan gì đến Lý Kỳ? Vừa rồi ở phủ Khai Phong, ta cũng có thấy hắn đâu.

Vương Phủ nghi hoặc hỏi.

Vương Tuyên Ân khóc to nói:

- Cha, con, ôi, thì ra tất cả những điều trước kia đều là do thằng đầu bếp thối đó giở trò cả. Chúc Mãng chính là người của hắn, tất cả đều do hắn âm thầm sắp đặt cả.

- Cái gì?