"Phụ hoàng đã biết chuyện, còn đưa Thủy Ngọc quả cho ta mang đến cho đệ. Cho nên không cần chờ đến lúc Thủy Ngọc Thụ ra quả."
Long Thất lúc này mới nở nụ cười, cậu nhận lấy Thủy Ngọc quả, đưa đến trước mặt tiểu Bạch.
"Bạch Bạch mau ăn."
Thủy Ngọc quả lung linh màu xanh ngọc nước biển, nhìn thôi đã thấy thích. Tiểu Bạch chớp chớp mắt tò mò nhìn, sau đó móc móc quả táo xanh ra, quả táo bị tiểu cô nương hái giờ phút này so sánh với Thủy Ngọc quả thật là xấu xí đến không thể so, nhưng tiểu Bạch vẫn học theo phủng đến trước mặt thiếu niên.
"Tiên...Tiên... ăn...xinh... đẹp...quả... quả, tiểu...Bạch...còn...nhiều...quả..."
"Di~ có thể cho các ca ca ăn quả quả sao?" Lên tiếng đầu tiên vẫn là Lục hoàng tử.
Tiểu Bạch hơi hơi suy tư, sau đó lắc đầu thụt tay.
"Quả... quả... đều... là... của...Tiên... Tiên..." Vốn chỉ là thuận miệng nói, lúc này tính chọc phá tiểu Ma Vương của Lục hoàng tử lập tức bị khơi dậy, càng không cho thì y nhất định phải ăn hết quả táo, xem tiểu Ma Vương tức giận đến xanh mét mặt Lục hoàng tử liền hân hoan. Nghĩ là làm, Lực hoàng tử chơi trò dương đông kích tây với tiểu Bạch, khi tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác liền vươn tay nhón lấy vài quả táo, phân phát đến tay các huynh đệ, còn một quả cuối cùng thì từng lên cao rồi lại chụp lấy, sau đó cười thật soái với tiểu Bạch rồi há miệng cắn, vài vị hoàng tử cũng hiếu kỳ đưa lên miệng thưởng thức. Sau đó trên gương mặt tuấn mỹ của các vị hoàng tử đồng loạt thay đổi.
Long thái tử là người duy nhất chưa thưởng thức qua uy lực quả táo xanh, y hơi nhướn mày nhìn khoé miệng co gắp của các đệ đệ, bàn tay thon dài tính đưa lên lại thay đổi phương hướng sang vuốt vuốt vạt áo phẳng phiu.
Chỉ có thiếu niên cong môi cười, vuốt vuốt cái đầu nhỏ an ủi tiểu Bạch vì bị trộm mất quả quả mà mếu miệng, đỏ hồng mắt. Đối với tiểu Bạch, bị đánh cũng không sao, nhưng thức ăn đã có được lại mất đi mới là thống khổ nhất.
"Xin...lỗi...Tiên... Tiên..., tiểu... Bạch... không... giữ... được... quả... quả...cho...Tiên... Tiên..., các...Tiên...Tiên...ca...ca... đẹp...lắm...xấu..."
Đã bị chua đến tới óc còn nghe khẩu khí như mất sơn trân hải vị của tiểu Bạch, chúng Long hoàng tử đều muốn thổ huyết, chúng ta muốn rút lại lời nói. Không hổ là tiểu ấu tể của tiểu Ma Vương, đều không đáng yêu thích chút nào.
"Không khóc, cho nên sau này Bạch Bạch phải đề phòng các ca ca của ta biết không. Đừng để bị lừa."
Dừng lại nhếch môi nheo mắt với chúng Long hoàng tử, tiểu Ma Vương hài lòng nhìn vẻ mặt các vị hoàng huynh, nào còn vẻ phong độ phiên phiên, rồi mới tiếp tục nói.
"Thủy Ngọc quả này chỉ có Bạch Bạch mới được ăn, ta ăn vào không có tác dụng."
Tiểu Bạch nhìn Thủy Ngọc quả xinh đẹp tỏa ra mùi hương thơm ngọt, lực chú ý lập tức bị chuyển hướng, trên tay còn sót lại một quả táo xanh, tiểu cô nương một tay cẩn thận nhận lấy Thủy Ngọc quả, một tay đặt quả táo xanh lên tay thiếu niên, không biết vẻ mặt thiếu niên cứng ngắc trong nháy mắt.
"Tiên... Tiên... ăn... quả... quả..., tiểu... Bạch... cũng... ăn... quả... quả..."
Chúng Long hoàng tử đang giả chết lập tức mãn huyết sống lại, vẻ mặt đều đồng loạt nở nụ cười xem kịch vui. Nhân gian có một câu nói không sai.
"Không đến phút cuối không biết ai là người cuối cùng a. Phải không Thất đệ."
"Đúng vậy. Cho nên Lục ca đã thích ăn quả táo đến mức phải lấy trộm của Bạch Bạch, đệ cũng không phải người keo kiệt, quả táo này cũng tặng huynh."
Dứt lời, thiếu niên không nhanh không chậm đặt quả táo xanh vào trong tay Lục hoàng tử, không tiếng động nói một câu uy hiếp.
Quả đắng này, Lục hoàng tử ăn định rồi.