Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền

Chương 14: Tiên tử tạp niệm




Ta ở trong Bách Hoa cung, không có gặp được Lưu Hương, Nguyên Quân hìnhnhư rất bận, Lê Hoa , Anh Hoa các nàng thỉnh thoảng sẽ tới nhìn ta mộtchút , nhưng ú a ú ớ không chịu nói cho ta biết chuyện gì đang sảy ra.Mấy ngày nay không có bước ra khỏi cửa cung một bước, cũng không phảibởi vì ta chịu ngoan ngoãn nghe lời, mà là bởi vì ta không biết ngoạitrừ nơi này ra, ta còn có chỗ nào có thể đi. Ta, có phải là bắt đầu giàrồi không ? Hay là Nguyên Quân cuối cùng cũng đã thành công tiêu diệttính tình lỗ mãng không biết kiềm chế của ta, ta phát hiện thật ra khita ở bên cạnh hắn, sẽ thật biết điều, là vỏ quýt dày có móng tay nhọnsao? .

Cũng có thể là, do ta nhìn không thấu, hắn không giống Vũ Dương, Vũ Dương chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé, chỉ cần làm cho hắnvui vẻ , thì cho dù là chuyện lớn trên trời dưới đất gì cũng không đángnói. Mà Nguyên Quân, có lẽ là che dấu quá sâu. Ta vỗ về ngón tay, ta đãquên trả lại nhẫn cho Vũ Dương , thi thoảng lại nghĩ đến bóng dáng đỏtươi của hắn, thật không thể tin được, ta thế nhưng không có yêu hắn.

Nguyên Quân đến đây lúc đêm tối , ta ngơ ngác mà ngồi ở khuôn viên nhỏ trongBách Hoa cung, thế nhưng lại không có phát hiện ra trời đã tối. Tiếngnói của hắn vẫn như cũ câu chữ như châu ngọc, trong suốt như băng ngọc:”Phi Phi.” Ta quay đầu, ánh mắt của hắn thâm thúy không thấy đáy. Hắntao nhã đi tới, áo dài màu bạc như ẩn như hiện trong bóng tối. bàn taymát lạnh, che ở mu bàn tay của ta, sau đó cầm thật chặt, ta không thấyrõ ánh mắt của hắn, nhưng lại cảm nhận được ưu thương của hắn.

Trong lòng có chút đau xót, hắn cho tới nay đều cao cao tại thượng, khiến taquên mất hắn cũng sẽ có cảm xúc bình thường như vậy. Ta nhẹ nhàng hỏi:”Làm sao vậy ?” . Tay của hắn bỗng chốc xiết chặt , nhưng không nói lờinào, chậm rãi buông tay ta ra.

“Đi cùng ta một đoạn đường thôi.” Tiếng nói của hắn lại khôi phục trầm tĩnh, ta đi theo sau hắn, từ từtheo hắn hướng ra ngoài Bách Hoa cung. Đêm rất yên tĩnh, lượn lờ giốngnhư những đám mây cũng đang ngủ. Trên thế giới tựa hồ chỉ còn ta và hắn, một trước một sau, đi ở bên trong một vùng phồn hoa hoang vắng. Hắnkhông tiếng động mà bước ra cửa lớn của Bách Hoa cung , nhưng không xoay người lại, cánh cửa kia ở giữa chúng ta chậm rãi đóng, mơ hồ ngăn cáchchúng ta, nhìn bóng người thanh nhã thoát tục của hắn, ta đột nhiên cómột loại cảm giác rất kỳ quái, thời khắc này, có thứ gì đó đã khôngtiếng động mà rời đi sao?

Lưu Hương tiến vào ta liền vồ tới, cho hắn một cái ôm mãnh liệt. Lần này, hắn không có tránh. Bất thình lìnhta cứ như vậy nhào vào trong lồng ngực của hắn. Ta lấy làm kinh hãi,hỏng rồi, vụ làm ăn này thiệt thòi rồi. Tay của hắn vỗ về mái tóc dàicủa ta, khuôn mặt luôn luôn lạnh lẽo cứng rắn, lại hiện ra vẻ thất vọngnhè nhẹ. Ta đột nhiên rất sợ hãi, này một người hai người, đều làm saovậy ? .

Hắn kéo ta đi ra ngoài, đứng giữa Hoa Thần điện, ta nghi hoặc nhìn bốn phía: “Nguyên Quân lại không ở đây, đến nơi này làm cáigì?” Hắn quay lưng lại với ta, nhìn hồi ức thủy tinh trên tường, hắnlạnh lùng ôm tiêu hồn kiếm vào trong ngực, hắn khẽ cúi đầu, cằm như daogọt tựa vào chuôi kiếm màu đen, tạo hình lãnh khốc tàn bạo .

Trên cung điện có chút trống trải, âm thanh và con người hắn đều lạnh nhưnhau: “Nàng có biết tại sao nàng không thể nhớ lại những chuyện trướckia hay không ?” Ta ngây ngốc lắc đầu, hắn không có xoay người lại,nhưng thật giống như hiểu rõ ta nhất cử nhất động: “Bởi vì , Phong PhiPhi có ba hồn bảy phách thì trên người nàng chỉ chứa một hồn một phách.” .

Ta ngơ ngác đứng ở đó, hắn lại tựa hồ như lầm bầm lầu bầu:”Năm đó Bách Hoa tiên tử quả thực không chỉ bởi vì đùa giỡn Minh Bộ màbị đầy xuống trần gian, mà là bởi vì nàng yêu Nguyên Quân, thật ra cũngkhông có gì đáng trách, Nguyên Quân. . . Đúng là khiến người ta rất khóchống cự, nhưng mà đối với Thần giới lý do để cho nàng tồn tại là để đối phó với ác ma. Thần Đế tức giận, mới lấy lý do nàng có hành vi phóngtúng mà biếm nàng xuống hạ giới, vì ngăn cách nàng và Nguyên Quân, trớtrêu là ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết.” . Lưu Hương quayđầu lại hơi nhìn ta một chút: “Nàng ngây ngốc ở lại Hồng Hoang cốc bốntrăm năm, cuối cùng giống như chỉ thị của thần linh, nàng gặp Vũ Dương.Đó là kiếp số của Vũ Dương, hắn ở Hồng Hoang cốc cùng với nàng 600 năm,Thần Đế cảm thấy cơ hội đã đến , dẫn động Thiên Lôi, mà mục tiêu là tiêu diệt hoa đào Bách Hoa tiên tử. Vũ Dương trong lúc Thiên Lôi kéo tới ,đã sử dụng hết thảy pháp lực ở trên người nàng, bảo vệ cho hồn phách của nàng hoàn chỉnh, mà chính mình lại bị Thiên Lôi đánh tan.” .

Ta nhìn hồi ức thủy tinh, cảnh tượng đó, thật sự thê lương mà lại tuyệtđẹp . “Thời điểm mà hồn phách của Bách Hoa tiên tử bị mang về Thiên giới , linh hồn của nàng đã không còn thánh khiết, tình yêu đơn thuần đốivới Nguyên Quân đã biến thành tạp niệm. Thần Đế vì ý nghĩ riêng mà dáncho nàng danh nghĩa tà ma mà đem nàng đi xử tử ở chảm yêu đài, NguyênQuân chỉ cùng Thần Đế nói một câu, Thần Đế liền từ bỏ .”

Ta nhìn về phía Lưu Hương, hắn mặt không hề cảm xúc: “Hắn nói, nàng sống tasống, nàng chết ta chết. . .” . “Thần Đế đương nhiên không thể xử tửNguyên Quân, vì lẽ đó hắn rút ra tạp niệm bên trong hồn phách của BáchHoa Tiên Tử , đưa vào bào thai của người dưới trần thế. Bách Hoa tiên tử bị mất đi một hồn phách thì giống như mong muốn của hắn chỉ còn biếtđến luật lệ của thiên đình và trở nên mặt lạnh vô tình chỉ biết chấphành luật lệ, cái nha đầu ngây thơ hay cười khắp nơi gây rối, ở trênngười nàng ấy đã không còn thấy bóng dáng đâu cả.” .

“NguyênQuân. . . Không có bảo vệ nàng sao?” . “Nguyên Quân là Thần Thủ HộcủaTiên giới, trách nhiệm của hắn, là bảo đảm an bình của toàn bộ Tiêngiới. Vốn là mọi chuyện cứ như vậy trôi qua , nhưng mà nhiều năm sau đó, chúng ta phát hiện thân thể Vũ Dương có thể tự phục sinh , thân thể lớn lên,nhưng linh hồn lại không biết ở nơi nào. Thần giới bí mật theo dõihắn, không nghĩ tới hắn tuy không có linh hồn nhưng lại có thể khống chế người chết, mà tìm được nàng.” .

Ta không có lời nào để nói,Lưu Hương nhìn ta, tiếp tục nói: “Ta nhận được mệnh lệnh Minh vương , là ở thời điểm mà Vũ Dương tìm đến nàng. Thực hiện kế hoạch mê hoặc nàngđể giết Vũ Dương, nhưng là sau đó, Nguyên Quân cũng phát hiện ra nàng.Hắn vẫn rất nuông chiều nàng, lý do lớn nhất có thể là do hắn cảm thấymắc nợ Bách Hoa tiên tử. Mà Đào Hoa Tiên Tử thành thục kiên định mặtlạnh như tiền kia, hắn không có cách nào bù đắp.” . “Ngươi cuối cùngkhông có giết chết Vũ Dương, đối với nàng, Nguyên Quân so với ai kháccũng đều hiểu rõ hơn. Vì lẽ đó cũng không có nghĩ để cho nàng đi giếthắn, nhiệm vụ của nàng, chỉ là gợi lên tình yêu say đắm của hắn, để hắnkhông đề phòng. Vốn là tất cả những thứ này đều rất thuận lợi, hơn nữacòn là cực kỳ thuận lợi. Nhưng là cuối cùng, vào thời điểm mà Đào HoaTiên Tử thay nàng tiến hành nhiệm vụ, lại thất bại. Vũ Dương dưới cơnnóng giận suýt chút nữa đánh tan hồn phách của nàng ấy.”

Ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong bóng tối bóng hoa mơ hồ, như NguyênQuân đang càng ngày càng đi xa Bách Hoa cung. . “Tại sao nói cho tanhững thứ này?” .

“Ma giới điên cuồng công kích Tiên giới, ThầnThủ Hộ so với Thần Tàn Phá thì pháp lực thấp hơn nhiều, cho dù Vũ Dươngđang mang thương tích, Nguyên Quân cũng là không ngăn cản được hắn.””Phi Phi. . .” Lưu Hương âm thanh do dự, ta ngẩn ra, thân kiếm màu bạccủa tiêu hồn kiếm đam vào trong ngực ta, đau đớn tận xương, trong chớpmắt bao trùm lấy ta. Thanh âm ta run rẩy kêu một tiếng: “Lưu Hương. . .” .

Không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng nhớ tới trước đây ta đã từng hỏi hắn: “Lưu Hương, đại minh lệ luật đối với ngươi mà nói quantrọng như vậy sao?” “Đúng thế.” “So với thiện ác đúng sai quan trọng hơn sao?” “. . . Đúng thế.” . Tiếng nói của hắn xa xôi truyền đến, câu chữgian nan: “Hắn Tùy Hành Thi của ngươi, chỉ cần giết ngươi, hắn sẽ chết.Ta thật sự không muốn như vậy. . . Cho dù trong trí nhớ của ngươi vĩnhviễn sẽ không có Minh Bộ mà ngươi đã từng đùa giỡn, thế nhưng. . . Tathật sự không muốn. . .”