Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền

Chương 23: Phong ấn




Nhưng mà chúng ta đều đã quên, nếu như ngay tiên đoán của thần linh đều có thay đổi, như vậychuyện của thế gian, Sao có thể nói câu chắc chắn đây? Kéo cung ChúcLong , thật ra vô cùng đơn giản, bên trong có một cái Ngũ Tinh trận, cóthể nhìn thấy năm góc sáng, ở thời điểm mà bốn cái góc cùng một lúc sáng lên thì kéo căng cung Chúc Long , đem tên bắn vào tế đàn trên pháp đàn.

Dị Giới chấn động, ma vật phát điên. Tay của ta và Phong PhiPhi đang nắm lấy nhau lập tức rời ra, sau nhanh chóng nói một câu: “Luivề phía sau!”

Ta phi thân vội vã lùi về phía sau của cung tiễn,một đám lớn ma vật xuất hiện ở bên ngoài . Nếu như lúc trước ta cho rằng Huyết Ma vương lợi hại, như vậy ta chỉ có thể nói, ở trước mặt đám này, chỉ là hàng thứ phẩm. Pháp thuật của ta hoàn toàn không có tác dụng.

Một lượng lớn Chiến sĩ bị tổn hại, Phong Phi Phi đứng trước linh thạch mồhôi lạnh chảy ròng ròng. Ta lại từ đằng sau pháp sư vòng tới trước mặtnàng, vẻ mặt nàng trắng xám trước nay ta chưa từng thấy: “Chúng đều tính toán sai rồi. Tất cả mọi người cho rằng lúc bắn cung Chúc Long giảm lực đạo xuống , thì sẽ không ảnh hưởng đến linh thạch trong đại điện.”

“Nếu vậy tìm một khối khác đi!” “Thời điểm phong ấn năm đó vốn là thiếu mộtkhối linh thạch.” Phong Phi Phi lẩm bẩm, không biết có phải là đang nóicho ta nghe hay không: “Lời tiên tri của thần quan phụ trách phong ấnđại điện sau khi bắn xong mũi tên Chúc Long, sẽ tự thực hiện pháp chúbiến mình thành ngọc, lấy linh lực của bản thân thay thế cho linhthạch.”

Nàng vừa nói chuyện, vừa chậm rãi đến gần khối linhthạch ngũ sắc, nụ cười thảm đạm: “Phi Phi, nhất định phải kiên trì, chờNguyên Quân tới .” . Bên ngoài tình hình giao chiến khốc liệt, khôngngừng có chiến sĩ hi sinh. Ta thở dài một tiếng, cuối cùng đã hiểu rabản thân nhất định phải cao thượng một lần.

“Ta biến thành linhthạch, ngươi mang theo bọn họ, chờ Nguyên Quân đến.” Ta đứng trước linhthạch thần quan, ngẫm lại đứng theo hình dáng tương đối thích hợp khiếnvạn dân ngưỡng mộ. “Ngươi nói nhảm cái gì đó, đừng dài dòng.” Phong PhiPhi vẻ mặt nổi giận mà ta chưa từng thấy, nàng dùng sức kéo ta lại. Tacũng nở nụ cười: “Nhất định phải làm như thế. Thứ nhất, pháp lực của tacăn bản không thể chống đỡ đến lúc Nguyên Quân tới . Thứ hai. . . Saukhi ta phân ra , linh lực hiện tại của ngươi, chưa chắc có thể duy trìviệc gánh chịu pháp lực mạnh như vậy.”

“Chẳng lẽ ngươi có thể?” Ta giơ tay lên nhìn nhẫn trên tay, Hậu Thổ, vật dẫn linh lực trong truyền thuyết.

Nàng cắn môi không nói lời nào, bên ngoài máu đã chảy đầy đất, nếu như đạiđiện phong ấn thất bại, ma vật tuôn ra, Thần Ma hai giới đều sẽ khôngcòn tồn tại nữa. bên nào nặng bên nào nhẹ, kỳ thực trong lòng chúng tađều hiểu.

Ta bày ra một cái tư thế tự nhận là rất anh tuấn, mỉmcười nói với nàng: “Đến đây đi.” Ngay khi nàng đến gần, ta thấy trongmắt nàng ngưng trọng, một mảnh trong suốt. Ta vẫn đang mỉm cười, khôngnghĩ tới ta lại không làm gì khác ngoài người, cuối cùng có thể trởthành anh hùng.

Nàng yên lặng mà niệm chú, chân của ta bắt đầuxơ cứng, tuyết đọng bên ngoài ánh lên ánh mặt trời , xán lạn lan ra.Nhưng là chiếu không tới địa phương sâu thẳm của cung điện này. Ta bắtđầu mất đi tri giác, nàng niệm phép đã xong xuôi , lại đột nhiên nói:”Phi Phi, thật ra ta thực sự rất hi vọng ngươi có thể thay thế ta, vĩnhviễn hạnh phúc.”

Nước mắt tuôn ra. Ta nghiêng nửa người còn có thể cử động an ủi nàng: “Như vậy ngươi thay thế ta, sống hạnh phúc đi.”

Nói xong, đột nhiên phát hiện một cái sự tình gay go, thân thể cứng đờ,không rụt trở lại được rồi. Ta rốt cục tin tưởng, ta là thật sự đã đắctội với lão đại, cho dù cuối cùng là một anh hùng muốn lưu lại một hìnhtượng xán lạn, cũng chỉ có thể lưu lại cái hình tượng không đỡ nổi này.