Date: 10/09/2016
...o0o...o0o...o0o...
Một đời này, tên ta là Lý Mạc Sầu.
Đời trước ta là một người bị chướng ngại cản trở trong giao tiếp với xã hội. Lạnh lẽo, kiệm lời, không thích chỗ nhiều người. Cho nên trong thời gian hơn mười năm sinh hoạt tại Cổ Mộ, tuy có chút đơn điệu khô khan, ta cũng rất thích.
Long Nhi lúc này bất quá mới sáu tuổi, mâu sắc như mặc ngọc, thực khả ái. Ta không chán ghét hài tử, huống chi là hài tử an tĩnh nhu thuận. Thường ngày ta đối với nàng cũng là ôn hòa thậm chí có vài phần sủng ái.
Thường ngày sư phụ nói không nhiều lắm, đối đãi với ta và Long Nhi cũng vô cùng tốt. Dốc lòng giáo dục, chi phí ăn mặc cũng chưa bao giờ ít. Ta và Long Nhi đều có thói quen mặc y phục màu trắng, mà toàn thân bạch y, mặc dù là ta cũng có thể nhìn ra chất vải là vô cùng tốt.
Long Nhi ít nói, biểu tình cũng hầu như chỉ là lạnh nhạt không đổi. Nhưng cuối cùng nàng cũng là một hài tử sáu tuổi, hồi lâu ở chung, cũng có thể giúp ta nhận ra từ đáy mắt nàng đáy đối với ta có nhàn nhạt ỷ lại và tín nhiệm. Mỗi ngày sau khi luyện công lại tắm rửa xong, nàng thích nhất nằm lên đùi bên người ta, để ta dùng chiếc lược gỗ hoàng hoa lê nho nhỏ chải vuốt từng sợi tóc dài mềm mại còn hơi ẩm ướt của nàng.
Trên mặt nàng còn vương vài nét thơ ngây của hài tử, cặp mi cong vút như cánh bướm, bất quá chỉ trong vòng nửa nén hương, là có thể nhắm mắt lại ngủ mất, hô hấp đều đặn, trong tay nhưng lại nắm chắc góc váy của ta. Ta từng thử bế nàng quay về giường băng Hàn Ngọc lúc nàng đang ngủ, nhưng nàng lại ngủ không sâu, nếu ta chỉ cần hơi khẽ động, liền có thể khiến nàng tỉnh lại. Đôi đồng tử như viên hắc bảo thạch bị che phủ bởi sương mù trong chốc lát, liền lại khôi phục thành thường ngày trong như nước hồ thu thăm thẳm không chút gợn sóng. Thử qua vài lần, ta cũng đành thôi, nhẹ nhàng chỉnh lại vị trí đầu nàng sao cho thoải mái nhất, bản thân liền đả thông kinh mạch bắt đầu vận công.
Thiên phú ta tuy không quá nổi trội, nhưng bởi vì tính tình trầm tĩnh, lại có quyết tâm nghiên cứu võ học, ngược lại cũng có thể khiến sư phụ thoả mãn. Một đời này ta chỉ cầu bình an mạnh khỏe, cao thâm võ học hay là tiến nhập hồng trần, ta cũng vô ý.
Đại khái bởi vì duyên cớ lòng ta tĩnh lặng, mà cốt lõi của võ công phái Cổ Mộ lại là thanh tâm, tuy hiện tại ta đã hai mươi, nhưng thoạt nhìn, dung mạo vẫn là thiếu nữ mười sáu như cũ. Tuy suốt ngày sinh hoạt chỉ trong Cổ Mộ, phàm là là nữ tử, lại có người nào không thích bản thân mạo mỹ? Lòng ta lý tự nhiên cũng là vui vẻ, chỉ là không hiện lên nét mặt, chỉ chuyên chú luyện công như trước mà thôi.
Thẳng đến có một ngày, tại trên núi gặp phải Lục Triển Nguyên bị trọng thương đến hôn mê.
Ta đọc qua nguyên tác, tự nhiên cũng biết người này sẽ khiến cuộc đời Mạc Sầu phải chịu tai kiếp. Nhưng đây là mối tình đầu của Lý Mạc Sầu không phải là của ta, tuy Lục Triển Nguyên quả thực là tâm tính bạc nhược, cũng không phụ được ta. Vấn đề còn lại chính là cứu hay không cứu.
Ta mắt lạnh nhìn hắn trong chốc lát. Vết thương dữ tợn chảy máu thấm đẫm thanh y, nếu là mặc kệ lại sống không quá năm canh giờ. Chỉ là ta cũng lười ra tay cố sức cứu vớt nam nhân cứ như thế hủy cả đời Mạc Sầu.
Cũng may Cổ Mộ và Toàn Chân tiếp giáp với nhau. Ta nghĩ vậy, kéo đai lưng lôi cả người hắn, nhét vào chỗ cách cửa lớn giáo Toàn Chân khoảng hơn một dặm, liền lẳng lặng trở về.
Hắn sống hay chết, lại không có can hệ gì với ta.
Ta đứng hồi lâu giữa rừng cây nơi thường ngày đến để luyện công. Bốn phía an tĩnh, lại chợt ngửi được hương hoa thoang thoảng càng lúc càng tiến lại gần, đáy lòng có nỗi niềm rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Tiếng bước chân êm nhẹ nhanh chóng tiếp cận. Ta quay đầu nhìn lại, đúng là Long Nhi cả thân bạch y, sắc mặt ngưng tĩnh, mâu sắc như mực, đứng cách ta ba bước chỉ yên lặng mà nhìn ta.
Ta khẽ cong khóe miệng tạo nên mạt tiếu ý nhu hòa. Nàng đến gần, hơi khẽ nâng mi, nhẹ giọng gọi ta: "Sư tỷ?"
Ta theo phương hướng ánh mắt nàng nhìn qua, thấy tay áo nhiễm vệt máu nhỏ, cười mà không thèm để ý đến: "Không sao, chỉ là gặp phải một người bị trọng thương, không có chuyện gì."
Nàng liền gật đầu, ngược lại cũng không hỏi người nọ làm sao. Tay nhỏ bé mát lạnh tựa ôn ngọc nắm lấy tay ta, hai người lẳng lặng đi dọc theo sơn đạo, đi về phía Cổ Mộ.
Năm ấy sư phụ qua đời, ta đã đúng hai mươi bốn tuổi, Long Nhi mười hai tuổi. Dung mạo của ta chưa từng biến chuyển, như trước vẫn là hình dạng mười sáu tuổi. Long Nhi nhưng thật ra có chút trổ mã, mặt mày trong lúc đó, cũng mơ hồ thấy được vẻ xuất trần khuynh quốc sau này.
Sư phụ ra đi được an ổn, ta và Long Nhi liền cũng không quá thương tâm. Chỉ là mỗi ngày, càng tranh thủ nhiều thời giờ ngồi xếp bằng luyện công, mong muốn nếu nàng trên trời có linh thiêng, cũng là có chút an ủi.
Tôn bà bà chỉ ở bên ngoài Cổ Mộ, định kỳ đưa cho chúng ta thức ăn, quần áo và đồ dùng hàng ngày. Tại trong Cổ Mộ này, cũng chỉ có ta và Long Nhi hai người.
Long Nhi nhưng thật ra so với trước đây càng dính ta. Đại khái trên đời này người mà nàng có khả năng dựa vào, cũng cũng chỉ có ta người sư tỷ này thôi. Sau khi tắm rửa xong ta lại chải tóc cho nàng đã sớm trở thành thói quen, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ nghiêm trang yêu cầu ta ngồi xuống, vì ta chải chuốt dải tóc đen tùy ý buộc gọn phía sau lưng.
Từ hai năm trước, sư phụ liền bảo ta và Long Nhi tu tập Ngọc Nữ Tâm Kinh cùng nhau. Chúng ta đều là nữ tử, hai người bầu bạn bên cạnh nhau vượt qua rất nhiều năm, bắt đầu tu luyện ngược lại cũng không tệ, hiện tại đã có chút thành tựu. Thỉnh thoảng hồi tưởng lại, nếu ngày sau Long Nhi và Dương Quá tu luyện cùng nhau còn phải che lấp, so với tiến độ của chúng ta, hẳn là chậm hơn không ít.
Vì biết trước nội dung vở kịch và vài nguyên nhân khác, cuộc sống với ta mà nói bất quá cũng không hẳn là hoa trong gương, trăng dưới nước. Hiện tại người sống chính là ta, vậy tương lai sau này của ta như thế nào, thì không phải do người khác có thể định đoạt.
Thời điểm Long Nhi được mười bốn tuổi, kỳ kinh nguyệt đầu tiên của nàng tới.
Ta còn nhớ kỹ lúc đó nàng ngồi trên giường băng Hàn Ngọc, vẻ mặt mờ mịt thêm cả dáng dấp không được tự nhiên. Ta nhịn cười giúp nàng thay đổi toàn thân y phục, lại mịt mờ giải thích nguyên nhân với nàng. Nàng gật đầu, vẫn như cũ là sắc mặt thanh tĩnh không gợn sóng lẫn dáng dấp không sợ hãi, chỉ là ngón tay cũng không tự giác được bắt đầu nắm lấy góc áo ta quấn quýt.
Đúng là xấu hổ.
Cuối cùng cũng chỉ là một hài tử. Ta cười xoa đầu nàng, đáy lòng ôn nhuyễn, lại có loại cảm xúc vui mừng nhà có hài tử trưởng thành. Nàng mở to hai mắt quan sát ta trong giây lát, lại rũ mi mắt nhìn xuống, trên gương mặt ửng lên sắc hồng nhợt nhạt.
Chỉ là lúc này, chính ta lại bắt đầu xoắn xuýt.
Đã không có Xích Luyện tiên tử trợ giúp làm mưa làm gió, nhân duyên của Long Nhi, nên làm sao bây giờ? Nàng và Dương Quá, còn có thể tiến triển như trong nguyên tác sao?
Đang lúc xuất thần, cảm thấy Long Nhi nhẹ nhàng kéo giật tay áo của ta, đồng tử đen láy chăm chú nhìn ta.
Ta ngẩn người, đột nhiên tiêu tan tất cả suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Nếu từ lâu đã quyết định không hành động theo nội dung vở kịch, lúc này cần gì phải tiếp tục lo sợ không đâu? Mỗi người có vận số của mỗi người, duyên phận có thay đổi thế nào sao ta có thể quản? Từ khoảnh khắc ta thay thế Lý Mạc Sầu, thế giới này đã không phải là Thần Điêu trong trí nhớ của ta. Nhân sinh của Long Nhi, bình thản cũng tốt nhấp nhô cũng được, tự chính bản thân nàng quyết định.
Nghĩ thế, ta mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì. Mấy ngày nay ngươi luyện công nên thả chậm tiến độ thôi, cũng không thể nhất thời nóng lòng."
Nàng gật đầu, có chút run rẩy khác thường, lại nói: "Sư tỷ, ngươi... Cũng là như vậy sao?"
Ta cười nhẹ: "Bất kỳ nữ tử nào cũng như vậy, ngươi cũng không cần quá mức lưu tâm." Thoáng dừng lại, hơi có chút cảm khái: "Thời điểm khi ngươi vừa mới lên núi, cũng bất quá chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mà thôi. Hôm nay, đúng là đã lớn như vậy."
Nàng cúi đầu không nói lời nào, đáy mắt lắng đọng ôn nhuận, nhu thuận dựa vào vai ta, nhẹ giọng nói: "Nhưng dung mạo của sư tỷ lại chưa từng biến chuyển."
Ta mỉm cười, châm chước cách dùng từ lại nói: "Có muốn đi du lãm khoảng thời gian? Sư phụ dạy dỗ chúng ta nhiều năm như vậy, cũng nên dành thời gian đi ra ngoài trải nghiệm."
Long Nhi thản nhiên nói: "Ta đều nghe sư tỷ." Đáy mắt cũng không hề có tâm tình gì khác.
Trong lòng ta cũng có chút bất đắc dĩ. Trước đây ta từng trải qua một đời, kiếp này duy nguyện chỉ là bình thản an bình, cũng không để tâm đến chuyện thành gia lập thất. Chỉ là hiện tại Long Nhi như trương giấy trắng, nếu không gặp gỡ Dương Quá, cả đời của nàng, lẽ nào phí hoài thời gian sống hết quãng đời còn lại trong Cổ Mộ?
Chưa từng trải qua thế sự so với xuất thế từng thể nghiệm nhiều chuyện lại quay về Cổ Mộ, chung quy là khác xa nhau.
Ta nghĩ kỹ lại nói: "Hiện tại võ công của ngươi và ta đều có chút thành tựu, lại càng không có tính tình trêu chọc thị phi, vậy cũng không nề hà gì. Ba tháng nữa, chúng ta sẽ khởi hành."
Long Nhi gật đầu nói: "Ta theo sư tỷ là được."