Năm hai mươi tuổi, ta quyết định gả cho Thế tử Hầu phủ, người vẫn luôn theo đuổi ta.
Đêm tân hôn, chúng ta đã thổ lộ tình cảm với nhau.
Ta nói với hắn ta: “Ta không phải người bình thường, nếu chàng cưới ta, cả đời chàng chỉ có thể có ta. Bằng không, ta sẽ khiến chàng sống không bằng chết.”
Thế tử mỉm cười ôm lấy ta: “Xem ra, vi phu đã được định sẵn là sống trăm tuổi rồi.”
Tuy nhiên, chỉ hai năm sau khi thành hôn, Thế tử đã đưa Bạch Nguyệt Quang mất tích nhiều năm của hắn ta trở về Hầu phủ.
Sắc mặt Bạch Nguyệt Quang nhân đạm như cúc, khẳng định nàng ta đến đây không phải là để chia rẽ mà là để gia nhập vào nơi này.
“Ta chinh chiến ở biên giới nhiều năm, thập tử nhất sinh, ta đã nhìn thấu mọi chuyện. Muội muội là người buôn bán làm ăn, có nhiều kinh nghiệm. Lẽ nào không yên tâm ta và Thế tử sao? Hai người chúng ta như huynh đệ vậy.”
Sau đó, ta thờ ơ nhìn Thế tử vì nàng ta mà múa bút trút mực, viết cả một bức tường thơ tình ở chùa Đại Tướng Quốc.
Vì nàng ta, hắn ta đã đào hết số tre xanh mà ban đầu chàng ta vì ta đã trồng, tặng nàng ta cả một vườn hoa rực rỡ đua màu khoe sắc.
Ta cười chết mất, thiết lập hình tượng nhân đạm như cúc chỉ để cho hắn ta hiểu rõ thôi.
___
[ZHIHU] Bạch Nguyệt Quang của Thế tử nhân đạm như cúc(*)
Tác giả: 暖可可
(*) Nhân đạm như cúc: thể hiện sự mong muốn hướng tới sự thanh đạm, tinh khiết như hoa cúc.