Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh - Cửu Trọng Tuyết

Chương 12




Úc Hàn Chi một hơi hô bốn nghìn vạn, làm cho tất cả mọi người trong bữa tiệc từ thiện đều kinh sợ.

Sự hào phóng vung tiền này giống như Minh Yên. Nghĩ đến món đồ mà Úc Hàn Chi đấu giá chính là bộ sưu tập do Minh Yên quyên góp, hơn nữa còn đấu giá ra giá trên trời, mọi người có loại ảo giác bị cưỡng ép phải ăn cơm chó.

Hai người này đang công khai thể hiện tình cảm đúng không? TM chuyện này cũng có thể làm được?

Lam Hi nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai hiện lên một tia không vui, khi anh ta đang muốn theo giá, Hoa Tư một phát bắt lấy cánh tay anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hỏi: "Đã 4000 vạn rồi, anh muốn ra giá trên trời sao? Tin tức ngày mai sẽ được viết như thế nào? Lam thiếu của đệ nhất thế gia Nam thành tranh giành tình cảm với con nuôi Úc gia, bán ra bộ sưu tập với giá trên trời?” 4000 vạn? Cả đời cô ta cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, lúc này đây Minh Yên lại nổi bật! Hơn nữa nếu Lam Hi mua được ba món đồ này, chắc chắn sẽ không có tiền mua lại ngọc phật phỉ thúy cô ta quyên góp, đến lúc đó số tiền từ thiện cô ta quyên góp so với Minh Yên, tất nhiên là vô cùng thê thảm.

Lam Hi bị cô ta nói một câu đánh trúng, sắc mặt khẽ biến, đúng rồi, anh ta tranh đấu với Úc Hàn Chi làm cái gì, Úc Hàn Chi vì muốn lấy lòng Minh Yên, nên đương nhiên sẽ ra giá cao, anh ta hẳn là đấu giá bộ sưu tập do Hoa Tư quyên góp, hôm nay Minh Hòa Bình sẽ nhân cơ hội tuyên bố thân phận của Hoa Tư, Hoa Tư mới là nhân vật chính.

Lam Hi chần chừ, Úc Hàn Chi liền lấy giá 4000 vạn bán được ba món đồ do Minh Yên quyên góp.

Minh Yên trợn mắt há hốc mồm nhìn Úc Hàn Chi, cô nhớ vì mua một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ, chắp vá lung tung bán hơn phân nửa túi xách cùng trang sức mới gom đủ, Úc Hàn Chi chớp mắt đã tiêu xài hết 20 căn hộ?

Đây là một mỏ vàng di động à.

Bàn tay nhỏ bé của Minh Yên nắm chặt tay áo người đàn ông, cười khanh khách cọ mỏ vàng.

"Hả?" Úc Hàn Chi hơi nghiêng đầu, nhìn Minh Yên giống như chó con kề sát vào anh, da thịt thiếu nữ óng ánh long lanh, hai má lộ ra phấn hoa anh đào, trang điểm tươi mát, bàn tay nhỏ nắm chặt cổ tay áo màu xám lam của anh, càng làm nổi bật màu xanh lam, móng vuốt nhỏ trông như ngọc tuyết rất đáng yêu.

"Đại ca, anh còn thiếu đồ trang sức đeo ở bắp đùi sao? Khuôn mặt xinh đẹp như hoa, tôi cam đoan mang ra ngoài sẽ cho anh mặt mũi, còn bớt lo, không gây chuyện, suy nghĩ một chút?” Minh Yên cong mắt cười nói, lời dễ nghe không cần tiền mà ném ra ngoài.

"Bớt lo? Không gây rắc rối? "Mắt phượng Úc Hàn Chi nhìn lướt qua một vòng, cười mà không nói.

Minh Yên liều mạng gật đầu, bàn tay nhỏ bé vô ý thức cài cúc áo của anh, ngọt ngào cười nói: "Có thể dùng thử trước, không hài lòng trả lại. Bảo đảm để cho anh lót bên trong áo hay chăn đều có mặt mũi.”

"Làm thế nào để dùng thử?" Mắt phượng Úc Hàn Chi nheo lại, ngữ khí đột nhiên trầm thấp vài phần, mang theo một tia nguy hiểm không dễ phát hiện.

"Chính là ăn cơm đi dạo phố tham gia các bữa tiệc đều dẫn theo tôi đi cùng ~"

Người đàn ông rũ mắt, nhìn chiếc cúc áo bảo thạch suýt nữa bị cô túm lấy, lạnh lùng từ chối. Anh chưa bao giờ đi mua sắm, không tham dự các bữa tiệc nhàm chán, thích ăn một mình, không cần thiết.

"Minh Yên, chú Minh tới rồi." Hoa Tư nhíu mày, lôi kéo tay cô, nhắc nhở.

Nơi công cộng quan trọng như vậy, toàn bộ thân thể Minh Yên đều dựa sát vào trong lòng Úc Hàn Chi, thật sự là không biết liêm sỉ.

"À." Minh Yên phun ra đầu lưỡi nhỏ màu hồng, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Úc Hàn Chi nhìn ống tay áo trống rỗng của mình, anh đột nhiên cảm thấy bữa tiệc từ thiện này tẻ nhạt vô vị.

Minh Hòa Bình đến quyên góp mười trường tiểu học Hy Vọng, ông ta là một người vô cùng keo kiệt, nên hành động này khiến cho không ít người kinh hãi.

Minh Yên ngồi dưới sân khấu, nhàm chán nhìn ba cô biểu diễn trên sân khấu, diễn còn rất tình cảm dạt dào, trước tiên nói mình đã làm giàu từ những giọt mồ hôi và nước mắt, lại nói mình mơ thấy Bồ Tát chỉ điểm, vì thế phải quyên tặng mười trường tiểu học Hy Vọng, đồng thời nhận nuôi Hoa Tư, làm chị em gái với Minh Yên.

Hoa Tư cũng tự nhiên lên sân khấu, giới thiệu một chút về vật phẩm quyên góp lần này, đó là ngọc phật phỉ thúy.

Minh gia vừa ra tay chính là tam sát! Trong một đêm nhận nuôi con gái, quyên góp trường tiểu học Hy Vọng, quyên góp đồ vật, đem tất cả tiền từ mười năm trước đều nhổ ra, làm cho những người nổi tiếng ở Nam thành đều kinh ngạc nhìn nhau và thán phục.

Minh Hòa Bình lại muốn làm từ thiện? Hôm nay sợ không phải là trời mưa đỏ đúng không?

Ngọc phật phỉ thúy của Hoa Tư cuối cùng được Lam Hi đấu giá 1800 vạn, cũng lập kỷ lục từ thiện, bất quá có 4000 vạn của Úc Hàn Chi trước, nên cái gì con gái nuôi, ngọc phật, 1800 vạn nửa điểm bọt nước cũng không có, người thắng cuối cùng chính là Minh Yên cùng Úc Hàn Chi nổi tiếng nhất gần đây.

Minh Yên nâng cằm nhìn Lam Hi cùng một đám chú bác lớn tuổi chém giết, đấu giá ngọc phật phỉ thúy, sau đó vừa quay đầu đã thấy tầm mắt Úc Hàn Chi rơi vào trên mặt cô, u ám, lạnh lẽo, không có một chút nhiệt độ.

Cô sửng sốt một chút, cảm xúc nơi đáy mắt nhanh chóng thu lại, chớp chớp mắt mị hoặc, nói: "Tôi có đẹp không?”

Quả thực rất đẹp. Úc Hàn Chi nhìn ngũ quan tinh xảo kiều mị của cô, nhiều hơn một phần chính là tươi đẹp, thiếu một phần chính là nhạt nhẽo, đẹp đến vừa vặn.

"Tại sao ba cô lại nhận nuôi Hoa Tư?" Người đàn ông thản nhiên hỏi. Tối nay Minh Hòa Bình quả thật đã cho anh rất nhiều bất ngờ, không chỉ tặng mười trường tiểu học Hy Vọng để cứu danh tiếng, mà còn nhận nuôi con gái của một người giúp việc.

Theo thông tin điều tra của anh, không có lý do đặc biệt, Minh Hòa Bình sẽ không nhận con nuôi, thậm chí ông ta còn không mang bất kỳ người phụ nữ hay con cái nào từ bên ngoài về nhà.

Nụ cười của Minh Yên nhạt đi vài phần, Úc Hàn Chi chung quy vẫn hỏi tới Hoa Tư.

"Anh có biết tên của cô ta không?" Minh Yên hừ lạnh nói: "Vừa rồi tôi còn thấy hai người cùng một chỗ nói chuyện phiếm, Úc Hàn Chi, anh thích cô ta hay là tôi?”

Thấy bộ dáng điêu ngoa của Minh Yên, người đàn ông nhã nhặn tuấn nhã khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Đều không thích.”

Minh Yên cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nước mắt đều đảo quanh hốc mắt, cô không nói một lời đứng dậy đi ra ngoài.

Cô đi vừa nhanh lại vững, nâng cao chiếc cổ thiên nga xinh đẹp lên, làn váy màu hổ phách tung bay như bướm, mang theo một cơn gió mạnh.

"Cô chủ, cô chờ tôi một chút, sao cô lại đi ra vậy?" Thải Nguyệt đi theo Minh Yên, ra khỏi đại sảnh tiệc tối.

Minh Yên thấy phía sau cô không có ai, biểu tình ủy khuất trong nháy mắt liền thu về, cười nói: "Đi, ăn khuya đi, vì để mặc vừa chiếc váy xinh đẹp này, cơm chiều tôi cũng không dám ăn đây.”

"Không, không đợi Úc thiếu sao?" Thải Nguyệt lắp bắp hỏi, nghĩ đến Úc Hàn Chi hai chân của cô ấy đều có chút run rẩy, đều là hai con mắt, một cái miệng, nhưng vị Úc gia kia thoạt nhìn cũng quá uy nghiêm đi. Minh Yên sao lại thích một người đàn ông đáng sợ như vậy.

"Cô nàng ngốc, những thứ dễ dàng để có được, đàn ông bình thường sẽ không quá quan tâm." Minh Yên ôm lấy cánh tay cô ấy, tao nhã dẫn cô ấy xuống lầu kiếm đồ ăn.

Trước kia cô cũng không hiểu đạo lý này, thích cái gì sẽ đuổi theo biểu đạt sự nhiệt tình của mình, theo đuổi bảy năm, Lam Hi cũng đã hoàn toàn không để ý tới cô, nào giống Hoa Tư, thái độ đối với anh ta lúc xa lúc gần, còn Lam Hi thì mắc câu.

Nhiệt tình của cô đối với Úc Hàn Chi đã kéo dài một thời gian, đã đến lúc lạnh nhạt anh.

“Không đợi ông chủ cùng Hoa Tư sao?”

"Không đợi, không đợi, cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, không biết đường về nhà. Tôi muốn ăn thịt nướng, vì sự xinh đẹp này, tôi đã không ăn thịt trong một thời gian dài rồi.” Minh Yên vô cùng đáng thương nói.

"Đi, tôi dẫn cô đi ăn thịt." Thải Nguyệt vỗ ngực nói: "Tôi biết nhà nào ở Nam Thành nướng thịt ngon nhất.”

"Oa, đi mau, đi mau."

*

Úc Hàn Chi ở hội trường tiệc tối chờ mười phút, chỗ ngồi bên cạnh vẫn trống rỗng, dần dần lạnh đi, ngay cả mùi thơm cũng tiêu tan không còn hình bóng.

Người đàn ông rũ mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tay, ánh mắt không hề gợn sóng.

Lâm Bình đi tới, cúi đầu báo cáo: "Sau khi cô Minh Yên đi ra ngoài, đã lái xe đi rồi.”

Úc Hàn Chi híp mắt, đưa tay đè lại gân xanh mơ hồ nổi lên trên trán, khuôn mặt nhã nhặn tuấn nhã ủ dột vài phần, anh cũng đứng dậy rời khỏi bữa tiệc.

“Cậu chủ, muốn đuổi theo sao?” Đây là lần đầu tiên Lâm Bình thấy tâm tình Úc Hàn Chi tồi tệ như vậy, thấp giọng hỏi.

"Không cần." Úc Hàn Chi lãnh đạm nói: "Đi điều tra xem vì sao Minh Hòa Bình lại nhận nuôi Hoa Tư, điều tra cả Hoa Tư nữa." Về phần Minh Yên, đứa nhỏ được cưng chiều hư hỏng, cần phải dạy dỗ thật tốt.

Lạnh lùng với cô trước.

*

Bữa tiệc từ thiện Xuân Hạ liên tục bùng nổ mấy tin tức, trong đó chủ đề được bàn luận lớn nhất đều xoay quanh Minh Yên. Cái gì mà con nuôi hào môn thần bí nào là đập 4000 vạn để đổi lấy nụ cười mỹ nhân, tình cũ mới vui mừng lần đầu tiên đánh cờ, con nuôi Úc gia đập nặng tiền đánh Lam thiếu, nếu bạn là Minh Yên, bạn sẽ lựa chọn con nuôi Úc gia người ném 4000 vạn hay là người thừa kế Lam gia có tài sản trăm tỷ?

......

Về phần Minh Hòa Bình nhận nuôi con gái nuôi, Hoa Tư quyên góp được 1800 vạn tiền từ thiện chỉ được nhắc đến một câu, rồi chìm đắm trong nhiều tin đồn thất thiệt.

Liên tiếp mấy ngày nay tâm tình Hoa Tư đều không tốt, thấy ai cũng là bộ dáng thanh cao không lạnh không nhạt, còn Minh Yên thì sống rất vui vẻ.

Không cần phải ra vẻ, không cần mỗi ngày lấy mặt nóng dán vào mông lạnh của người nào đó, Minh Yên ở nhà phóng thích bản thân, qua ba ngày lười biếng, kết quả không đợi được tin tức của Úc Hàn Chi, thì ba cô Minh Hòa Bình đã xảy ra chuyện rồi.